Kim Lăng ngã khụy xuống đất. Bạch Liên Tâm vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, lo lắng nâng cơ thể mềm nhũn của hắn lên, miệng lại không ngừng gọi: " A Lăng... A Lăng... ngươi sao vậy... A Lăng... đừng dọa ta..."
Vừa nói, nước mắt nàng cũng theo đà mà chảy xuống gương mặt hồng hồng đầy kiêu sa.
Lam Tư Truy chỉ biết bất lực nhìn Liên Tâm vừa khóc lóc vừa ôm Kim Lăng vào lòng. Y nghẹn khuất, y đau lòng. Tại sao lại là Kim Lăng mà không phải y? Tại sao sự ôn nhu ấy của nàng luôn là dành cho hắn? Tại sao? Y có gì không bằng hắn chứ? Người thân của y bị chính Giang- Kim hai gia tộc chèn ép tới chết dù không làm sai bất kì điều gì. Bây giờ, người y yêu nhất cũng bị hắn cướp mất. Y hận hắn. Y hận Giang gia cùng Kim gia. Đáy mắt Lam Tư Truy bỗng hiện lên tia sát ý, tay nắm chặt lại thành quyền, quay người bước ra khỏi nơi ấy.
Còn bên kia, Liên Tâm vẫn đang hoảng sợ ôm lấy cỗ thân thể Kim Lăng thì Lưu Thanh Nhiên cùng Giang Trừng, Kim Quang Dao cũng vừa vặn chạy tới.
Kim Lăng được đưa trở lại Vân Mộng. Tình hình sức khỏe của hắn cực kì xấu.
Giang Trừng tức giận tột độ, cũng chưa ai từng thấy Kim Quang Dao đáng sợ như lúc ấy. Dù bị tra hỏi như thế nào, Bạch Liên Tâm cũng chỉ có thể nói Kim Lăng là do đi săn đêm không cẩn thận mà bị thương. Còn độc phát trong cơ thể thì không biết. Đó là sự thật. Ngay cả Lưu Thanh Hoa- y sư vang danh nhất tu chân giới bấy giờ cũng nói độc đã tồn tại trong cơ thể Kim Lăng từ lâu, hiện tại không thể giải, chỉ có thể kiềm chế.
Lại một tháng sau nữa, tình trạng cơ thể Kim Lăng mới dần dần ổn định. Ngụy Anh lại cùng Lam Trạm ngao du khắp nơi. Lần mày không phải là vân du bình thường, mục đích chủ yếu chính là tìm cách giải độc cho Kim Lăng. Nhưng ngay cả độc gì cũng không biết, liệu có cách giải sao?
Còn về phía Giang Trừng và Lam Hi Thần thì ngày đêm ra sức truy tìm tung tích kẻ hạ độc Kim Lăng.
Kim Quang Dao cùng huynh đệ Nhiếp gia lại theo dõi sát sao hành động của Ôn gia.
Trong thời gian dưỡng bệnh, Kim Lăng luôn được chăm sóc vô cùng tận tình, ngay cả Lam Cảnh Nghi cũng đến bồi hắn không ít chuyện. Nhưng... Lam Tư Truy lại không đến, ngay cả một cái liếc mắt cho hắn y cũng không muốn cho. Y ghét hắn đến vậy sao?
Không bao lâu sau, cả tu chân giới lại một lần nữa bị khuấy đảo. Ôn gia trở lại làm chủ Kì Sơn, trú tại thành Bất Dạ Thiên năm xưa.
Tông chủ Ôn gia là Ôn Thành. Thực lực so với tứ đại huyền môn thì chỉ có hơn ko kém. Ngoài Kì Sơn, ngay cả Di Lăng cùng một số vùng khác đều bị Ôn thị nắm trong lòng bàn tay.
Ôn Thành tới Vân Thâm, trực tiếp đón tiểu thiếu chủ Ôn Uyển trở về. Lam Tư Truy đồng ý trở về Ôn gia, đổi lại tên Ôn Uyển.Trước khi đi, y cùng Ôn Thành tuyên bố mục tiêu trả thù của Ôn gia là Kim gia và Giang gia.
Ngày y đi, hắn cũng có mặt, hắn ngăn y lại, y đánh hắn một chưởng, còn nói:" Kim Lăng, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
Kim Lăng bất lực nhìn người hắn yêu nhất rời khỏi, nhìn Lam Tư Truy bước từng bước, trái tim hắn cũng như bị hàng ngàn, hàng vạn mũi đao đâm vào đau đớn đến rỉ máu. Chỉ là, hắn không có khóc, chỉ đứng đó nhìn, được Lưu Thanh Nhiên đỡ lấy, mở to đôi mắt nhìn y bước đi.
Chỉ biết bất lực đứng nhìn.
Lam Tư Truy thủy chung không quay lại, đánh hắn một chưởng, trái tim y như có như không xẹt qua một tia đau đớn. Nhưng, kẻ bị thù hận che mờ mắt làm sao còn để ý đến điều này cơ chứ?
Một bước này đi, khiến cả hai mãi lâu về sau đều hối hận trăm phần.
Ôn Uyển trở thành tiểu thiếu chủ của Ôn thị, cùng ca ca mình là Ôn Thành bắt đầu kế hoạch trả thù...
Tuy là nói trả thù nhưng cách thức lại không quá mức âm tà như Ôn cẩu trước kia đã làm. Dân chúng các vùng dưới sự bảo hộ của Ôn thị hiện tại đều sống vô cùng tốt. Chỉ có các thế gia tu tiên là bị tổn thất nặng nề.
Trong 1 năm, Giang gia mất khoảng năm mối làm ăn lớn nhỏ, các khu săn bắn cũng bị Ôn thị đoạt mất.
Kim thị còn thê thảm hơn nữa, tiêu tốn tận một vùng quản lí cùng 3 mối làm ăn lớn, chưa kể môn sinh, khách khanh luôn bị làm khó dễ mỗi khi săn đêm. Kim Lăng thì luôn là chủ điểm của các cuộc nói chuyện, bị khi dễ, đi săn đêm thì luôn là mục tiêu tấn công của các hung thi.
Lam gia cùng Nhiếp gia cũng thê thảm không kém. Tuy nhiên, Kim Lam Giang Nhiếp là tứ đại gia tộc đứng đầu giớ huyền môn lâu nay, chỉ chút sóng gió này mà đã muốn họ gục ngã? Vốn là chuyện không thể xảy đến.
Các gia tộc nhỏ khác cũng lần lượt đầu quân cho Ôn thị. So bề thực lực, Ôn thị bây giờ so với Ôn thị năm xưa cũng không kém là bao.
"Ca, bước tiếp theo..."
Ôn Thành mỉm cười nhìn thiếu niên bên cạnh, hạ giọng nói:" A Uyển, chỉ cần nắm Kim Lăng trong tay, tứ đại gia tộc rồi cũng sẽ phải nằm dưới chướng Ôn thị ta."
Ôn Uyển nhíu mày, xong cũng không nhiều lời:" Được, ta sẽ mang hắn về cho huynh."
" Không sao, đệ cứ giữ lại mà từ từ chơi đùa. Không phải hận hắn đến chết hay sao?"
Nhàn nhạt nói, Ôn Uyển lại cười lạnh một tiếng:" Vậy ta giữ hắn."
Ôn Uyển nở một nụ cười đầy âm hiểm. Y nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
Ngày ấy, Kim Lăng cùng Liên Tâm, Cảnh Nghi, Thanh Nhiên săn đêm tại một khu rừng trên đỉnh Lục Kha gần thành Bất Dạ Thiên, hắn cùng Liên Tâm một nhóm, Cảnh Nghi cùng Thanh Nhiên một nhóm chia ra hành động. Một mặt là săn đêm, một mặt lại âm thầm thâm nhập giải cứu những tu sĩ bị bắt lúc trước.
Kim Lăng cùng Liên Tâm âm thầm bước vào từ đường Ôn gia. Theo tin tình báo trước đó, tất cả bọn họ đều bị nhốt trong mật thất ở từ đường.
Từ khi vào thành Bất Dạ Thiên đến giờ, hoàn toàn yên tĩnh một cách lạ thường. Chẳng lẽ tu sĩ Ôn gia lại yếu kém đến vậy, ngay cả phòng bị cũng không có. Càng nghĩ, Thanh Nhiên càng cảm thấy không thể hiểu nổi. Nhưng tình cảnh hiện tại không cho phép, chúng tu sĩ bị bắt càng không cho phép y suy nghĩ nhiều. Lần này, liều một phen vậy.
Bên phía Kim Lăng coi bộ cũng chẳng khác biệt gì lắm, hai người cùng tiến vào trong từ đường, nhanh chóng chia nhau ra tìm cơ quan mở mật thất.
"Liên Tâm... Liên Tâm... ngươi mau ra đây, ta tìm được rồi."
Bạch Liên Tâm vội vàng chạy đến, còn không quên nhắc nhở Kim Lăng:" A Lăng...nhỏ tiếng thôi."
Vừa nói, Liên Tâm vừa nhanh chóng chạy về phía Kim Lăng. Phía sau một bài vị có một nơi hơi gồ lên gì đó. Cả hai nín thở, đề cao cảnh giác. Kim Lăng nín thở đưa tay nhấn một cái.
Quả nhiên không phải cái gì tốt lành, hai bên tường quả nhiên bắn ra những mũi kim vô cùng nhỏ bắn về phía bọn họ.
Kim Lăng thầm kêu không ổn, nhanh chóng đẩy Liên Tâm ra ngoài, bản thân lại vì che chắn cho nàng mà trúng phải kim độc. Cả hai vội vội vàng vàng kéo nhau chạy về phía bờ tường.
Cùng lúc đó, Lam Cảnh Nghi cùng Lưu Thanh Nhiên cũng vừa chạy đến. Lưu Thanh Nhiên thấy Kim Lăng mặt mày trắng bệch, sợ hãi hét lên: "Kim Lăng, ngươi."
"Ra khỏi đây trước hẵng nói....", Lam Cảnh Nghi ngay lập tức tiếp lời.
Đột nhiên, phía sau xuất hiện một giọng nói vừa lạ cũng thật quen thuộc: "Đi? Bất Dạ Thiên là nơi các ngươi có thể vào thì vào mà đi thì đi hay sao? Bắt lại hết cho ta."
Là Ôn Uyển.... Theo sau y là một đám tu sĩ cấp cao đang ra sức vây quanh đám người Kim Lăng bọn họ. Lam Cảnh Nghi tức giận hét lên:" Lam Tư Truy, ta thật thất vọng về ngươi."
"Cảnh Nghi, hừ, ta hiện tại là Ôn Uyển, Lam Tư Truy từ lâu đã chết rồi.... Muốn rời đi? Có thể.", khóe môi nam tử nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, ánh mắt khẽ chuyển, cuối cùng dừng trên người Kim Lăng:" Nhưng hắn phải ở lại.", nụ cười lại nở bên môi thiếu niên khiến tất cả những người có mặt đều nhịn không được rùng mình.
Vừa nói, Ôn Uyển vừa chỉ tay lại phía Kim Lăng.
"Ôn cẩu, ngươi..."
Cả Lưu Thanh Nhiên cùng Bạch Liên Tâm cùng tức giận hét lên. Thanh Nhiên nhanh chóng chĩa kiếm đâm về phía Ôn Uyển.
Ôn Uyển cười lạnh, nhưng kiếm chưa ra khỏi vỏ thì đã có một luồng sáng màu vàng đến chắn ngang đường kiếm của Lưu Thanh Nhiên. Là Tuế Hoa. Ngay lập tức Liên Tâm chạy tới nắm chặt tay Kim Lăng, hoang mang cực độ mà hét lên:" A Lăng, ngươi điên rồi sao?"
"Lam Tư Truy, thả họ.... Ta ở lại."
"Kim Lăng...", Cảnh Nghi cùng Thanh Nhiên hét lên.