Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco

Chương 1+2+3


1 năm

trướctiếp

Buổi đêm ở Bắc thành luôn ồn ào náo nhiệt.

Trên đường, ngựa xe như nước, người đến người đi.

Quán bar Dạ Ngộ.

Nơi đây vào buổi đêm thì đúng là nóng bỏng tay, bầu không khí vô cùng náo động, ánh đèn lờ mờ, tiếng nhạc lùa vào từng góc, trái tim dường như cũng đập theo giai điệu.

Trên sàn nhảy, nam nữ trẻ trung mặc đồ rất thời thượng, nhảy múa theo điệu nhạc, vừa nồng nhiệt vừa phóng túng, thanh sắc khuyển mã (*), xa xỉ phồn hoa.

(*) Thanh sắc khuyển mã: Nôm na chỉ đời sống xa hoa trụy lạc, ăn chơi đàng điếm.

Trong số rất nhiều người trẻ tuổi, luôn có mấy người như là hạc giữa bầy gà, đi đến đâu là hấp dẫn đại đa số ánh mắt của người khác, làm cho không ai có thể khinh thường.

Tống Dữ Tinh có thể được coi là một người như vậy, từ khi đi vào quán bar đến giờ được nửa tiếng, mười người đã tiếp cận cậu, trai gái đều có cả.

Sàn nhảy nhiều người, vô số ánh mắt dừng lại trên người cậu, hoặc là kinh diễm đánh giá, hoặc là tràn ngập dục vọng trần truồng lộ liễu.

Khuôn mặt tuấn tú tinh xảo của thanh niên bị ánh đèn mờ bao phủ, da cậu trắng nõn, đến mức như bị bệnh, mang theo chút cảm giác nhìn không thấu, ngũ quan nửa non nớt nửa thành thục. Trên sống mũi cao thẳng là gọng kính bằng kim loại, cặp mắt nhạt màu gần giống màu hổ phách được bao trùm bởi tròng kính trong suốt, dưới đuôi mắt phải còn có một nốt ruồi lệ chí nho nhỏ, tăng thêm vài phần xinh đẹp cho đôi mắt.

Cậu mặc một chiếc quần jean rách màu lam nhạt cùng với áo sơ mi đen có vẻ chất lượng rất tốt, vạt áo bị gài trong quần, phác họa vòng eo tinh tế như có thể ôm trọn bằng một tay. Hai nút trên cùng của áo bị cởi ra, lồng ngực trắng nõn và xương quai xanh xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện.

Thân thể thanh niên thon dài mảnh khảnh, lối ăn mặc tùy ý lười biếng, trên người cậu vừa có vẻ non nớt trẻ trung lại vừa quyến rũ, cặp kính kim loại càng làm tăng thêm cảm giác văn nhã một cách không đứng đắn. Hai thứ cảm giác này kết hợp với nhau, có vẻ rất mâu thuẫn, nhưng đặt trên người Tống Dữ Tinh thì lại càng phát huy mạnh mẽ, hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt của cả 1 lẫn 0.

"Tinh ca, nhìn thấy tên đầu vàng ở hướng 10 giờ không, còn có tên tóc xanh bên phải nữa, ánh mắt thô bỉ như là phải lột sạch quần áo cậu vậy."

Hàn Dã đụng cùi chỏ vào cánh tay Tống Dữ Tinh, bất đắc dĩ mắng: "Đã bảo cậu đừng có mặc đẹp như vậy mà."

Tống Dữ Tinh không chút để ý, lắc lắc người, cầm một ly cocktail rất đẹp mắt, ngửa đầu uống một ngụm.

Cậu nhìn sang hướng Hàn Dã chỉ qua khóe mắt, không mặn không nhạt mở miệng: "Xấu quá."

Nói cả hai tên tóc vàng tóc xanh.

Hàn Dã bĩu môi, "Là do tiêu chuẩn của cậu cao."

Mấy người tới bắt chuyện trước mặt ngoại hình cũng không kém, Tống Dữ Tinh cũng không phải không nhìn một cái, trời... Có lẽ vì người anh em này của cậu ta lớn lên cùng quá nhiều người như vậy rồi, mắt nhìn người cũng cao bằng trời luôn.

Ai bảo Tinh ca lại đẹp như vậy chứ, hâm mộ cũng không nổi.

Xem này, lại có người tới, cách người vừa rời đi chưa đến mười phút. Lần này là một tiểu mỹ nữ dáng rất chuẩn, trước lồi sau vểnh, mặc quần cực ngắn để lộ đôi chân vừa thon vừa trắng, trên gương mặt xinh đẹp là một nụ cười ung dung tự tin, ỏn ẻn nói với Tống Dữ Tinh: "Anh đẹp trai, có thể cho em xin in tư được không?"

Cô gái đẹp như này, từ chối thì không đúng lắm?

Nhưng Tống Dữ Tinh chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô nàng một cái rồi quay đi, bình tĩnh phun ra một câu: "Xin lỗi, tôi là gay, thích con trai."

Hàn Dã: "..."

Mẹ nó chứ gay cơ đấy!

Em gái xinh đẹp hậm hực rời đi, vừa đi trong lòng còn thầm mắng, sao bây giờ anh đẹp trai nào cũng là gay cơ chứ?

Hàn Dã tiếc nuối nhìn theo bóng lưng cô nàng, chỉ tiếc vì rèn sắt không thành thép, trừng mắt bất mãn nhìn Tống Dữ Tinh, đi với bên này, vẻ đẹp của cậu ta bị lu mờ hết cả.

"Trừng tôi làm gì." Tống Dữ Tinh cười nhạo, "Thích thì đuổi theo cô nàng đi, chả có tiền đồ gì cả."

Hàn Dã cảm thấy mình bị chọc tức, "Cậu mới không có tiền đồ, đuổi thì đuổi! Chờ ở đây cho tôi!"

Dứt lời, cậu ta bèn chạy theo hướng cô gái, nhớ năm đó lúc đi học cậu ta còn là giáo thảo, số nữ sinh thích cậu ta còn phải xếp thành hàng.

Tống Dữ Tinh vô tội nhún vai một cái, ngửa đầu uống cạn ly cocktail, ngồi một chỗ nhìn xung quanh, tinh thần rất hăng hái.

Nhàm chán, muốn làm trò gì đó cho vui.

Cậu bước xuống từ sàn nhảy náo nhiệt, đến trước quầy bar, tùy ý chọn một chỗ ngồi còn trống, lơ đãng nhìn nhân viên pha chế đang làm việc. Nhân viên pha chế là một người đàn ông trẻ độ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, rất đẹp trai, gã đẩy ly cocktail màu lam đến trước mặt Tống Dữ Tinh, mắt ánh lên nét cười, "Cậu bạn nhỏ, ly này tôi mời cậu."

Tống Dữ Tinh từ chối, "Cảm ơn anh, nhưng mẹ tôi nói rằng không thể tùy tiện uống đồ của người lạ cho."

Người đẹp như cậu, đi ra đường phải biết cách bảo vệ mình thật tốt.

Nhân viên pha chế bật cười, "Quả nhiên là một cậu bạn nhỏ."

Tống Dữ Tinh không nói gì nữa, quét mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại ở một góc quầy bar, trong đôi con ngươi màu hổ phách thoáng qua sự hứng thú.

Một người đàn ông ngồi uống rượu một mình ở cái góc không xa. Hắn mặc một chiếc quần tây dài màu đen và áo sơ mi xám tro, dù đang ngồi nhưng cũng có thể nhìn ra được người này thân cao chân dài, vai rộng eo thon, lớp vải bao trùm các bắp thịt làm lộ ra đường cong xinh đẹp, khiến cho người ta không nhịn được mà nghĩ ngợi sâu xa.

Hắn hơi say, chống đầu uống cạn ly rượu, có một giọt chảy xuống theo đường cằm hoàn mỹ đến tận yết hầu nhô ra ở cổ.

Rất quyến rũ.

Hắn đưa tay tùy ý lau mép, ống tay áo bị vén lên tới cùi chỏ để lộ cánh tay màu tiểu mạch với những đường nét lưu loát, lau xong, hắn nới lỏng cà vạt ra một chút, năm ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, động tác thô lỗ tùy tiện.

Động tác kéo cà vạt đúng là cảnh đẹp ý vui.

Tống Dữ Tinh nhìn chằm chằm tay của người đàn ông, thất thần mà nghĩ.

Ánh sáng trong góc mờ mờ, từ chỗ cậu nhìn sang chỉ có thể thấy gò má khuất trong bóng tối của người kia, đường cong ưu việt, ngũ quan thâm thúy, môi hơi mỏng, mắt hơi nhíu lại mang tính công kích.

Tướng mạo này quả thật rất ngang tàng, có thể khiến cho người ta đã gặp qua là không quên được, có thể làm cho đồ kén chọn Tống Dữ Tinh khen như vậy là rất ưu tú rồi.

Nhân viên pha chế thấy cậu vẫn nhìn chằm chằm vào góc, không cần nghĩ cũng biết đang nhìn ai, vì vậy đến chỗ cậu nói chuyện: "Trai đẹp kia ba ngày nay ngày nào cũng đến đây, chả làm gì, chỉ ngồi trong góc uống rượu giải sầu, tôi đoán là thất tình."

"Cũng có không ít người tới tiếp cận, nhưng đều bị dọa cho chạy mất, rất dữ dằn."

"Sao? Cậu bạn nhỏ đẹp trai cũng thấy hứng thú với anh ta ư?"

Tống Dữ Tinh nhẹ nhàng nhíu mày, "Rõ ràng."

Người đàn ông này rất đúng gu của cậu.

Không dễ để gặp được người như thế.

Nhân viên pha chế nhìn cậu một cách quái dị, "Anh đẹp trai kia lúc nào cũng tỏa ra khí chất sinh vật sống chớ đến gần, ai bắt chuyện cũng đều vô dụng, đều bị anh ta đuổi đi hết."

"Chưa chắc." Tống Dữ Tinh nhẹ nhàng nói.

Dứt lời cậu bưng ly cocktail màu xanh lam kia lên, đưa tay đẩy gọng kính, bước từng bước về phía người kia.

Trò vui đột nhiên chủ động xuất hiện trước mắt, nhân viên pha chế cũng tiến lại gần hơn chút, chuẩn bị hóng hớt.
Trong góc tối yên tĩnh, trên mặt bàn, mấy vỏ chai rỗng đổ nghiêng đổ ngửa.

Lục Tứ không biết mình đã uống bao nhiêu, lúc này thần chí hắn hơi không rõ ràng, nhưng vẫn đổ rượu vào miệng như người máy.

Chuốc say chính mình, dùng cồn làm tê dại thần kinh của mình, quên hết đi những chuyện lông gà vỏ tỏi.

Có tiếng động nhỏ xíu truyền tới từ bên cạnh hắn, một người nào đó ngồi xuống, chắc là lại ai đó không có mắt, hắn nghĩ lung tung như vậy, ly rượu đầy sớm đã thấy đáy.

Đang lúc hắn chuẩn bị gọi phục vụ, một ly cocktail màu xanh lam bị người bên cạnh đẩy đến trước mặt hắn, cái tay cầm ly rượu thon dài trắng nõn. Một giọng nói dễ nghe vang lên: "Ly này tôi mời anh uống.".

Tiếng nói nhẹ nhàng vừa lười biếng vừa đạm mạc, trong quán bar hỗn tạp đủ loại âm thanh giống như một dòng suốt trong vắt, Lục Tứ theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía chủ nhân của giọng nói ấy.

Cùng lúc đó, Tống Dữ Tinh rốt cuộc cũng thấy rõ mặt người đàn ông, con ngươi lãnh đạm thoáng qua một chút kinh ngạc, chính diện mặt người này cũng không hề kém góc nghiêng, ngũ quan thâm thúy thành thục, bén nhọn đến mức phách lối. Người đàn ông cau mày nhìn cậu giống như một con chó sói ngỗ ngược, tính công kích lộ rõ, dù cho trong đôi mắt hẹp dài kia có mấy phần mê ly và men say thì cũng không thể nào làm suy yếu khí thế của hắn.

Có cái là, người này nhìn hơi quen, cậu gặp ở đâu rồi không biết? Một khuôn mặt như thế này, cậu hẳn là sẽ không quên được mới phải.

Tống Dữ Tinh không hề che giấu ánh mắt của mình, chống cằm nhìn người trước mặt, đang thầm nghi ngờ trong lòng thì một tiếng "Cút!" lạnh nhạt vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu.

Người nói ra chữ này đương nhiên là Lục Tứ.

Tống Dữ Tinh sợ hãi chớp mắt, tiếp đó phải nghênh đón ánh mắt vừa lạnh lùng vừa chán ghét của người đàn ông, nếu là người khác có lẽ sẽ bị dọa chạy mất.

Có tình cảnh nào mà Tống Dữ Tinh chưa thấy qua. Cậu nhếch mép một cái, đưa ngón trỏ ra chỉ chỉ vào mình, như không tin nổi rằng mình vừa nghe được câu nói kia, "Anh bảo tôi cút?"

Lục Tứ cau mày, "Không hiểu tiếng người à?"

Lúc này hắn đã quá say, bộ dáng người kia như thế nào hắn cũng không nhìn rõ, chỉ coi như giống những người đã từng vây lây hắn, hơn nữa tâm trạng hắn lúc này rất không tốt. Thấy tên kia vẫn còn làm mình chướng mắt, hoàn toàn không có ý định rời đi, hắn phiền não khạc thêm một câu nữa: "Cậu làm tôi chướng mắt."

Nhân viên pha chế hóng hớt còn ngại chuyện chưa đủ lớn, thêm dầu vào lửa, "Tôi mới vừa nói xong, không ai có thể bắt chuyện với anh ta."

"Cậu nhóc đẹp trai, chi bằng cậu với tôi đi thuê phòng, kỹ thuật của tôi cũng tốt lắm, một đêm đại chiến tám trăm hiệp, sao hả? Cân nhắc chút xem nào?"

Ý cười trong mắt thanh niên gần như không còn, sắc mặt cậu dần dần trầm xuống, liếc nhân viên pha chế, lạnh nhạt bảo cút đi.

Nhân viên pha chế bị cậu đuổi nên chấn động, cậu bạn nhỏ này đẹp trai như vậy, nhưng lại không dễ chọc. Gã hậm hực nhún vai một cái, cách xa cái xó xỉnh đầy thị phi này.

Việc bị người kia bảo cút tát thẳng vào mặt Tống Dữ Tinh, cậu nắm chặt tay, từ trước đến giờ cậu không phải hạng dễ chọc, không cam lòng yếu thế nhìn chằm chằm Lục Tứ, gằn từng chữ: "Tôi cho anh cơ hội lặp lại lần nữa."

Lục Tứ hừ lạnh một tiếng, bưng ly cocktail màu xanh lên, chất lỏng xinh đẹp dội xuống từ đỉnh đầu Tống Dữ Tinh.

"Ông đây lặp lại lần nữa, cút."

Tống Dữ Tinh: "..."

Chất lỏng lạnh như băng tưới trên đỉnh đầu khiến da đầu cậu tê dại, nhưng trong tâm Tống Dữ Tinh lúc này lại có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, cậu nhắm hai mắt, đưa tay vuốt rượu trên mặt xuống.

Mẹ! Nó! Chứ! Đồ! Khốn! Này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp