Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco

Chương 7+8+9


1 năm

trướctiếp

Lát sau Tống Vân Tu rời đi, trước khi đi còn đưa một cái chìa khóa xe mới tinh cho Tống Dữ Tinh, "Anh tặng quà khai giảng cho em, đang ở gara rồi."

Mười phút sau, Hàn Dã nhìn gara như tỏa ra hào quang chói mắt, chiếc xe thể thao Lamborghini như biến tất cả những cái xe khác thành đồ trang trí, hâm mộ muốn chết.

Cậu ta dè dặt sờ thân xe, "Không hổ là bản limited toàn cầu, quá đẹp rồi, nhìn đường cong lưu loát này đi, anh cậu quá tốt, nếu tôi là nữ thì tôi sẽ gả cho anh ấy!"

Tống Dữ Tinh cười hừ một tiếng, "Mơ đi."

Không người đàn ông nào không thích xe, Tống Dữ Tinh cũng thích món quà này, nhao nhao muốn thử. Cậu mở cửa xe ngồi vào ghế lái, nhíu mày với Hàn Dã, "Đi, anh đây đưa chú đi hóng gió."

Hàn Dã lanh lẹ ngồi xuống, "Tinh ca, Tinh ba ba, lát nữa cho tôi lái thử đi."

Tống Dữ Tinh: "Được, nhưng mà cậu phải giúp tôi một chuyện."

Hàn Dã: "Có chuyện gì thế?"

"Không phải cậu quen nhiều sao, giúp tôi điều tra một người." Ngón tay thon dài của cậu thờ ơ gõ tay lái, trên khuôn mặt trắng nõn là một nụ cười sâu xa, cậu gằn từng chữ: "Người đàn ông ở quán bar lúc nãy."

"Được, không thành vấn đề."

"Tinh ca, cậu muốn tìm hắn báo thù phải không? Người anh em này nhất định sẽ giúp cậu!"

...

Lúc này, Lục Tứ hoàn toàn không biết chuyện đã uống say lắm rồi, nằm dài trên mặt bàn bất tỉnh nhân sự, trong miệng còn lẩm bẩm cái gì đó không rõ.

Mấy giây sau, hắn đột nhiên bật dậy, chĩa vỏ chai rượu trong tay về phía trước, nói năng không rõ mà lớn tiếng ồn ào: "Ông đây muốn nhảy sông tự vẫn, ai cũng không được cản!"

Tống Vân Tu mới đến: "..."

Sao anh lại quen cái tên chó má mất mặt này nhỉ!

Đến gần chút, anh mới phát hiện trên mép Lục Tứ cũng có vết thương, mặt đầy vẻ say, nhân viên phục vụ nói trong điện thoại là hắn đánh nhau với người khác.

Nhân viên pha chế đã xem được toàn bộ câu chuyện bèn giải thích: "Đánh nhau với anh ta là một tiểu mỹ nhân, nhìn thì gầy yếu không ngờ ra tay rất nặng..."

Tống Vân Tu không có hứng thú với mấy thú này, không quan tâm là tiểu mỹ nhân hay là tráng hán, bây giờ anh chỉ muốn giải quyết cái tên phiền phức Lục Tứ này thôi.

Anh đứng bên cạnh, cau mày tỏ ý chê bai, nhìn Lục Tứ gục trên bàn, lẩm bẩm như một oán phụ bị tra nam vứt bỏ: "Ư... Hoắc Ninh, Hoắc Ninh..."

"Vì một thằng đàn ông mà đến nỗi này, không có tiền đồ." Tống Vân Tu không khách khí đạp lên đùi người kia, sau đó cam chịu số phận đỡ người anh em thân cao mét chín lên, "Nghe tôi khuyên đây này, thiên hạ nơi nào mà chẳng có cỏ non... Má nó cậu nặng chết tôi!"

Lục Tứ mơ mơ màng màng bị anh đỡ đi, ngay cả mắt cũng không mở nổi, còn chỉ Tống Vân Tu mà mắng: "Hoắc Ninh cậu... Cậu mẹ nó là một tên mù!"

Tống Vân Tu: "..."

Nói thêm câu nữa là ông đây ném cậu xuống sông ngay!

Lục Tứ là gay, Hoắc Ninh là đối tượng thầm mến của hắn hai năm rồi, nhưng mà hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, hai ngày trước Hoắc Ninh tuyên bố có người yêu, người kia không phải Lục Tứ.

Người yêu của Hoắc Ninh là một người làm công việc bình thường, chiều cao bình thường, dáng dấp bình thường, thu nhập bình thường, không thể nào so sánh với người vừa đẹp trai cao ráo lại nhiều tiền như Lục tổng.

Nhưng người ta lại được Hoắc Ninh coi trọng.

Nội tâm Lục tổng bị đả kích nghiêm trọng. Nhưng không phải vì Hoắc Ninh không thích hắn.

Hắn chỉ không chấp nhận được việc mình không bằng người khác, hơn nữa người ta còn là một người bình thường của bình thường.

Lục Tứ hắn so ra có chỗ nào kém cái đồ dưa vẹo táo nứt tiền không có ngoại hình cũng không kia chứ! Hoắc Ninh đúng là chả có mắt nhìn, không thích hắn thì thôi, hắn nhận! Nhưng hắn lại chẳng bằng cái đồ bình thường kia, hắn không phục!

Thế này thì ném mặt mũi của hắn đi đâu!

...

Hôm sau, nắng ban mai nhẹ nhàng.

Người đàn ông nằm trên chiếc giường màu xám tro nhẹ nhàng trở mình, mơ màng mở mắt, cơn đau đầu do say rượu khiến đôi mày sắc bén của hắn hơi nhíu lại.

Lát sau, hắn phiền não gãi gãi mái tóc rối bù, vén chăn ngồi dậy, trên người còn nguyên bộ quần áo nhăn nhúm ngày hôm qua.

Người ưa sạch sẽ như Lục Tứ không thể chịu nổi bản thân lúc này, hắn lập tức đi vào phòng tắm, vừa đi vừa cởi cà vạt và áo sơ mi ra, để lộ làn da màu tiểu mạch khỏe khoắn và những đường cong cơ bắp đẹp đẽ, nhìn không hề quá đà nhưng vẫn tràn ngập sức mạnh.

Đúng là kiểu người mặc đồ thì gầy nhưng cởi ra thì có thịt.

Vừa cởi quần áo ra, Lục Tứ phát hiện trên tay mình có hai hàng dấu răng nho nhỏ chỉnh tề, nhìn không nông, vẫn còn hơi đau, hắn cau mày nghi ngờ.

Đau...

Cái đồ con lừa nào dám cắn hắn!

Sao hắn không nhớ?

Trong lúc lơ đãng hắn lại nhìn thấy vết thương ở khóe miệng, lại càng nghi ngờ hơn.

Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Hôm qua hắn đánh nhau với ai vậy?

Chó hoang nhỏ sao?

Hạ miệng ác thế không biết.

Mịa.

Có cần đi tiêm vắc xin phòng dại không?

Hiệu suất làm việc của Hàn Dã rất cao, tối ngày thứ hai cậu ta hào hứng xông vào phòng Tống Dữ Tinh, có vẻ rất kinh ngạc, "Tinh ca Tinh ca, người đàn ông ở quán bar hôm đó tôi tra được rồi, cậu đoán xem! Cậu đoán xem?!"

"Hắn là bạn tốt của anh trai cậu!"

Nghe cậu ta nói vậy, thanh niên đang dựa vào đầu giường chăm chú chơi điện thoại lập tức ngẩng đầu lên, con ngươi vào hổ phách thoáng qua vẻ kinh hãi, "Cậu vừa nói cái gì cơ?"

Hàn Dã chuyển tài liệu qua Wechat cho cậu, "Cậu tự xem đi, tổng giám đốc tập đoàn Lục thị."

"Cái áo phông cậu đang mặc là sản phẩm thuộc thương hiệu nhà hắn."

Tống Dữ Tinh cúi đầu nhìn quần áo của mình, đột nhiên cảm thấy không thích chúng lắm.

Cậu mở tài liệu ra, liếc mắt đã nhìn thấy bức ảnh rất bắt mắt.

Người kia mặc âu phục đắt tiền, thân cao chân dài, vai rộng eo thon, từ trong ra ngoài tản ra quý khí, trên gương mặt anh tuấn không có biểu cảm gì, trong ánh mắt sắc bén thâm thúy là sự kiêu căng và ngông cuồng nhàn nhạt.

Giống như một con động vật hoang dại không được thuần hóa.

Tống Dữ Tinh rất ấn tượng với gương mặt này.

Bên cạnh tấm hình là hai chữ rất to: Lục Tứ.

Thanh niên cười hừ một tiếng, cái tên này thực ra rất phù hợp với tướng mạo của hắn.

Lục Tứ, nam, năm nay hai mươi sáu tuổi. Thái tử gia của tập đoàn Lục thị, tốt nghiệp khoa tài chính của đại học Bắc Thành, sau đó sang nước M, quản lý chi nhánh của Lục thị ở bên đó. Người này tuổi thì không lớn nhưng vô cùng có tài năng kinh doanh, làm việc quả quyết, sấm rền gió cuốn, sắp xếp chi nhánh ở nước M đâu ra đấy, khiến cho chi nhánh rất phát triển.

Hai tháng trước hắn về nước, chính thức tiếp quản Lục thị.

Lai lịch người này không nhỏ, Lục thị là tập đoàn lớn nổi tiếng ở Bắc thành, không phân cao thấp với Tống thị.

So với những thứ này, Tống Dữ Tinh càng chú ý hơn vào việc Lục Tứ là bạn tốt của Tống Vân Tu anh cậu, lúc học đại học họ là bạn cùng phòng, quan hệ tốt đẹp này được kéo dài cho đến tận bây giờ. Bảo sao lúc ở quán bar cậu thấy người này rất quen, cậu từng xem ảnh chụp thời đi học của anh cậu, bên trong cũng có Lục Tứ..

Hàn Dã sáp lại, tùy tiện nói: "Chuyện này chúng ta không dễ làm, anh cậu bao che cậu như thế, để anh cậu chỉnh hắn là được."

Tống Dữ Tinh không lên tiếng, Hàn Dã lại tiếp tục bà tám: "Đúng rồi, hắn cũng là gay giống cậu, thầm mến một người hai năm nay, tên gì mà Ninh..."

Tống Dữ Tinh không chú ý đến những gì cậu ta nói, ánh mắt vẫn chăm chăm hướng vào màn hình điện thoại, lướt xuống liền thấy một tấm ảnh, bên trong là một người con trai mi thanh mục tú, làn da trắng trẻo, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, nhìn rất sạch sẽ.

Dưới đuôi mắt phải của người này còn có một nốt ruồi lệ chí nhỏ, không lệch vị trí so với cái của cậu là bao. Tống Dữ Tinh nhướng mày, đây là người Lục Tứ thích, Hoắc Ninh.

Hóa ra là vì thất tình nên mới uống say ở quán bar.

Hóa ra lại thích mẫu người như này.

Hàn Dã: "Tôi nói này, Lục Tứ không tệ, dáng người đẹp, chân lại dài, không phải cậu cũng thích đàn ông sao, cậu với hắn thành đôi là được."

"Từ kẻ thù thành người yêu, ông trời tác thành."

Tống Dữ Tinh không khách khí đá cậu ta một cái, tên này chắc đọc nhiều tiểu thuyết máu chó quá rồi.

Nhưng mà cậu ta nói cũng không sai.

Dáng dấp Lục Tứ quả thật không tệ. Không chỉ là không tệ mà hoàn toàn phù hợp thẩm mỹ của cậu, cho dù cậu có thù oán với người ta thì cũng không thể chối bỏ sự thật này.

Phí phạm khuôn mặt này, vóc dáng này....

Tống Dữ Tinh nhìn khuôn mặt cao lãnh kiêu căng của Lục Tứ trong ảnh như có điều suy nghĩ.

Từ kẻ thù thành người yêu à...

Cậu tỉ mỉ suy nghĩ mấy lời này trong lòng, lát sau, cặp mắt xinh đẹp hơi sáng lên, môi nở nụ cười nghiền ngẫm.

Sau đó, cậu vỗ vai Hàn Dã một cái, "Tôi cảm thấy cậu nói có lý."

Hàn Dã: "???"

Cậu ta thấy sống lưng mình bỗng nhiên lạnh toát, sao Tinh ca lại cười âm hiểm xảo trá như một con cáo già vậy, hay là nghĩ ra ý xấu gì rồi? Trong lòng Hàn Dã có một loại dự cảm xấu, có khi nào họ Lục kia sắp bị xui xẻo không?

Ba ngày sau.

Quán bar Dạ Ngộ.

Nơi này giống như chưa từng có chuyện gì huyên náo xảy ra, mấy chỗ như quán bar với night club này là dễ phát sinh vấn đề nhất, chuyện nhỏ ba ngày trước dường như đã bị mọi người lãng quên.

Lục Tứ ngồi ở góc quầy bar uống rượu như cũ.

Hai ngày vừa rồi bận rộn công việc, hắn cũng quên mất mấy thứ tình yêu tình báo kia, lúc rảnh rỗi lại nghĩ đến việc mình không bằng người khác, trong lòng vô cùng phiền não bèn đi uống rượu.

Lúc này, nhân viên pha chế đi tới, cười đùa cợt nhả hỏi: "Anh đẹp trai, vết thương trên người sao rồi?"

Lục Tứ nghi ngờ nhìn gã một cái, không lên tiếng.

Nhân viên pha chế nói tiếp: "Mấy ngày trước không phải là anh đánh nhau với một tiểu mỹ nhân sao, lúc ấy cậu ta còn cắn anh một cái."

Nghe lời này, Lục Tứ nhíu mày, quả thật đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng hôm đó hắn uống quá nhiều, cụ thể thế nào hắn không nhớ rõ, chỉ nhớ là mình đánh nhau với người ta, người ta là ai thì hắn hoàn toàn không có ấn tượng.

Còn tiểu mỹ nhân, chỉ sợ là một tên nhóc cá tính.

Lục Tứ hừ lạnh khinh thường rồi đứng dậy, bước về phía phòng vệ sinh.

Hắn mới vừa vào đến nơi, đang chuẩn bị cởi quần, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng "Ầm" một tiếng bị người ta đẩy ra.

"Cứu... Cứu với!"

Tay Lục Tứ vẫn còn đặt trên khóa kim loại của thắt lưng, bị động tĩnh bất ngờ này cắt ngang, hắn ngừng tay lại, theo bản năng quay đầu nhìn.

"Đứng lại cho ông!"

"Bị ông bắt được thì nhất định mày phải chết!"

Một bóng người gầy nhỏ kinh hoàng chạy đến phía hắn, đằng sau là hai tên côn đồ, trên cánh tay có hình xăm, tóc nhuộm bạch kim và xanh dương rất bắt mắt, còn mặc quần da bó sát và đi giày lười.

Thật sự là cay mắt.

Lục Tứ cảm thấy ánh mắt mình bị vấy bẩn, đôi mày anh khí nhíu lại, hắn không nghĩ đến mình đi vệ sinh thôi mà cũng gặp phải chuyện phiền toái này.

Còn chưa kịp phản ứng, tên nhóc vị thành niên bị đuổi theo kia mặt đầy hoảng sợ nấp sau lưng hắn, còn nắm thật chặt cánh tay hắn, giọng nói sợ sệt run rẩy: "Anh ơi, xin anh giúp em một tay, họ là người xấu, anh có thể giúp em một chút không..."

Giọng cậu rất êm tai, đặc biệt là tiếng "anh" kia, dịu dàng mềm mại, còn có chút nức nở, khiến cho người ta động lòng.

"Mày là ai, cút cho ông!"

"Mịa! Đừng có mà xen vào việc của người khác!"

Quả thật Lục Tứ không phải người thích lo chuyện bao đồng, nhưng tính tình hắn không tốt, hơn nữa bây giờ hắn có chút phiền não, chỉ trách hai tên côn đồ cắc ké này không có mắt, hết lần này đến lần khác đâm đầu vào họng súng.

Bên tai lại có âm thanh run rẩy truyền đến: "Anh, xin anh giúp em với..."

Tên côn đồ đối diện lại mắng: "Mịa! Còn chưa cút cho ông à!"

Tròng mắt Lục Tứ đảo qua đôi tay đang ôm cánh tay hắn, thon dài đều đặn, mu bàn tay trắng nõn khiến cho tĩnh mạch màu xanh hiện lên rất rõ, đốt ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệnh.

Một đôi tay rất đẹp.

Nhưng Lục Tứ không thích tiếp xúc thân thể với người khác, nhất là người lạ, hắn cất giọng nói trầm thấp từ tính, lạnh lùng và âm trầm: "Bỏ tay ra, tránh sang một bên."

"Ưm, được..."

Thanh niên nhanh chóng buông tay, lui vào trong góc.

Tầm mắt Lục Tứ chuyển đến hai tên phía đối diện, gương mặt ánh tuấn không biểu cảm gì, ánh mắt hắn lạnh như băng, khiến da đầu đối phương bắt đầu tê dại. Hắn bình tĩnh nói: "Việc vớ vẩn này tao cũng muốn nhúng tay vào."

"Mịa! Đánh!"

Vừa dứt lời, hai tên côn đồ hung thần ác sát giơ nắm đấm vọt đến, Lục Tứ linh hoạt nghiêng đầu tránh được, đồng thời bắt lấy cổ tay tên đầu xanh, đè gã lên mặt tường. Chân hắn cũng không nhàn rỗi, vung lên không trung một độ cong lưu loát, đạp tên đầu vàng ngã xuống đất, động tác sạch sẽ phóng khoáng.

Không đến nửa phút, đầu xanh và đầu vàng ngã sõng soài trên mặt đất, mặt đầy vẻ luống cuống, miệng phát ra tiếng kêu rên đau đớn: "Đại ca, tha mạng... Là chúng tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn..."

Trái ngược với chúng, người đàn ông đối diện vẫn áo mũ chỉnh tề, tư thái ung dung, ngay cả tóc cũng không rối, từ trên nhìn xuống đám người dưới đất bằng nửa con mắt.

"Cút nhanh lên."

Đừng ở đây làm ô uế con mắt của hắn nữa.

Người đàn ông này tựa như một quả núi lớn không thể rung chuyển, đầu xanh đầu vàng kinh hoàng, gật đầu như gà mổ thóc, chật vật bò dậy, đỡ nhau ra ngoài. Trước khi đi còn quay đầu nhìn lướt qua cậu chàng vị thành niên đáng thương trốn trong góc phòng, trùng hợp lúc này người kia cũng nhìn lại, tầm mắt tiếp xúc ngắn ngủi trong không khí, hai người chạy nhanh hơn, hận không thể mọc cánh mà bay.

Đầu năm nay kiếm mấy đồng tiền cũng không dễ dàng.

Còn bị ăn đòn.

Lúc đầu cũng không nói là sẽ đánh mạnh như vậy.

Lát nữa phải bắt cậu ta bồi thường tiền thuốc và phí tổn thất tinh thần.

Lục Tứ nhìn hai bóng người biến mất ở chỗ rẽ, đôi mắt hẹp dài hơi cụp xuống, hắn đưa tay sửa lại cổ áo không hề bị lệch, trong đầu nghĩ thầm hai tên phế vật này đúng là không biết đánh, làm hắn không thấy đã ghiền.

Đúng lúc này, giọng nói mềm mại mang theo sự sùng bái vang lên trong phòng rửa tay, có vẻ rất bất ngờ: "Anh, vừa nãy anh đánh nhau quá giỏi!"

Lục Tứ xoay người nhìn về phía chủ nhân của giọng nói ấy.

Chuyện vừa rồi phát sinh quá đột ngột, bây giờ hắn mới có thời gian nhìn rõ bộ dáng của người kia, trong đôi mắt bình tĩnh lạnh lùng không khỏi thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Người này có một gương mặt khiến cho ai đã gặp là không thể quên được.

Da màu trắng lạnh, thậm chí có hơi suy nhược, ngũ quan rất tinh xảo, chỉ có thể dùng từ đẹp để hình dung, nhưng lại không giống con gái, đôi ngươi màu hổ phách sáng ngời dưới ánh đèn như mang theo ánh sao. Cậu mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, quần vải màu đen, đi một đôi giày trắng, quần áo đơn giản ở trên người khiến cậu có vẻ sạch sẽ tinh tế. Tóc ngắn màu đen nhìn rất mềm mại, có mấy sợi lòa xòa trước trán cậu, chân mày khóe mắt mang theo nụ cười trẻ trung và hơi xấu hổ, nhìn có vẻ rất biết điều.

Nhưng người cậu hơi gầy, như thể gió thổi một phát là gục ngay.

Tầm mắt Lục Tứ lơ đãng quét qua nốt ruồi lệ chí nho nhỏ dưới đuôi mắt phải của cậu, trong lòng hắn chợt rung động, đầu thì nghĩ nốt ruồi này xuất hiện đã gãi đúng chỗ ngứa của hắn.

Vị trí của nó không khác lắm so với nốt ruồi của Hoắc Ninh.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp