Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco

Chương 4+5+6


1 năm

trướctiếp

Tống Dữ Tinh âm trầm nhìn người đàn ông đối diện, đồng thời tháo kính ra bỏ lên bàn, âm thanh nhỏ xíu vang lên.

Một giây sau, cậu kéo cà vạt của Lục Tứ, thấp giọng mắng một câu: "Đúng là uổng phí gương mặt này."

Dứt lời, Tống Dữ Tinh đấm một cái lên mặt đối phương. Cậu luôn luôn có thói quen dùng nắm đấm giải quyết.

Mặc dù Lục Tứ say đến mơ mơ màng màng, nhưng bằng kinh nghiệm của người từng trải, hắn linh hoạt nghiêng đầu tránh, nắm đấm mang theo lực đạo cực lớn lao qua gò má hắn, rơi vào không khí.

Tống Dữ Tinh giơ nắm đấm lên một lần nữa, lần này không những không đánh được mục tiêu, cổ tay cậu còn bị người ta nắm lấy, người này không chỉ có vóc dáng đẹp mà sức lực cũng lớn.

Nhất thời cậu không tránh thoát được, ngược lại bị đối phương bắt chéo hai tay ra sau lưng nên ngã ra nền đất, đau đến mức cậu nhíu mày.

Lục Tứ vỗ vỗ má thanh niên, ánh mắt lãnh lệ khinh miệt, giọng điệu trầm thấp lười biếng mà cực kì phách lối: "Bằng cái thân thể bé tí này của cậu mà cũng muốn đi gây chuyện với ông đây."

Con mẹ nó!

Tống tiểu thiếu gia giận đến mức ngứa cả răng.

Hôm nay không chiếm thế thượng phong thì cậu không phải người họ Tống!

Lục Tứ vẫn còn say, sức chiến đấu yếu hơn lúc bình thường rất nhiều, thừa dịp hắn lỏng tay, Tống Dữ Tinh linh hoạt tránh được, đá một cước lên bắp chân hắn.

Cậu thừa thắng xông lên, đẩy Lục Tứ ngã xuống, hai người tiếp tục giằng co.

Động tĩnh của bọn họ gây xôn xao, người qua đường thì vây xem, nhân viên quán bar vội vàng đến khuyên can, kéo họ ra. Lúc đang bị kéo, Tống Dữ Tinh há miệng, cắn một phát lên tay Lục Tứ, không chút lưu tình.

Lục Tứ bị đau, "Đệt!"

Hàn Dã lúc này cũng vội vàng chạy tới, mê man nhìn Tống Dữ Tinh chật vật, trên khóe miệng còn có vết thương và người đàn ông đau đến nghiến răng nghiến lợi lại muốn xông đến kia.

"Tinh ca, có đau lắm không?"

"Không sao." Tống Dữ Tinh đưa tay lên lau vết máu trên mép, nhìn chằm chằm Lục Tứ hai giây rồi xoay người ra ngoài.

Cắn một cái cũng coi như là giải hận.

"Tinh ca cậu chờ tôi chút đi!"

Hàn Dã cuống cuồng đuổi theo, "Rốt cuộc là có chuyện gì, sao cậu lại đánh nhau với người ta? Hắn chọc gì cậu sao? Đánh nhau sao không báo tôi?! Tôi có thể đứng cạnh cổ vũ cho cậu!"

Tống Dữ Tinh: "Biến biến biến..."

Đến gần bắt chuyện bị từ chối, còn bị đổ rượu lên đầu, nói mấy cái này ra thì quá mất mặt, dĩ nhiên cậu sẽ không nói sự thật cho Hàn Dã, chỉ nói là tên ngốc kia vô duyên vô cớ khiêu khích mình.

Hàn Dã nghe xong còn thấy tức hơn cả người trong cuộc. Cậu ta căm phẫn mắng: "Cái tên kia thật quá đáng, mẹ nó chứ! Không được! Tinh ca, tuyệt đối không thể cứ thế bỏ qua cho hắn! Hắn chọc cậu tức là chọc cả tôi rồi!"

"Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!"

Gió đêm thổi qua có hơi lạnh, Tống Dữ Tinh cúi đầu nhìn quần áo mình bị rượu làm ướt, tóc cũng ướt nhẹp, còn phải hứng gió khiến cậu thấy hơi run.

Đệt, mới nãy cắn được tên khốn kia phê quá.

Không được, quả thật không thể cứ bỏ qua như vậy.

Cậu không chịu nổi chuyện thua thiệt thế này.

Hàn Dã ở bên cạnh cậu vẫn còn đang mắng mỏ người ta, Tống Dữ Tinh nhếch nhếch khóe môi, trong mắt không có ý cười, thấp giọng nói: "Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn?"

"Đáng tiếc, tôi không phải quân tử."

"Tiểu nhân báo thù, từ sáng đến tối."

Trên đường đi đến bãi đỗ xe, Tống Dự Tinh nhận được một cuộc gọi từ anh trai mình. Cậu kề ngón trỏ thon dài lên môi, ra hiệu cho Hàn Dã đừng nói nữa. Hàn Dã bá vai cậu, dáng vẻ cà lơ phất phơ, "Nếu anh cậu biết là cậu lại đi bar thì chắc sẽ ngay lập tức lôi cổ cậu về."

"Im miệng."

Tống Dữ Tinh không khách khí đẩy tay Hàn Dã ra rồi mới nhận điện thoại, gọi một tiếng anh, giọng điệu ngoan ngoãn khác hẳn với lúc vừa nãy mắng người.

Bên kia đầu dây truyền đến một giọng nói từ tính ôn hòa: "Bé cưng, em đang ở đâu vậy hả?"

"Em đang ở trường, có lớp." Mặt Tống Dữ Tinh không đổi sắc, "Anh tìm em có việc gì sao?"

Nghe lời này, Hàn Dã yên lặng giơ ngón tay cái cho cậu.

Người anh em, cậu không làm diễn viên thì thật là lãng phí tài năng, nếu không thì giải Oscar chắc chắn sẽ là của cậu.

Cậu ta nghĩ đến điều gì đó, không nhịn được lại lén cười, cái cách gọi "bé cưng" này mỗi lần nghe là cậu đều thấy buồn cười, Tinh ca kiệt ngạo bất tuần, ngông cuồng dữ dằn của cậu sao lại có thể có cái biệt danh nghe buồn cười đến thế cơ chứ há há há há há!

Tống Dữ Tinh quét mắt nhìn đồ ngu kia một cái rồi đá một cước lên người cậu ta.

"Anh có chút việc tiện đường, định qua xem em thế nào." Tống Vân Tu không phát hiện ra cái gì không đúng, anh cười một tiếng, "Lúc nào em học xong? Anh đến đón em?"

"Không cần ạ." Tống Dữ Tinh đưa tay gẩy nhẹ một lọn tóc ướt rượt toàn rượu, cảm thấy rất sốt ruột, cậu cố chịu vết thương ở khóe miệng, vui vẻ cười nói: "Em vừa học xong, bây giờ đang trên đường về chung cư với Hàn Dã, không cần làm phiền anh."

Tống Vân Tu không hề nghi ngờ cậu, khoái trá quyết định, "Được, các em chú ý an toàn, sau khi xong việc anh sẽ đến chung cư của em, lát gặp."

"Vâng, lát gặp ạ."

Tống Dữ Tinh không nhanh không chậm cúp điện thoại, không nói hai lời bèn đoạt lấy chìa khóa xe trong tay Hàn Dã, dùng tốc độ lên đến trăm mét một phút lao ra bãi đỗ xe.

Hàn Dã chỉ cảm thấy bên người có một cơn gió thổi qua.

"..."

"Tống Dữ Tinh mẹ nó chờ tôi với!"

"Nhóc ngoan ngoãn cậu chạy chậm chút đi mà!"

Năm phút sau, Hàn Dã nắm chặt chỗ nắm tay trên mui xe, gió đêm điên cuồng thổi vào từ cửa sổ, tiếng kêu gào đầy hoảng sợ vang lên giữa thành phố lúc trời đêm.

"Tinh ca cậu lái chậm chút đi!"

"Mới lấy bằng đã lái như vậy, tôi không muốn chết đâu!"

Mười lăm phút sau, hai người bình an trở lại căn hộ.

Giữa tháng chín, sinh viên năm nhất của đại học Bắc Thành tựu trường được hai ngày, Tống Dữ Tinh và Hàn Dã là hai trong số đó. Nhưng họ không ở ký túc xá của trường.

Tống Vân Tu không chấp nhận được việc cho em trai ở ký túc xá, trước khi họ khai giảng đã mua một căn hộ ở một tiểu khu cao cấp gần đó, còn tự mình bày trí sửa sang.

Từ căn chung cư này lái xe năm phút là đến trường.

Mười phút sau, Tống Vân Tu mới đỗ xe ở tầng hầm chung cư, điện thoại anh ném bên ghế phụ vang lên, tên người gọi hiển thị là Lục Tứ, anh tiện tay nhấn nghe.

"Có gì nói mau."

"Xin chào, xin hỏi anh có phải là Tống tiên sinh không?"

Bên kia điện thoại không phải âm thanh quen thuộc, Tống Vân Tu cau mày nghi ngờ, nghe người kia nói tiếp: "Chủ của chiếc điện thoại này uống say ở quán bar của chúng tôi, mới vừa nãy còn đánh nhau với người ta, tôi xem danh bạ của anh ta thì thấy số của anh..."

Tống Vân Tu nhẹ nhàng nhíu mày, "Vậy nên?"

"Nên anh là bạn của anh ta sao? Bây giờ anh có thể tới đây được không?"

Tống Vân Tu: "Không, tôi không quen anh ta."

Dứt lời, anh không do dự cúp điện thoại.

Người anh em Lục Tứ bị ủy khuất cũng đâu có quan trọng bằng mình đi thăm em trai chứ?

Làm sao, già rồi mà còn học bọn trẻ con đánh nhau?

Cũng không sợ bị trật khớp hông.

Hàn Dã vừa về liền chui ngay vào phòng chơi game với bạn.

Tống Dữ Tinh thì vội vàng đi tắm, thay một bộ đồ ngủ rộng thùng thình. Mái tóc màu xanh của cậu vẫn hơi ướt, còn nhỏ nước, mặc dù đã tắm hai lần nhưng xen lẫn mùi dầu gội đầu thoang thoảng vẫn có mùi rượu như có như không.

Đại khái là chỉ có tác dụng tâm lý thôi.

Cậu không nhịn được mà mắng thầm mấy câu.

Mẹ nó chứ đồ khốn không có mắt.

Tống Vân Tu nhập mật mã chung cư rồi đi vào, trong tay xách một túi đồ ăn của một nhà hàng nổi tiếng. Anh vừa đặt túi lên bàn thì thấy em trai đi từ trong phòng ra.

"Anh."

Tống Vân Tu hơi kinh ngạc, "Em nhuộm tóc lúc nào thế?"

"Hai hôm trước, đẹp không anh?"

"Đương nhiên là đẹp."

Tống Vân Tu đi đến chỗ em trai, nhìn từ trên xuống dưới, màu tóc xanh khiến cho da Tống Dữ Tinh càng trắng hơn, nhưng mà trắng kiểu không có sức sống, trừ môi ra thì mặt cậu không có chút huyết sắc.

Nên khóe miệng bị trầy da rất rõ ràng.

Anh cau mày, "Sao miệng em bị thương?"

"Không sao, em vô tình bị va đầu." Tống Dữ Tinh cười thờ ơ, chợt đi qua bàn ăn, đổi chủ đề, "Anh mang cho em đồ gì thế, đúng lúc em đang đói đây."

"Mấy món em thích."

Tống Vân Tu ngồi xuống cạnh Tống Dữ Tinh, đưa tay sờ mái tóc nửa khô của cậu, đôi mắt anh tuấn ánh lên vẻ đau lòng và yêu thương, còn có chút tự trách và áy náy.

"Sao vẫn gầy thế, mặt không có chút máu."

"Dạo này có ăn nhiều không? Còn bị bệnh dạ dày không? Chân em dạo này còn đau không? Anh tìm cho em một bác sĩ vật lý trị liệu tốt, hai ngày nữa để ông ấy tới giúp em..."

"Anh, em không sao." Tống Dữ Tinh bất thình lình cắt đứt lời anh. "Không cần mấy cái đấy đâu, em không yếu đuối như thế, trước kia vẫn vậy mà em vẫn sống tốt đấy thôi."

Ánh mắt Tống Vân Tu phức tạp, sự áy náy và đau lòng như muốn tràn ra, môi anh mấp máy, giọng hơi khàn, "Sao có thể so sánh bây giờ với lúc trước được chứ, vất vả lắm em mới về nhà được, đương nhiên anh phải cho em những gì tốt nhất."

Tống Dữ Tinh nhoẻn miệng cười, "Em biết mà."

"Anh, đó không phải lỗi của anh, đến bây giờ em cũng chưa từng trách anh, nên anh đừng tự trách mình nữa, thật đấy."

Mùa hè mười lăm năm trước đã xảy ra một chuyện mà cả đời này Tống Vân Tu cũng không thể nào quên được, bởi vậy ngày nào anh cũng giãy giụa hối hận.

Năm ấy Tống Vân Tu mười tuổi, em trai anh chỉ có bốn tuổi, một ngày anh đưa em trai ra đường chơi, bị đồ chơi ven đường thu hút, nhưng chỉ chớp mắt một cái, em trai đã biến mất. Lần đi tìm này tìm mất mười lăm năm, Tống Dữ Tinh năm đó bị một kẻ lừa đảo bắt đi, nửa năm trước mới tìm được.

Trong mười lăm năm này trải qua bao nhiêu chua xót, rơi bao nhiêu nước mắt, chỉ có người trong cuộc mới biết, không phải vài ba lời là có thể nói hết.

Mà Tống Dữ Tinh bé nhỏ đã phải chịu khổ mười lăm năm.

Dù cậu không muốn nói, Tống Vân Tu vẫn đoán được.

Nhóc ngoan ngoãn nhà anh từ bé sức khỏe đã không tốt, thường xuyên bị bệnh, bố mẹ và anh trai đều nguyện ý nuông chiều cậu. Đáng lẽ cậu phải là một tiểu thiếu gia không lo cơm ăn áo mặc, ngày ngày sống trong nhung lụa, nhưng một bất ngờ đã thay đổi cả đời người.

Tống Vân Tu vẫn còn nhớ như in cảnh tượng nửa năm trước tìm được Tống Dữ Tinh.

Đó là ở một siêu thị nhỏ, thiếu niên thân hình gầy yếu mặc một cái áo phông và một chiếc quần jean đã bị giặt đến mức trắng bệch, trên bả vai thon gầy gánh hai túi gạo, đùi phải của cậu bị thương nặng, lúc đi bộ cũng phải đi khập khiễng.

Gánh nặng sinh hoạt dường như đã đè cong cả lưng của cậu.

Cho dù bây giờ đã tìm được người về, tên lừa đảo đáng chết bắt cóc Tống Dữ Tinh cũng phải chịu hình phạt của pháp luật, cậu cũng rất hiểu chuyện, không hề oán trách gì. Nhưng Tống Vân Tu không thể tha thứ cho mình, nếu như năm đó anh không sơ sót thì sao em trai có thể bị lừa đi mất, đứa nhóc ngoan ngoãn nhà bọn họ vì vậy nên mới phải chịu khổ nhiều đến thế. Anh chỉ có thể cố gắng đền bù, hận không thể cho em trai những thứ tốt nhất trên đời.

Hai anh em cũng không nhắc lại chuyện cũ nữa, bầu không khí trên bàn ăn coi như là ấm áp, dù có mười lăm năm xa cách nhưng tình thân của bọn họ cũng không ngăn trở.

Tống Vân Tu gắp thức ăn cho em trai, cười hỏi: "Ở trường mới sao rồi? Có quen được bạn mới không?"

Tống Dữ Tinh thật sự rất đói, nhất là vừa nãy còn đánh nhau với người ta, cậu vùi đầu ăn cơm, nói hàm hồ không rõ: "Tạm được ạ, các bạn cùng lớp rất nhiệt tình."

Nhất là mấy nữ sinh, Wechat của cậu bị các cô nàng add đến mức muốn nổ luôn.

Đáng tiếc, cậu lại là gay.

Tống Vân Tu: "Thế thì tốt, em phải hòa đồng với các bạn, đúng rồi, Hàn Dã đâu?"

Tống Dữ Tinh: "Chắc đang chơi game trong phòng."

Tống Vân Tu còn muốn hỏi gì đó, điện thoại của anh lại sáng lên, là số của Lục Tứ gọi tới, vẫn là nhân viên quán bar: "Ừm, Tống tiên sinh, bạn của anh khóc lóc đòi nhảy sông tự vẫn..."

"Được, bây giờ tôi qua đó."

Tống Vân Tu cúp máy.

Tên Lục Tứ chó má rốt cuộc đang làm cái trò gì vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp