Tống Dữ Tinh bước lên hai bước, hơi ngẩng đầu mới có thể đối mặt với người đàn ông, cậu cao 1m78, không tính là thấp, nhưng người trước mặt hơn cậu nửa cái đầu, ít nhất phải 1m85 trở lên.

Xét về khí thế, cậu thua.

Lời vửa rồi của cậu không phải là giả, Lục Tứ đánh nhau quả thật rất đỉnh, động tác sạch sẽ gọn gàng nhìn là biết đã từng tập luyện, đêm hôm ấy Lục Tứ uống say, sức chiến đấu suy giảm nên mới đánh ngang tay với cậu.

Ánh mắt hai người tiếp xúc trong không khí, người đàn ông thần sắc lãnh đạm, hiển nhiên là đã quên mất chuyện hôm đó.

Tống Dữ Tinh rất quy cũ chắp tay lại trước ngực, nghiêm túc khom người với Lục Tứ một cái, đôi con ngươi đơn thuần và chân thành, "Anh, cảm ơn anh đã cứu em."

"..." Lục Tứ yên lặng.

Người này như thể là quen mình lắm vậy, há miệng ngậm miệng đều gọi là anh.

Hắn nhìn người trước mắt khôn khéo như thế, ngũ quan trẻ trung non nớt như một học sinh cao trung, có lẽ thật sự là học sinh cao trung.

Hắn dời tầm mắt đi, "Không sao, cậu đi đi."

Tống Dữ Tinh: "Em..."

Lục Tứ: "Đi ra ngoài."

Tống Dữ Tinh buồn buồn ồ một tiếng, bước cao bước thấp đi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.

Lục Tứ đưa tay lên nhéo sống mũi, có chút không biết làm sao, sau đó xoay người đến chỗ bồn vệ sinh, tiếp tục chuyện còn dang dở, rốt cuộc cũng không bị chen ngang.

Hắn rửa tay, rút khăn giấy rồi ung dung thong thả lau khô nước trên tay, nhìn vào trong gương sửa sang lại quần áo của mình, lúc này mới đi ra ngoài. Mới vừa mở cửa, hắn lại đối mặt với gương mặt trắng nõn xinh đẹp mà không kịp đề phòng, đôi mắt màu hổ phách hấp háy, nụ cười của cậu hơi xấu hổ, cậu nhóc phất phất tay với hắn.

Lục Tứ lui về phía sau nửa bước, nhíu mày rất khẽ, "Sao còn chưa đi?"

"Em..." Đứa trẻ vị thành niên cụp mắt, có chút lúng túng nắm vạt áo, giọng nói mềm mại: "Em không dám về, họ sẽ không bỏ qua cho em, em... Em sợ."

Bộ dáng như thế này có thể khiến cho người ta đồng tình, nhưng Lục Tứ thì không, chẳng lẽ còn muốn hắn đưa về à? Tính toán không tệ đâu.

Hắn không kiên nhẫn nói: "Gọi người thân của cậu đến đón."

Đối phương lại nói nhỏ một câu ngoài dự kiến của hắn: "Em không có người thân."

Tống Vân Tu đang ngồi làm việc trong phòng, rất chăm chỉ nhìn chằm chằm màn hình máy tính thì đột nhiên hắt hơi một cái, trời nóng thế này, có lẽ là tên khốn kiếp nào nói xấu sau lưng anh.

Trong hành lang bên ngoài phòng vệ sinh.

Lục Tứ hơi ngẩn ra, nhất thời không biết nói gì cho phải, rốt cuộc hắn cũng không phải người có tâm địa sắt đá, huống chi người kia nhìn còn giống như một bạn nhỏ không rành thế sự.

Hắn móc ví ra, lấy hai tờ một trăm đưa cho cậu, "Tự bắt xe về đi."

"Em không thể nhận được." Tống Dữ Tinh vội vàng giấu hai tay ra sau lưng, đôi mắt xinh đẹp giả vờ bất an, cậu nói vô cùng kiên định: "Anh giúp em, em không thể lấy tiền của anh được.". Truyện Teen Hay

Tay cầm tiền của Lục Tứ dừng giữa không trung, thực ra hai trăm tệ đối với hắn chẳng là cái gì.

Khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười nhạt nhẽo, hắn lôi tay của thiếu niên ra, cường ngạnh nhét hai tờ tiền vào tay cậu. Làm xong mấy thứ này, Lục Tứ xoay người rời đi.

Tống Dữ Tinh cúi đầu nhìn tiền trong tay, không khỏi ngơ ra, biểu tình bứt rứt bất an trên mặt nhanh chóng đổi thành nghiến răng nghiến lợi, cậu hung tợn giơ nắm đấm với bóng lưng cao ngất kia.

Cậu có lý do để nghi ngờ tên khốn này là đồ có mắt như mù.

Tống tiểu thiếu gia sao có thể từ bỏ một cách dễ dàng, giơ nắm đấm xong liền vội vàng đuổi theo, nhắm mắt đi theo Lục Tứ, đáng thương khẩn cầu: "Anh, đã giúp thì giúp cho chót, anh có thể..."

"Không thể." Lục Tứ quăng ra hai chữ, không thèm quay đầu lại.

"Xin anh..." Tống Dữ Tinh đưa tay kéo vạt áo của hắn, "Anh có thể cho em ở nhờ một buổi tối được không, em sẽ báo đáp anh, thật đấy!"

Cằm người đàn ông căng chặt, sắc mặt dần trở nên kém đi, hắn không ngờ mình hiếm khi làm chuyện tốt giúp người ta mà lại chọc vào một đứa nhóc phiền toái, không khách khí đưa tay đẩy bả vai thanh niên một cái.

Hắn ghét tiếp xúc thân thể, dù là người ta nắm quần áo hắn thì cũng không được.

Hắn thề, lần này hắn tuyệt đối không dùng nhiều sức.

Nhưng tên nhóc này cứ thế ngã ra đằng sau, ót còn đập vào mặt tường, một âm thanh nặng nề vang lên, cậu nhắm hai mắt hôn mê bất tỉnh.

Người đàn ông đứng trên hành lang, nhìn người ngã nghiêng đầu trên sàn nhà như thể giây kế tiếp sẽ ngừng thở, bắp thịt căng thẳng trên mặt hơi co quắp.

"..."

Mịa!

Ăn vạ với hắn phải không?

Tên nhóc này là người giấy à, gió thổi phát là ngã?

Nào có ai lại yếu như thế?

Trong đầu Lục tổng có một đàn thảo nê mã chạy nhanh qua, hắn dò xét đưa chân đụng đụng lên bắp chân đối phương, lạnh lùng nói: "Này, tỉnh lại, đừng có dùng chiêu này với ông đây."

Tống Dữ Tinh không có phản ứng gì, thân thể vốn đang ngoẹo sang một bên bây giờ lại ngã hẳn xuống đất.

Ngay trước khi đầu cậu đập xuống sàn nhà, Lục Tứ nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ bả vai cậu, còn để ngón trỏ trước mũi cậu để xem còn thở không.

Còn thở.

Lục Tứ đứng phía trước thanh niên, ánh mắt thâm trầm sắc bén chiếu vào mặt cậu, không buông tha bất cứ chi tiết nào, cứ như vậy đứng hết hai phút. Người trước mắt hoàn toàn không có bất cứ động tĩnh gì, lông mày khẽ nhíu, làn da trắng nhợt, nhịp thở cũng có chút yếu ớt.

Đúng là chàng trai vàng trong làng ăn vạ.

"Để xem cậu có thể diễn đến khi nào."

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại.

Mặc dù Tống Dữ Tinh không phải diễn viên, nhưng cậu biết diễn viên thường làm thế nào nên tiếp tục ngoẹo đầu tựa vào vách tường không nhúc nhích, kệ cho mục tiêu đã đi xa. Một vị khách trẻ tuổi đi ngang qua không kịp đề phòng nên bị bộ dáng kia của cậu làm cho hết hồn, trong quán bar thường xuyên có người uống say nằm đất, nhưng thanh niên này không có mùi rượu trên người, sắc mặt cũng không hẳn là quá tốt.

Không biết còn tưởng chỗ này mới có án mạng.

"Này, người anh em, cậu không sao chứ?"

"Người anh em cậu tỉnh lại đi..."

Không bao lâu sau, có đến năm sáu người khách vây quanh Tống Dữ Tinh, người thì dò hơi thở người thì đẩy vai cậu, có người còn định bấm 120 gọi xe cứu thương.

Chính lúc này, thiếu niên còn đang hôn mê giật giật khóe môi rồi mở mắt, nhận được ánh mắt quan tâm của mọi người, cậu nâng ngón trỏ thon dài lên môi làm một dấu hiệu đừng lên tiếng.

"Đừng lo, tôi không sao."

"Tôi chỉ đang đùa với bạn thôi."

Mọi người vây xem: "..."

"Mấy người trẻ tuổi thật là biết chơi mà!"

"Không sao là tốt rồi, mọi người giải tán đi."

Sau khi nói mấy câu, người vây xem liền rời đi.

Tống Dữ Tinh nhắm mắt, lại tiếp tục nằm như cũ.

Lục Tứ tên khốn kiếp kia chẳng lẽ thật sự không quan tâm cậu ư?

A... Lúc nãy bị đập đầu đau quá...

Tống Dữ Tinh cảm thấy chán, vì vậy yên lặng hỏi thăm thân thích của Lục Tứ trong lòng, khoảng hai phút sau, bên cạnh cậu vang lên tiếng bước chân.

Nội tâm của Tống tiểu thiếu gia lại dấy lên ngọn lửa hy vọng. Cậu có thể cảm giác được người kia ngồi xổm xuống trước mặt mình, nhìn mình chăm chú, còn đưa tay sờ gò má cậu.

À, thì ra tên họ Lục chẳng qua cũng chỉ là một tên ngụy quân tử, mới vừa rồi còn tỏ vẻ không có hứng thú với cậu, bây giờ lại thừa dịp cậu hôn mê mà táy máy tay chân.

"Mẹ nó... Dáng dấp thật xinh đẹp."

"Nào, để anh đưa cưng về nhà."

Hả?! Không đúng! Giọng nói đáng khinh như vậy rõ ràng không phải là của Lục Tứ! Mẹ nó là một tên háo sắc thô bỉ!

Thế mà cậu lại bị một con heo sờ mặt!

Từ sinh lý đến tâm lý Tống Dữ Tinh đều thấy buồn nôn, không thèm để ý đến việc mình đang diễn trò, nắm tay cậu đã siết chặt đang chuẩn bị đập cho tên kia một trận thì cậu nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn.

Có người động thủ trước cậu.

Lục Tứ cũng không nghĩ đến Tống Dữ Tinh vẫn còn nằm đây, hơn nữa lại có một tên thô bỉ động tay động chân với cậu, thân thể phản ứng nhanh hơn bộ não, hắn đá tên kia một cước.

Nắm đấm của Tống Dữ Tinh chầm chậm thả lòng, cậu len lén hé mắt, thấy tên háo sắc bị đạp ngã xuống đất và một đôi chân dài.

Cậu lại yên lặng nhắm mắt lại.

Bố tổ sư rất là ghê tởm!

Nếu không phải Lục Tứ kịp thời chạy tới, kiểu gì cậu cũng phải đánh cho cái tên biến thái kinh tởm này đến mức cha mẹ hắn cũng không nhận ra!

Tên biến thái chật vật bò dậy, mặt tỏ vẻ hung thần ác sát, "Mày mẹ nó dám làm xấu mặt ông..." Tiếng mắng người hơi ngừng lại.

Vì hắn thấy rõ người đàn ông trước mặt, thân cao chân dài, vải vóc hàng hiệu bao trùm lên thân thể tràn đầy sức lực, quan trọng nhất là khí thế của hắn. Cặp mắt hẹp dài hơi rũ xuống, từ trên cao nhìn hắn như nhìn một con kiến hôi, vừa lạnh lùng vừa khinh bỉ.

Lục Tứ tay trái nắm cổ áo hắn, tay phải cầm một chai nước khoáng, không mặn không nhạt phun ra một chữ: "Cút."

Tên biến thái vội vàng vâng dạ, chạy trốn thật nhanh.

Ánh mắt Lục Tứ chuyển tới người vẫn còn đang ngồi dựa vào tường, lúc nãy bị người khác táy máy tay chân mà cậu vẫn không tỉnh lại, nếu mà là giả thì sức chịu đựng cũng lớn thật.

Hắn ngồi xuống, từ từ vặn nắp chai nước trong tay, mở miệng uy hiếp: "Cho cậu năm giây, nếu còn giả vờ, tôi sẽ đổ nước lên đầu cậu."

"Năm."

"Bốn."

...

Tống Dữ Tinh vẫn bất động nhắm mắt. Cậu đoán là người kia chỉ dọa dẫm thôi chứ không làm thật.

Nhưng mà thực tế quá tàn khốc.

Nước lạnh trong chai xối lên đầu cậu, chảy theo gò má xuống làm ướt cả quần áo, lạnh thấu cả tim.

Cảm giác này rất quen thuộc.

Tống Dữ Tinh: "..."

Thật sự muốn đánh chết Lục Tứ!

Vỏ chai rỗng bị Lục Tứ ném theo đường cong parabol, chuẩn xác chui vào thùng rác gần đó.

Lục Tứ nhìn chằm chằm người bị nước tưới ướt nhẹp trước mặt mình, mấy lọn tóc ướt dán lên trán cậu, giọt nước chảy qua hàng mi dài của cậu, lại chảy xuống gò má. Áo phông trắng bị ướt nên biến thành nửa trong suốt, vải dệt áp sát người cậu khiến cho xương quai xanh xinh đẹp và da thịt trắng nõn như ẩn như hiện, nhìn rất đáng thương.

Hôn mê thật à?

Chỉ vì một cái đẩy không hề nặng của hắn ư?

Nhìn gầy như này thì chắc cũng có thể.

Lục Tứ cảm thấy chột dạ và áy náy một cách khó hiểu, hắn đưa tay sờ chóp mũi, thôi được rồi, đề phòng thật sự có chuyện gì, "Tôi đành làm người tốt cho chót, đưa cậu đi bệnh viện."

Hắn định trực tiếp vác người lên vai, nhưng nghĩ đến việc tên nhóc này nhìn yếu ớt như thế, nhỡ lại tạo thành thương tật gì thêm thì không hay. Yên lặng một chốc, Lục Tứ khom người ôm ngang Tống Dữ Tinh lên. Truyện Light Novel

Ôm kiểu công chúa.

Hắn chưa bao giờ ôm ai khác như vậy, coi như cho tên yếu ớt này chiếm chút hời.

Tên này ôm lên rõ là nhẹ, như con gái vậy.

Tống Dữ Tinh áp má vào vai người đàn ông, ở nơi người kia không nhìn thấy, khuôn mặt dễ thương của cậu tỏ vẻ rất phức tạp, đây cũng là lần đầu cậu bị người khác ôm như thế. Khoảng cách này quá ngắn, cậu dường như có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn, còn có một chút mùi khác thoáng qua, như là mùi bạc hà, không hề khó ngửi.

Ừm, không thể không thừa nhận, người này dáng đẹp ghê.

Nhưng mà lại là tên họ Lục này, thật đáng tiếc.

...

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lục Tứ mặt không đổi sắc ôm người trong ngực đi ra khỏi quán bar.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua. Tống Dữ Tinh không nhịn được mà rùng mình, thể chất cậu không tốt, bị ướt người vì nước đá, thời tiết 29 độ cũng làm cậu thấy lạnh.

Tên chó má này cứ thích dội nước lên đầu người khác, lại còn là nước đá!

Nghĩ đến đây, Tống tiểu thiếu gia giận đến mức nghiến răng, hận không thể cắn Lục Tứ một cái nữa.

Đến bãi đỗ xe, Lục Tứ mở cửa, để thiếu niên nằm lên ghế sau rồi xoay người ngồi vào ghế lái. Giọng nữ máy móc dẫn đường vang lên trong không gian yên tĩnh, điểm đến là bệnh viện gần đó.

Tống Dữ Tinh nghe thấy rõ ràng. Cậu cũng không muốn bị đưa đi viện thật.

Trong đêm tối, chiếc xe Porsche màu đen nhập vào làn xe chạy, tốc độ không đổi chạy trên đường quốc lộ. Vài phút sau, một giọng mũi nhẹ nhàng vang lên.

Lục Tứ liếc qua kính chiếu hậu.

Thanh niên ở ghế sau hơi rung làn mi cong, sau đó mở mắt, khó khăn chống tay ngồi dậy, ánh mắt mê man nhìn xung quanh.

"Đây là đâu..."

Sau khi nói xong, cậu cúi đầu nhìn quần áo ướt nhẹp, đưa tay sờ mái tóc cũng ướt nhẹp, vừa khẩn trương vừa khó hiểu trợn tròn hai mắt, "Sao người mình ướt hết vậy?"

Lục Tứ: "..."

Mấy lời này rất dễ làm người khác hiểu lầm.

"Đầu đau quá..."

Tống Dữ Tinh sờ ót mình, quả nhiên thấy hơi sưng, lúc nãy diễn trò hơi quá, đập đầu hơi mạnh nên tự làm mình bị thương.

Người đàn ông vẫn yên lặng lái xe, hoàn toàn không có ý định phản ứng với cậu.

Tống Dữ Tinh dịch người về phía trước tìm tòi, nhìn nhìn người đàn ông, dưới ánh đèn mờ tối, sườn mặt anh tuấn của hắn đã hấp dẫn sự chú ý của cậu.

"Anh là người mới nãy cứu em trong phòng vệ sinh mà!"

Ánh mắt của cậu phản chiếu ánh đèn ngoài cửa sổ nên như có ánh sao, mi mắt ngậm nụ cười, "Anh, có phải anh quyết định thu lưu em không, cảm ơn anh!"

Giọng cậu mềm mại, còn hơi nũng nịu.

Lục Tứ vẫn nhìn thẳng, lãnh đạm nói: "Tôi chỉ đưa cậu đến bệnh viện."

Tống Dữ Tinh dĩ nhiên không đồng ý.

"Em không sao, anh, anh không phải lo đâu."

"Em không muốn đi bệnh viện."

Nghe lời này, Lục Tứ giật giật cơ mặt, bàn tay cầm vô lăng cũng hơi siết lại.

Ai lo cho cậu!

Nhóc ăn vạ này không chỉ tự mình đa tình còn như thể quen biết hắn lắm, đầu câu là anh cuối câu cũng anh, gọi quen miệng như mấy nữ sinh, cũng không sợ xấu hổ.

Nếu cậu đã tỉnh rồi thì chứng tỏ không sao, Lục Tứ không kiên nhẫn nói: "Vậy tôi đưa cậu về, nói địa chỉ đi."

Nhóc vị thành niên yên lặng chốc lát, ấp úng, "Em... Em không có nhà."

Lục Tứ lại nghĩ đến cậu nhóc đã nói một lần lúc trước, cậu nói mình không có người thân, không biết là thật hay giả, nhưng giọng nói kia nghe rất cô đơn chua xót.

Người đàn ông thờ ơ gõ ngón tay lên vô lăng, giọng nói vẫn lãnh đạm như cũ: "Sẽ có chỗ cho cậu ở." Chẳng lẽ dưới gầm cầu cũng không có.

"Vậy anh đưa em đến công viên XX đi, ở đó có ghế dài á."

"Mặc dù ghế đó nằm không thoải mái, buổi tối còn lạnh, chăn cũng không có, nói không chừng còn gặp phải người xấu, bán em vào mấy nơi sơn thôn xa xôi cho người khác để làm chồng hay vợ nhỏ... Nhưng vẫn có thể ngủ tạm một đêm."

"Nhắc tới cũng lạ, tóc với quần áo của em không hiểu sao lại bị ướt, chẳng có chỗ tắm với thay đồ, có lẽ mai sẽ bị cảm mất..."

"Nhưng không sao, em sẽ không trách anh."

Lục Tứ: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play