Kim Lân Đài.
Trong phòng, Kim Lăng từ từ mở mắt, dự định vươn người đứng dậy nhưng lại hoàn toàn không có chút sinh lực. Cả cơ thể như dính sát xuống tấm nệm mềm mại, hắn hít một ngụm khí lạnh, nhăn mày đau đớn. Không thể cử động, Kim Lăng bất lực nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Nắng vàng tươi, khí trời thoáng đãng, thời tiết hôm nay thật tốt. Chỉ là trong phòng lại nồng nặc một mùi thuốc.
Cửa phòng đột nhiên mở ra mang theo một luồng gió mát rượi tràn vào phòng, thân ảnh một thiếu nữ xinh đẹp bước vào.
"A Lăng, ngươi tỉnh rồi sao? Thấy thân thể thế nào, tốt hơn chưa?"
Kim Lăng yếu ớt nâng người ngồi dậy, khó khăn phun ra từng tiếng bé nhỏ:" Liên... Liên Tâm, ta hôn mê bao lâu rồi?"
Nhìn thiếu niên cả người tiều tụy, Liên Tâm đau lòng khôn tả, ngữ khí cũng mềm mại đi không ít:" Tròn hai ngày."
Lưu Thanh Nhiên cũng từ từ bước vào trong, đứng bên cạnh hắn, túm lấy tay hắn mà xem mạch... Mạch đập hơi yếu nhưng chung quy đã ổn định lại rồi.
Như chợt nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng, Kim Lăng vội vàng hỏi:" Thanh Nhiên, Liên Tâm, các ngươi đưa Thủy Liên cho Lam Tư Truy chưa? Y hiện tại thế nào rồi?"
Vừa mới tỉnh dậy chưa được bao lâu, Kim Lăng lại đã nhắc tới Lam Tư Truy. Lúc này, cả sắc mặt của Bạch Liên Tâm và Lưu Thanh Nhiên liền đen lại. Liên Tâm tức giận hét lớn:" Ngươi... Kim Lăng, ngươi rốt cuộc đầu óc bị làm sao vậy? Lại dám một mình lên đỉnh Thiên Sơn. Chỉ để lấy Thủy Liên cho Lam Tư Truy mà cả mạng cũng không cần... Ngươi...".
truyện kiếm hiệp hay"Được rồi Liên Tâm, Kim Lăng hắn cần nghỉ ngơi...", dù trong lòng khó chịu nhưng Lưu Thanh Nhiên vẫn nhẹ giọng khuyên bảo, nói cho cùng sức khỏe của Kim Lăng vẫn quan trọng hơn.
Kim Lăng có điểm do dự, nhưng trên hết vẫn là lo lắng, cắn răng hỏi:" Vậy Lam Tư Truy sao rồi?"
"Ngươi..."
Liên Tâm tức giận đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn Kim Lăng cùng Lưu Thanh Nhiên. Như biết tiếp theo Kim Lăng muốn hỏi cái gì, Lưu Thanh Nhiên chỉ thở dài, sau cũng thành thật mà nói: "Lam Tư Truy không sao. Thủy Liên cũng lấy danh nghĩa Lưu gia để tặng, chuyện ngươi tới Thiên Sơn cũng không có người thứ tư biết. Yên tâm nghỉ ngơi đi."
"Thanh Nhiên, đa tạ..."
Kim Lăng khép hờ đôi mắt, so với lúc được đưa về thì nhìn đã tốt hơn rất nhiều. Lưu Thanh Nhiên mặt mày mang đầy tâm sự bước ra ngoài, ngự kiếm trở về Đằng Giang. Kim Lăng tuy giữ được mạng nhưng thân thể đã không còn như trước nữa. Chưa kể lại có độc trong người.
Lưu Thanh Nhiên trở về Đằng Giang tìm muội muội mình.
Cùng lúc, Lam Tư Truy từ khi tỉnh lại tới giờ vẫn luôn là tâm tình không tốt. Thường xuyên nhốt bản thân trong phòng, y đã suy nghĩ rất nhiều, về lời Ôn Thành. Y nên trả thù hay không?
Sau khi đám hậu bối Lam gia săn đêm trở về, chuyện về thành Bất Dạ Thiên kia cũng lan truyền khắp nơi trong tu chân giới. Đặc biệt, ở địa phận ngay gần đó cũng bắt đầu xuất hiện nhiều tu sĩ vô danh ngày đêm tiến vào trong thành Bất Dạ Thiên. Các thế gia sau khi biết chuyện đầu tiên là kinh hoàng, sau liền cho người tới điều tra. Nhưng, các tu sĩ được phái đi ấy lại không có lấy một người trở lại. Chuyện kì lạ này liên tục dấy lên trong lòng huyền môn bách gia nghi nghị trùng trùng, tựa như cái gai lớn cần ngay lập tức nhổ bỏ.
Ba tháng sau, hội Thanh Đàm được tổ chức tại Cô Tô.Đây cũng là lúc các thế gia tập trung bàn luận vấn đề này.
Kim Lăng cũng đi theo Kim Quang Dao mà đến nhưng lại ngồi bên phía bàn tiệc dành cho người Vân Mộng, ngay bên cạnh là Tam Độc Thánh Thủ vang danh thiên hạ.
Tiệc tàn cũng là lúc các gia chủ mang theo tiểu thiếu chủ của gia tộc mình vào phòng nghị sự. Cũng đã mười mấy hai mươi tuổi đầu rồi, cũng nên bắt đầu để ý đến sự vụ của tu chân giới rồi.
Đứng đầu là tứ đại gia tộc, sau là vô số các gia tộc tu tiên khác.
Cô Tô Lam thị có Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân cùng tiểu bối Lam Cảnh Nghi.
Thanh Hà Nhiếp thị có Xích Phong Tôn cùng Nhiếp nhị thiếu Nhiếp Hoài Tang.
Vân Mộng Giang thị có Tam Độc Thánh Thủ cùng Di Lăng Lão Tổ.
Lan Lăng Kim thị có Liễm Phương Tôn cùng Kim Lăng.
Đằng Giang Lưu thị có Lưu tông chủ cùng Lưu Thanh Nhiên.
..........
" Hừ, lại là lũ Ôn cẩu đó."
Giang Trừng đen mặt đập tay xuống bàn. Các gia chủ của các gia tộc nhỏ lẻ đều xanh mặt sợ hãi, người run lên cầm cập không dám hé răng nửa lời. Cả cái tu chân giới này ai lại không biết Giang Trừng hận Ôn cẩu thấu xương.
" Vãn Ngâm, ngươi bình tĩnh trước đi, tức giận hại thân."
Cả Lam Hi Thần cùng Ngụy Anh đồng thời lên tiếng.
Không gian lại rơi vào trạng thái hỗn loạn. Tất cả chỉ là những ý kiến bất đồng của các tông chủ, đám hậu bối cũng vì vậy mà rối loạn 4 mắt nhìn nhau, không đứa nào dám lanh chanh.
Mãi về sau, Lưu Thanh Nhiên mới chớp thời cơ yên lặng mà lên tiếng:" Nếu đã vậy thì vãn bối xin được có ý kiến."
"....."
Lưu Thanh Nhiên ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói:" Theo vãn bối, trước hết chúng ta vẫn là nên án binh bất động thì hơn."
Như thoát khỏi tình thế bí bách, lũ nhóc con ấy từng người từng người một đưa ra ý kiến của bản thân.
Kim Lăng trước tiên:" Cũng chưa chắc là Ôn cẩu, trước tiên vẫn là nên tìm cách để phá giải trận pháp ở Bất Dạ Thiên, tìm về những người đã phái đi thăm dò trước đó."
Lam Cảnh Nghi cũng được đà mà tiếp lời:" Nếu thật sự là Ôn cẩu, chắc chắn không chỉ ở Bất Dạ Thiên, có lẽ bọn chúng còn trốn ở đâu đó nữa."
Cứ như vậy, buổi nghị sự này nghiễm nhiên trở thành sàn tỏa sáng của đám hậu bối. Ngay cả các vị tông chủ uy danh lẫm liệt cũng phải há miệng trước tài năng của đám trẻ ranh ấy.
Ngụy Vô Tiện thì cười ha hả coi bộ rất vui vẻ mà nói:" Thật không ngờ đám trẻ các ngươi như vậy mà lại đặc biệt hữu ích nha."
Kim Lăng thì lại vẫn tính tình ngạo kiều như thường, mặc dù đang nghị sự với các trưởng bối nhưng giọng điệu lại đặc biệt kiêu căng đáp trả:" Đại cữu cữu, ngươi quên ta là ai rồi sao?"
"Ân, A Lăng hảo a."
Quả thực, ai dám động đến một sợi tóc của tên tiểu thử Kim Lăng ấy chứ. Sau lưng là một tiểu thúc Liễm Phương Tôn, lại hai vị cữu cữu Tam Độc Thánh Thủ cùng Di Lăng Lão Tổ. Mà 3 người họ đã xuất chiến thì hà cớ gì lại không có mặt của Xích Phong Tôn cùng Cô Tô song bích chứ. Động vào hắn? Họ vẫn còn muốn sống nha.
Hội nghị cứ như vậy mà kết thúc trong sự hài lòng từ phía các tông chủ đối với đám hậu bối. Quả là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.
Kim Lăng là người đầu tiên bước ra khỏi phòng, tâm trạng không được thoải mái cho lắm, còn có vẻ vô cùng mệt mỏi cùng khó chịu mà bước ra sau hậu viện Lam gia, đến chỗ chuồng thỏ.
Trong khi ấy, nơi đàn thỏ của Hàm Quang Quân ngự trị, Lam Tư Truy cùng Bạch Liên Tâm đang nói chuyện với nhau. Tình hình có vẻ khá là căng thẳng. Lam Tư Truy thì không giấu nổi ý cười trong đáy mắt, ôn nhu nói:" Liên Tâm, tặng cô nương."
Vừa nói, Lam Tư Truy vừa đưa lại phía Liên Tâm một chiếc hộp nhỏ màu đỏ được bao bọc vô cùng cẩn thận. Đáy mắt y chứa đầy sự mong mỏi, chờ đợi phản ứng của Liên Tâm. Nhưng, xúc cảm y nhận được lại chỉ là sự ghét bỏ của nàng cùng câu nói:" Lam công tử, ta và ngươi đâu có thân thiết đến nỗi gọi thẳng tên của nhau như vậy? Người Lam gia các người vậy mà tự nhận mình là am hiểu lễ nghi phép tắc sao."
Kể từ chuyện của Kim Lăng lần trước. Bạch Liên Tâm lại càng chán ghét Lam Tư Truy hơn, y thì có cái gì tốt mà Kim Lăng hắn lại cứ ngu muội bất chấp như vậy?
Nghe được những lời đó, Lam Tư Truy như chết lặng, trái tim bất giác run lên đau đớn. Tuy chất giọng đã khàn khàn nhưng vẫn giữ trên môi nụ cười mà sửa lại:" Thất lễ rồi, Bạch cô nương..."
Một màn ấy, Kim Lăng thấy hết. Tất cả mọi hành động cử chỉ của Lam Tư Truy. Y không muốn gặp hắn, hắn biết. Vì vậy, hắn chỉ có thể ngắm y từ xa, không dám tới gần.... Thời khắc y gọi tên Liên Tâm, hắn đau... Thực sự rất đau.... Bỗng nhiên, trước mắt hắn liền tối sầm lại, bên tai là những tiếng ong ong ghê rợn. Trước khi mất dần đi ý thức, y chỉ nghe thấy giọng gọi mình: "A Lăng" đầy nhu mì ấm áp, lại tràn đầy lo lắng. Nhưng hắn biết, giọng nói ấy không phải của y.