Edit by: Tiểu Tiên Giếng Ngọc.

------

 

Trên bức bình phong bạch ngọc được chạm khắc vài chùm hoa mẫu đơn tinh xảo, phảng phất hương hoa say đắm lòng người. Phía sau bình phong, tấm sa hồng phấn mỏng như cánh ve, trùng trùng điệp điệp, điểm xuyết bằng đèn lưu li hoa sen trong suốt mỹ lệ.

 

Bên dưới màn lụa là bể tắm nước nóng lát cẩm thạch trắng, đèn sàn hình chim hạc bằng đồng đỏ đứng bốn góc, dòng nước trong vắt chảy róc rách, mặt nước lượn lờ sương trắng, trong làn hơi nước mỏng manh thấp thoáng thân hình thiếu nữ yểu điệu, giọt nước tinh khôi trượt dài trên cánh tay trắng nõn như ngó sen…


Dù không thấy rõ khuôn mặt, chỉ dựa vào một thân băng cơ tuyết cốt này cũng biết nàng nhất định là tuyệt sắc… Cái rắm!


Ngu Kiều banh mặt biểu thị rất nghiêm túc, nhìn các cung nữ mặc áo xanh không ngừng rải cánh hoa đủ màu xuống hai bên, lướt qua từng khuôn mặt phấn nộn của các nàng, nếu ở hiện đại, lớn nhất cũng chỉ học đến sơ trung, nàng cảm thấy lương tâm mình đang chịu khiển trách nặng nề.

 

[Đường đường là người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa, phần tử tích cực của Đảng, sao có thể một sớm một chiều đã thoái hóa thành bộ dạng này?


Nhưng vì cái gì…


Nàng rất thích kiểu “Thoái hóa” này!


Nếu không phải còn có người ngoài, chỉ sợ nàng đã sớm khua khoắng qua lại trong bồn nước nóng rộng bằng nửa cái bể bơi của nhà thi đấu này rồi.


Nhìn nước suối ục ục ấm áp làm sao, nhìn chất lượng ngọc bích tốt đến nhường nào, nhìn xem trăm cánh hoa tràn ngập hương khí biết bao, nàng quả thực yêu chết đi được loại hưởng thụ xa hoa này!


Yêu chết đi được yêu chết đi được yêu chết đi được!]


Cùng lúc đó, Kỳ Ân đã đổi một thân xiêm y khác, hoạn quan Triệu Hữu cung kính đi bên người, còn chưa tới gần bể nước nóng của Khuếch Hương điện, thật xa liền “Nghe thấy” một đoàn tiếng cười lanh lảnh từ sau cửa cung điện đang đóng chặt truyền tới.

 

Lập tức bước chân hắn dừng lại, khóe miệng hơi nhếch.


Mãi cho đến khi ánh mắt khó hiểu của Triệu Hữu ngập ngừng nhìn lên, nam tử mới bước tiếp.


Các cung nữ mặc áo xanh đang đợi ở trước cửa điện, run bần bật thỉnh an, chỉ vừa nhấc mắt, Triệu Hữu lập tức ra hiệu vẫy tay cho hai tiểu hoạn quan phía sau tiến lên che miệng hai vị cung nữ này lại, lặng yên không một tiếng động lui xuống.


Sau đó hắn nhìn bệ hạ nhà mình không đẩy cửa điện ra đi vào, mà chỉ dừng lại trước cửa cung sơn son thếp vàng.


Cảnh này khiến Triệu Hữu đang cung kính chờ ở một bên không khỏi kinh ngạc, trong lòng coi trọng vị nữ nhi của danh tướng Nam Sở Ngu Bất Lỗ này hơn một chút.

 

[Cho tới nay, trường hợp này hắn chưa bao giờ gặp qua, ngoại trừ trên chiến trường, ngày thường bệ hạ sống không chút nhân tính, chẳng bao giờ nhìn bất kì nữ tử nào bằng con mắt khác.]

 

Hiếm khi xúc động nghĩ ra những lời này, Triệu Hữu ngay lập tức cảm giác được trái tim bỗng run lên, đảo mắt nhìn chằm chằm một bụi Thu Hải Đường dưới hiên, không dám loạn tưởng một phân.

 

Một chủ một tớ cứ lẳng lặng đứng trước cửa cung.

 

Mà lúc này, trong Khuếch Hương điện, vui vẻ hưng phấn lúc ban đầu qua đi, nỗi lo âu về vai ác đại lão từng chút từng chút leo lên trên ngực nàng.

 

Cánh môi nữ tử dần cong xuống, ngón tay vô thức miết tới miết lui bức tường cẩm thạch trắng ấm áp ở phía sau.

 

[Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự muốn thị tẩm?]

 

Tưởng tượng đến sự tình có khả năng sẽ phát sinh sau khi tắm rửa sạch sẽ, Ngu Kiều hoảng hốt khó thở, ngực như thắt lại, tay chân run run, toàn thân không một chỗ nào thoải mái.

 

[Nàng không hiểu, cốt truyện đang tốt đẹp như thế vì sao lại phát triển trở thành bộ dạng như này?

 

Đã nói vai ác liếc mắt một cái nhìn trúng nữ chủ, từ đây si tâm không đổi, hậu cung 3000 giai lệ chỉ sủng một mình nàng, ai khuyên đều mặc kệ đâu!

 

Chẳng lẽ là biến hóa do nàng xuyên không mang đến?

 

Nhưng cái biến hóa này muốn nàng cùng…]


Trong đầu hồi tưởng bộ dáng chọc tâm lại câu nhân của vai ác bạo quân Kỳ Ân kia, cũng… [Cũng không phải không được.]

 

Mặt Ngu Kều đỏ ửng lên.


[Huống chi…]


Ngu Kiều cúi đầu nhìn nhìn, tự tin trong nháy mắt vô cùng bành trướng, vốn liếng của nàng hiện tại so với ở hiện đại còn mạnh hơn nhiều.


Nghĩ đến khoảng thời gian nàng đang trong tuổi dậy thì phát dục, mẹ vì không muốn cái kia của nàng quá lớn dẫn đến bị người ta cười nhạo mà sử dụng thủ đoạn cực kỳ hà khắc, bây giờ nghĩ lại, Ngu Kiều cảm thấy rất chua xót.

 

Chỉ có thể nói ba mẹ vì không cho nàng sa đọa, quả thật nỗ lực quá nhiều.


Đúng vậy, thân thể nàng hiện giờ với ở hiện đại cơ hồ giống nhau như đúc, chỉ trừ bỏ sắc mặt trắng bệnh, bộ dáng nõn nà hơn, sau đó bộ phận nào đó lớn hơn chút.

 

[Trời mới biết nữ phụ từ nhỏ đến lớn là ma ốm phát dục như thế nào, chẳng lẽ có cung đình bí phương gì?

 

Không ghen ghét, một chút cũng không ghen ghét!]

 

Ngu Kiều nhéo nhéo nắm tay.


[Ai nha, vẫn không được! Không được không được! Nàng không thể…


Cái gì? Sợ?

 

Nàng mới không sợ có được không?

 

Đừng nhìn nàng độc thân nhiều năm như vậy, tay giống đực cũng chưa từng chạm qua, chính thức cùng người khác phái tiếp xúc còn phải ngược dòng về thời kỳ đi nhà trẻ, nhưng kỳ thật nàng cũng hiểu mà, được chưa?


Rốt cuộc ở ký túc xá nàng cũng được xưng là “Đọc nhiều sách vở”, cái gì lớn như cánh tay trẻ con, cái gì bạch quang chợt lóe, nàng có thể không hiểu nữa sao?


Nàng sẽ sợ?


Nàng sẽ sợ…


Nàng sẽ…


Nàng…


Nàng sợ.


Anh anh anh.


Nàng sợ!]


Ngu Kiều nhắm mắt lại, mếu máo.


[Nàng sợ đau.


Đều nói loại chuyện này rất đau, còn sẽ đổ máu, càng đừng nói còn có khả năng hoài nhãi con, thân thể hiện tại của nàng còn nhỏ, nếu mang thai thật thì hẳn sẽ khó sinh, kể cả không khó sinh, cổ đại không có thuốc gây tê, sinh mổ gì đó, quan trọng là thân thể nàng không tốt!]

 

Ngu Kiều thật sự cảm thấy tiền đồ tương lai của mình một mảnh ảm đạm, tâm tình nhất thời trở nên u ám, đến nỗi hưởng thụ các loại phục vụ xa hoa cũng không nhấc nổi hứng thú của nàng.

 

Nghe vậy, Kỳ Ân đang đứng ngoài cửa điện khẽ cau mày, bỗng nghe được ——

 

[Aizz, đều do mị lực chết tiệt tung bay tứ phía này của ta, mới khiến vai ác đại lão chỉ liếc mắt nhìn ta một cái liền thần hồn điên đảo!]

 

Nghe thế, miệng Kỳ Ân hơi co rút.


“Bệ hạ…"

 

Triệu Hữu cẩn thận bẩm báo.

 

Kỳ Ân nhìn theo tầm của mắt hắn, thấy một hắc y vệ quỳ gối ở ngoài sân.

 

Tiến lên vài bước, Kỳ Ân từ trong miệng người này nghe được vài tin tức.


Cố Cửu hoàng tử Nam Sở - Văn Nhân Vô Kỵ đào tẩu từ trong tay bọn họ.

 

“… Thuộc hạ vô năng, khẩn cầu bệ hạ trách phạt.”

 

Kỳ Ân không nói trách phạt cũng không nói không trách phạt, chỉ hỏi: “Hướng chạy thoát?”

 

“Hẳn là hướng Ký Châu.”


“Ký Châu? Địa bàn của Đông Liêu Lý Xưởng?”


Con mắt Kỳ Ân híp lại, ngón tay rũ tại bên người xoa vào nhau.


“Truyền lệnh xuống, ngày mai đại quân tiến tới Ký Châu.”


“Rõ!”


“Đêm nay… những quý tộc Nam Sở đó, chỉ cần tra được tội danh, dựa theo hình luật cô đã định, một tên cũng không buông tha, cô muốn tận mắt nhìn thấy bọn họ, hành hình.”


Khoé miệng chậm rãi nhếch lên một vòng cung đẫm máu.


Nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.


Cách một cánh cửa, Ngu Kiều vẫn ngâm mình trong bể tắm nước nóng, tự suy ngẫm xong, bắt đầu sắp xếp lại xuất thân cùng quá khứ của vị mà mình sắp phải cẩn thận ứng phó - vai ác nam phụ Kỳ Ân.

 

[Nếu nói thảm, thì vị này thực sự cũng khá thảm.]


Mẫu thân là công chúa của một tiểu quốc nhỏ bằng lòng bàn tay ở phía bắc Tân Cương dâng tới, nghe nói trời sinh tự mang mùi hương, dung mạo mỹ lệ thế gian hiếm có.


Sau khi dâng lên, lão hoàng đế Bắc Tần còn chưa kịp sủng hạnh, không ngờ đã bị Thái Tử say rượu ngoài ý muốn chiếm hữu trước.


Các loại tính kế khập khiễng trong đầu người thời bấy giờ, người đời sau chỉ sợ suy đoán không đến.


Có kẻ nói Thái Tử sắc mê tâm khiếu*, cũng có kẻ nói do các hoàng tử khác cố tình tính kế để tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

*Sắc mê tâm khiếu: bị sắc đẹp làm cho mê muội, làm chuyện sai trái.

 

Đủ loại suy đoán tạm thời không đề cập tới, công chúa dị quốc xinh đẹp lại mang thai ngay lúc ấy.


Trên thực tế đối với các công chúa dị quốc được tiến dâng lên, hậu cung đều sẽ sớm ban xuống chén tuyệt tự canh, đâu ai ngờ có một kẻ đã bị quên!


Cố tình khi đó dưới gối Thái Tử không con, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, nữ nhân trong Đông Cung của hắn rất nhiều, nhưng không có nổi một người hoài thai, bởi vậy mà vị trí Thái Tử cũng có chút ngồi không yên.


Hiện tại có người mang thai, tuy là thứ mẫu, nhưng trong bụng chính là hài tử của hắn a!

 

Về phần hoàng đế, lão thiệt tình xem trọng Thái Tử, lập tức tùy tiện giải quyết, làm công chúa dị quốc “chết”, sau đó lại sai người đem công chúa đang mang thai đã “chết” đưa đến Đông Cung.


Người sáng suốt vừa thấy liền biết chuyện gì xảy ra.


Kỳ Ân bị sinh ra trong tình huống lúng ta lúng túng như vậy.


Giống như mong muốn của một số cặp vợ chồng ở hiện đại không thể sinh con sẽ mê tín ôm một đứa trẻ từ cô nhi viện về dùng để cầu con, Kỳ Ân cũng có tác dụng kì lạ này.


Hắn vừa non nửa tuổi, trong Đông Cung kẻ trước người sau bao gồm cả Thái Tử Phi ước chừng có bốn người mang thai, đều sinh hạ bình an vô sự.


Bởi vậy, trưởng tử Kỳ Ân chỉ có một cái mẫu thân là công chúa dị quốc mỹ lệ gầy yếu, nghiễm nhiên trở thành cái gai trong mắt cái đinh trong thịt người khác.


Chẳng qua người cổ đại phần lớn đều mê tín.


Hiểu được loại hài tử cầu con này không thể dễ dàng chết, nếu không ngay cả hài tử được cầu sinh ra tới cũng sẽ bị giảm thọ.


Không thể chết, còn không thể tra tấn sao?


Huống chi Thái Tử còn cảm thấy Kỳ Ân chảy huyết mạch ti tiện, dị sắc đồng khác hẳn thường nhân, há chẳng phải là cái yêu vật sao? Liền tùy ý để mọi người trong Đông Cung khi dễ hắn.


Hai mẫu tử chịu người khinh nhục ở Đông Cung suốt bảy năm, căn cứ đời sau ghi lại, hai mẫu tử lúc ấy sắp đem cây cỏ trong sân bọn họ ở gặm hết, đói ăn sâu bọ dưới đất, khát uống nước mưa từ mái hiên nhỏ xuống.


Bởi vì thiếu dinh dưỡng, trong thời gian dài cả người Kỳ Ân giống cái củ cải nhỏ, đầu to, tứ chi gầy thành da bọc xương.


Bảy năm trôi qua, cuộc sống bình lặng của hai mẫu tử đột nhiên phát sinh biến hóa.


Lúc đó Nam Sở cường đại, Bắc Tần không địch lại, yêu cầu đưa một con tin tới Sở.


Khi này, Kỳ Ân bị người quên lãng thật lâu rốt cuộc bị đám người Thái Tử Phi lôi ra khỏi góc xó xỉnh nào đó.

 

Trời mới biết lúc ấy, được người dẫn đi gặp thân sinh phụ thân, Kỳ Ân còn khờ dại cho rằng ngày lành của mình và mẫu thân cuối cùng cũng tới.


Không ai biết cái đêm không trăng không sao đó đã xảy ra chuyện gì, sách sử cũng không ghi lại.


Qua hôm sau, một mình Kỳ Ân bị áp giải đến Nam Sở, trong tiểu viện hoang vu nơi hai mẫu tử ở suốt bảy năm nhiều thêm một nấm mộ nhỏ, bên cạnh trồng một gốc hoa phổ thông của tiểu quốc phía bắc Tân Cương.


Một con tin Bắc Tần dị sắc đồng đi vào Nam Sở, không cần nghĩ cũng biết sẽ đối mặt với đủ loại ức hiếp cùng sỉ nhục. Lần lưu lại Nam Sở này, phải đợi đến Kỳ Ân mười bốn tuổi, Bắc Tần quật khởi, hắn mới có tư cách trở về.

 

Bảy năm sau, Bắc Tần thay máu, Kỳ Ân đăng cơ.


Nghe nói ngày hắn đăng cơ, máu trên phiến đá xanh ở quốc lộ đế đô Bắc Tần cọ rửa suốt bảy ngày bảy đêm vẫn chưa sạch.

 

Từ đây mở ra cuộc đời truyền kỳ lẫn huyết tinh của một thế hệ bạo quân Kỳ Ân.

 

------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play