Edit by: Tiểu Tiên Giếng Ngọc.
------
Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên Ngu Kiều gặp được một nam nhân điên cuồng nhảy disco trên thẩm mỹ của nàng.
Trong nhất thời, cái gì đỉnh lưu, cái gì nam thần 2D, tất cả đều bị nữ nhân có mới nới cũ này vứt lên chín tầng mây, trong đầu triệt triệt để để bị ba chữ [ta có thể] điên cuồng spam.
Ngắm một hồi lâu, cuối cùng tầm mắt nàng không cẩn thận quét qua vết máu trên mặt đất, nguy cơ bùng nổ trong nháy mắt, lý trí rốt cuộc mới làm chủ được đầu óc.
Ngu Kiều sau khi khôi phục lý trí tức khắc rũ mắt xuống, lộ ra bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu, bộ dạng như con chim cút ấy tuyệt đối sẽ không khiến cho người khác chú ý, nhưng tiểu nhân ở trong lòng đã điên cuồng đấm mặt đất.
[Ngao ngao ngao, mỹ mạo như này thật sự tồn tại sao? Không phải ảo giác do Nữ Oa nương nương tạo ra à?
Có một khuôn mặt như vậy, còn toàn tâm toàn ý chỉ sủng một người, nữ chủ thế mà có thể kiên định cự tuyệt…]
Nghĩ đến đây, Ngu Kiều theo bản năng liếc mắt nhìn Yến Thanh đang quỳ gối cách nàng không xa, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, sống lưng thẳng tắp, không khỏi ở trong lòng thầm khen một câu nữ hán tử!
[Khả năng đây là nguyên nhân mấu chốt người ta trở thành nữ chủ, đối mặt với mỹ sắc dụ hoặc, không dao động chút nào, một trái tim chân thành hướng về nam chủ, nếu đổi thành nàng khẳng định…
Ặc, hoa hồng có gai như vậy, với cái tật xấu của nàng, bản thân còn là nữ phụ đoản mệnh chỉ sợ là vô phúc hưởng thụ, ngẫu nhiên thưởng thức là đủ rồi, nếu thật sự đụng vào thì đâm nàng một cái đổ máu có lẽ chỉ tính là nhẹ thôi, cho nên vẫn là không đụng đi.
Đúng vậy nha, tính cách không tốt.]
Đừng nhìn tâm lí Ngu Kiều hoạt động phong phú như vậy, nhưng kỳ thật nàng chỉ dám ở trong lòng hoặc là ở trên mạng nơi ai cũng không quen biết nàng nói chuyện say sưa.
Thật sự tiếp xúc với người ngoài, nàng từ trước đến nay luôn nhát gan, thậm chí còn có chút sợ hãi xã hội, bằng không cũng sẽ không đỏ mặt, ra mồ hôi liên tục khi ở cạnh thanh niên tài tuấn ấy.
Điều này có quan hệ rất lớn với hoàn cảnh trưởng thành của nàng.
Bởi vì cha mẹ đều là giáo viên, nhìn thấy quá nhiều nữ sinh xinh đẹp sau khi dậy thì không chịu đựng được dụ hoặc, một bước sai từng bước sai, cuối cùng sa đọa, đặc biệt trước kia nàng còn có biểu tỷ cùng người tư bôn*.
*Tư bôn: người con gái bỏ nhà theo trai.
Ngu Kiều lại phá lệ xinh đẹp ngay từ nhỏ, đương nhiên gia đình trông giữ nàng năm này khắc nghiệt hơn năm trước, sợ Ngu Kiều một bước đi sai sẽ khiến người ngoài chê cười.
Nam đồng học thì không nói, còn về các bạn nữ đồng học chuyên cười hi hi ha ha hoặc không ổn trọng cũng cự tuyệt giao tiếp.
Từ nhỏ Ngu Kiều luôn là cha mẹ nói làm gì làm nấy, nói phải học tập chăm chỉ, nói không kết bạn liền độc lai độc vãng, nói đưa sổ nhật ký cho cha mẹ xem liền cho xem, thậm chí còn sửa chữa.
Ngu Kiều đã trở thành chuẩn mực nhất trong lòng cha mẹ nàng, ngoan ngoan ngoãn ngoãn như rối gỗ giật dây, lần duy nhất phản nghịch là sau khi nhận thức những người bạn cùng phòng tri kỷ ở đại học, mới không bùng nổ trong trầm mặc, mà lại ở trong trầm mặc dần dần muộn tao.
Rõ ràng cha mẹ bảo nàng về quê làm nhân viên công vụ, cách bọn họ gần, nhưng lần đầu tiên trong đời nàng không nghe lời mà lựa chọn công tác ở nơi khác.
Có khả năng bởi vì Ngu Kiều phản kháng mới khiến ba mẹ cảm thấy nàng ngỗ nghịch, loại lấy cớ giả bệnh này cũng nghĩ ra được, vì lừa nàng tìm người địa phương kết hôn, một lần nữa trở lại sự khống chế của bọn họ.
Nghĩ đến đây, đầu ngón tay Ngu Kiều vô thức đâm vào lòng bàn tay non mềm, hơi hơi đau.
Sau khi xuyên qua hai ngày này một đêm, Ngu Kiều đã tận lực không thèm nhớ về cha mẹ ở hiện đại.
Bởi vì ngay cả nàng cũng không biết bản thân… qua đời rồi, hai người kia rốt cuộc sẽ có phản ứng như thế nào.
Trước kia bị khống chế tàn nhẫn, thật sự quá cô độc thống khổ, Ngu Kiều không phải chưa từng nghĩ tới kéo cửa sổ nhảy xuống xong hết chuyện, nhưng luôn sợ hãi nhát gan, ai ngờ ngoài ý muốn thế mà tới đột nhiên không kịp phòng ngừa.
[Chẳng biết sau khi nàng rời đi, hai người kia có hối hận về quyết định của mình hay không.
Hẳn sẽ không, bởi vì ở trong mắt bọn họ, cha mẹ vĩnh viễn sẽ không sai, tất cả đều là vì nàng tốt.]
Ngu Kiều nhẹ nhàng rên rỉ.
[Quên đi, chuyện đã như thế này rồi, đừng nghĩ đến những việc không vui, vẫn là xem mỹ nhân đi, mỹ nhân khiến tâm tình vui sướng.]
Ỷ vào biết trước cốt truyện, biết lúc này lực chú ý của vai ác bạo quân Kỳ Ân khẳng định đổ dồn tại nữ chủ Yến Thanh, hoàn toàn sẽ không đem những phông nền như Ngu Kiều đặt ở trong mắt, lần nữa lén lút giương mắt hướng nhìn lên phía trên…
Giây tiếp theo, nàng đối diện với một đôi mắt như sao lạnh giữa đêm.
Không hề chuẩn bị mà chạm mắt với hắn, Ngu Kiều hoài nghi trái tim nàng nó bãi công rồi.
Lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, Ngu Kiều rũ mắt xuống.
Trên mặt nhìn không ra biểu tình gì, tuyến thượng thận tiết ra lượng lớn hoocmon, trái tim yếu ớt lại điên cuồng, kịch liệt nhảy lên ở lồng ngực. Có thể nói một cái chớp mắt vừa nãy, giống với lúc xem phim kinh dị, cho rằng đoạn kinh dị nhất đã đi qua, nhưng mở mắt ra lại nhìn thấy Boss ở đối diện.
Siết chặt nắm tay nhỏ, Ngu Kiều điên cuồng ở trong lòng.
[Không phải, không phải, sao lại thế này?
Nàng thiếu chút nữa bị dọa đến trái tim ngừng đập đó?
Còn có, vai ác kiêm nam phụ làm sao thế?
Ngươi lúc này phải một lòng một dạ đặt quan tâm lên người nữ chủ, cảm thấy nàng đặc biệt không làm ra vẻ, cùng các nàng (Ngu Kiều và các nữ người qua đường khác) dung chi tục phấn không giống nhau chút nào sao? Ngươi nhìn ta là có ý gì?
Nhìn thì nhìn đi, vì cái gì một hai phải chọn thời điểm ta trộm ngắm ngươi mà nhìn qua? Phải biết người dọa người sẽ hù chết người chứ?]
Ngu Kiều thẹn quá thành giận hô lớn.
Kêu xong, Ngu Kiều lần nữa ở trong lòng hồi tưởng một thoáng kinh hồng vừa rồi, nàng không rõ, vai ác trong truyện trước nay chưa từng cho nữ phụ sắc mặt tốt, còn suýt giết nàng vì cái gì nhìn nàng? Vì cái gì?
Ngu Kiều trong đầu lộn xộn, trong lòng bất an càng ngày càng nặng.
[Không có nguyên nhân khác, nàng sợ chết.
Vị chủ nhân này không dễ đối phó mặc kệ là trong sách sử hay là phim truyền hình, cũng là hoàng đế sử dụng xuất sắc các loại trọng hình, chém tay chém chân, điểm thiên đèn, lột da rút gân, khổ hình từ từ tất cả ở trong tay hắn “Phát dương quang đại*”.
*Phát dương quang đại: Làm cho rực rỡ phát triển.
Không có hào quang nữ chủ, nàng sợ…
Còn có nàng vừa mới làm cái gì đẻ kéo chú ý của vị này đại lão tới à?]
Ngu Kiều hồi tưởng lại hiện trường sau khi Kỳ Ân xuất hiện, lời nói hay cử chỉ của nàng rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề, hoạn quan mặc đồ trắng bên cạnh huyền y nam tử khom người cúi đầu thấy chủ tử nhà mình ngồi xuống một lúc lâu vẫn chưa động tĩnh gì, hơi dừng một chút, mịt mờ nghiêng đầu liêng liếc mắt nhìn Kỳ Ân trên long ỷ.
Sau đó hắn ngạc nhiên phát hiện bệ hạ từ trước đến nay không hứng thú với nữ sắc, thế nhưng lại nhìn nữ tử nào đó không chớp mắt.
Tuy rằng vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng hoạn quan là ai chứ, chú ý tới ngón tay trắng đến chẳng có một chút huyết sắc của Kỳ Ân ở trên tay vịn vàng kim gõ ra tiếng vang nhè nhẹ, hắn (hoạn quan) đã biết hắn (KÂ) nhất định là nổi lên hứng thú.
Nghĩ đến đây, hoạn quan làm như vô ý nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy bạch y nữ tử cung cung kính kính quỳ, tóc dài đen nhánh rũ trên đầu gối, bởi vì cúi đầu nên không thấy rõ lắm nàng trông như thế nào, bất quá chỉ cần nhìn dáng người kia tuyệt sẽ không kém.
Chỉ nhìn thoáng qua, hoạn quan trẻ tuổi lập tức thu hồi tầm mắt, tiếp tục tư thế khom người cúi đầu, không suy nghĩ đánh giá một câu.
Đây là thói quen dưỡng thành sau nửa năm hắn đi theo bệ hạ.
Hắn cũng không chắc mình làm như vậy có đúng hay không, nhưng đôi mắt khác người thường kia của bệ hạ mang lại cho hắn cảm giác rất kỳ dị, chỉ liếc mắt nhìn ngươi một cái, như có thể nhìn thẳng vào đáy lòng ngươi, phảng phất ngươi nghĩ cái gì, hắn đều biết.
Cảm giác kinh hãi không giải thích được khiến hoạn quan ở trước mặt Kỳ Ân, rất nhiều thời điểm hoạt động tâm lí đều phải ghi nhớ thận trọng.
Rốt cuộc trước hắn đã đã chết khoảng năm vị nội thị, trong đó thậm chí còn bao gồm tổng quản đại nhân đã từng hầu hạ ba vị hoàng đế Bắc Tần, ai cũng không rõ bọn họ đắc tội bệ hạ như thế nào.
Chính sự tiểu tâm cẩn thận của hắn, mới khiến cho hắn trở thành người hầu hạ lâu nhất cho vị hoàng đế hỉ nộ vô thường này.
Bất đồng với hoạn quan bình tĩnh cẩn thận, Ngu Kiều quỳ gối phía dưới rõ ràng cảm giác được ánh mắt lạnh căm căm kia vẫn dừng ở trên người nàng, trong lúc nhất thời cảm thấy lưng như bị kim chích, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, như nghẹn ở cổ, toàn thân, không có chỗ nào thoải mái.
[Vì cái gì còn nhìn nàng? Rốt cuộc là có vấn đề ở đâu?
Là không thể xem sao? Vị đại lão này chẳng lẽ giống những mỹ nhân mang khăn che mặt trong truyện võ
hiệp? Loại người khác không cẩn thận nhìn hắn một cái, liền phải phụ trách đối với hắn ấy?]
Ngón tay hoàng đế đang gõ nhẹ ở trên tay vịn chợt dừng lại, thanh âm cọ xát vật liệu may mặc vang lên, nam nhân từng bước một đi xuống dưới…
Trong nháy mắt, toàn thân lông tơ của Ngu Kiều dựng thẳng lên.
[Nữ chủ còn ở bên cạnh, khẳng định không phải bởi vì ta, khẳng định không phải, khẳng định không phải!
Trực tuyến luyện công, ngươi không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta…]
Bạch y nữ tử bề ngoài ốm yếu nghiêm túc, đáy lòng lại lẩm bẩm như lên dây cót.
Cho đến khi tiếng bước chân cách nàng càng ngày càng gần, mùi máu tươi trước đó còn quanh quẩn ở chóp mũi như có như không cũng càng ngày càng nồng đậm, nội tâm Ngu Kiều thoáng vang lên giọng nói đặc biệt lớn.
[Ngươi đừng đến đây!]
Kỳ Ân nhìn lọn tóc nhỏ uốn lượn trên đỉnh đầu nữ tử quỳ đến nghiêm túc ngoan ngoãn kia, khóe miệng nhẹ nhúc nhích.
Bước chân nam nhân dừng lại.
Ngu Kiều nhìn đôi ủng chiến màu đen kia ngừng trước mắt nàng, miệng co giật.
[What the f**k!]
Nàng “thân thiết” chào hỏi người mới tới.
Lại là lời nói hắn nghe không hiểu…
Nhưng khẳng định không phải lời gì hay.
Kỳ Ân chậm rãi đưa tay ra, hướng về phía Ngu Kiều, nắm lấy cằm nàng, nâng lên.
Trong nháy mắt, Ngu Kiều cảm giác bản thân giống như bị động vật thân mềm máu lạnh nào đó quấn lên, cả người không khống chế được rùng mình.
Cố tình ngón tay thon dài lạnh lẽo ấy còn không ngừng xoa tới xoa lui.
Một mặt, là nàng sợ, mặt khác là bản năng phản ứng của chứng sợ xã hội, Ngu Kiều chưa bao giờ cảm nhận sức nóng đang một chút một chút tăng lên trên mặt nàng rõ ràng như vậy.
Trong chốc lát đã biến thành một mảnh ửng đỏ, nhưng dù vậy, nam nhân cũng không có ý tứ thu tay lại, hai tròng mắt yên lặng dừng ở trên mặt Ngu Kiều.
Mãi cho đến khi mặt nàng đỏ đến không thể đỏ hơn nữa, người tới bỗng nhiên cúi xuống, một tiếng cười khẽ vang bên tai Ngu Kiều.
“Ha.”
“Vừa rồi cô* vừa vào cửa đã thấy ngươi nhìn lén cô, hiện giờ cô đi đến bên cạnh, ngươi lại lộ ra tâm thái tiểu nữ nhi như vậy… Hay là ngươi, tâm duyệt cô?”
*Cô: là đại từ tự xưng của bậc vua chúa. Hoặc cũng có thể là “trẫm”, “quả nhân”, …
[Giọng nam trầm!
Cử báo, nơi này có người phạm quy!
Nàng là thanh khống, phạm quy phạm quy, trọng tài mau thổi còi!]
Ngu Kiều hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, môi mấp máy, còn chưa tới kịp trả lời, liền cảm thấy người trước mắt này thoạt nhìn rất đẹp, nhưng nhìn kĩ lại, nàng phát hiện… Càng xem càng wow!
Hóa ra một số người thật sự có lông mi dày, dài ra còn cong như vậy, trong ánh mắt cũng thật sự sẽ tự mang tinh tinh*.
*Tinh tinh: ngôi sao.
Cũng không biết dùng bao nhiêu nỗ lực, Ngu Kiều mới tránh đối diện với người trước mặt được.
[Mạng nhỏ quan trọng, mạng nhỏ quan trọng!]
Ngu Kiều không ngừng tự nhắc bản thân, tiếp đó cảm giác được cái tay vẫn luôn kiềm chế cằm nàng cuối cùng cũng thu về, người một lần nữa đứng thẳng thân mình.
Thấy thế, Ngu Kiều liều mạng ấn chặt, kiềm chế nai con đâm loạn trong lồng ngực, còn chưa hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Liền nghe ——
“Triệu Hữu, rửa mặt chải đầu trang điểm cho nàng, đêm nay, thị tẩm.”
Nói xong, nam nhân rũ mắt nhìn xuống mỹ nhân bạch y phía dưới, không quay đầu lại mà đi ra khỏi Hàm Hương điện.
[Còn tốt còn tốt, chỉ là thị tẩm, không muốn nàng…
Cái gì?
Thị tẩm!!!!!]
Vừa mới bước qua ngưỡng cửa cao, Kỳ Ân nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng lòng khó thể tin, kêu rên thảm thiết, khóe miệng thoáng cong cong, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh trên đầu.
Hôm nay, thời tiết không tồi.
------