Edit: Hy



________________________

Chương 86

Sơ Vân nhạy bén nhận ra bầu không khí giữa cha và ba ba không được bình thường cho lắm.

Biểu hiện cụ thể chính là, ba ba trừ lúc đưa cơm đến thì không nán lại phòng cha như lúc trước. Lúc ăn cơm, bầu không khí giữa hai người cũng cực kỳ an tĩnh, ngay cả câu thăm hỏi bình thường cũng không có.

Nhóc thừa dịp ba ba không ở đây đã hỏi cha, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, Cận Hành chỉ nói: "Là do ba ba con không chịu để ý tới cha, chứ cha nào có không để ý đến em ấy."

Lời này, ngữ điệu này, giống như đúc lúc nhóc và bạn cùng bàn cãi nhau, rõ ràng cha cũng đang giận lẫy. Cận Sơ Vân cực kì khó hiểu hỏi: "Sao lại thế được? Không phải tình cảm giữa hai người luôn rất tốt sao?"

Nhóc lớn đến từng này, quả thật chưa từng nhìn thấy cha và ba ba chân chính cãi nhau bao giờ, cho dù lâu lâu ba ba hờn lẫy một chút, cha cũng sẽ lập tức dỗ dành. Cho nên lần này vì sao hai người này lại giận dỗi nhau rồi?

"Ba ba con có việc nghĩ không thông, để em ấy từ từ ngẫm nghĩ đi. Rồi một ngày nào đó ba con sẽ biết được, lấy ác chế ác đôi khi chính là biện pháp giải quyết tốt nhất, hữu hiệu nhất."

"?"Cận Sơ Vân vẫn chưa hiểu lắm.

"Trẻ con đừng hỏi nhiều thế."

Chiến tranh lạnh vẫn kéo dài đến lúc hai cha con xuất viện.

Trời vào đông, hôm nay nhiệt độ lại xuống thấp, ngoài trời còn đổ trận tuyết nhỏ, Lục Dịch Khanh từ nhà đến cầm theo hai cái áo khoác dày, vào phòng Sơ Vân quấn nhóc thật kĩ, lại đội cho nhóc một cái mũ len, mới cầm lấy áo của Cận Hành đưa cho Trần Đại Xuân đang đứng ở cửa: "Cậu đưa cho cái người cách vách kia đi, nói hắn biết hôm nay ngoài trời nhiệt độ giảm, mặc thêm cái này giữ ấm."

Trần Đại Xuân thần kinh thô, nhưng cũng hiểu được những lời này thường là lời giữa người thân thiết hoặc người yêu nói với nhau, có chút khó hiểu: "Anh dâu à sao anh không tự mình đưa qua? Đi có hai bước chứ mấy. Đại ca chắc cũng đang đợi anh ở bên đó."

"Cậu cầm qua đi, bảo hắn thích thì mặc không thì thôi." Lục Dịch Khanh nói.

Trần Đại Xuân: "......." Thật ra hắn cũng bị Cận Hành phái đến bên này, bảo là nhìn xem tiểu thiếu gia có cần gì giúp đỡ hay không. Trần Đại Xuân mới đầu còn có chút khó hiểu, lão đại cũng coi như hoàn toàn bình phục rồi, cho dù muốn giúp tiểu thiếu gia thì cũng làm gì đến phiên người ngoài như hắn, bây giờ thấy thái độ này của anh dâu, cho dù thần kinh hắn thô như dây thừng cũng phát hiện được, đôi vợ chồng son này cãi nhau rồi.

Trần Đại Xuân đành phải cầm cái áo khoác lông đi qua phòng bệnh cách vách.

Cận Hành đang mang dép lê loẹt xoẹt tìm tất, mấy thứ này bình thường là do Lục Dịch Khanh sắp xếp, hắn lật tìm nửa ngày một cọng lông cũng chẳng thấy, cuối cùng từ bỏ chân trần ngồi trên giường, nhìn bông tuyết phiêu đãng bên ô cửa, tự hỏi xem bây giờ mang dép lê ra ngoài thì khả năng chân bị đông cứng là bao nhiêu.

Trên người hắn chỉ mặc một cái áo len, ở trong phòng vẫn xem như ấm áp, chỉ cần đặt chân ra ngoài chắc chắn sẽ bị gió thổi cho run bần bật. Cận Hành nghĩ, tốt xấu gì mình cũng là bệnh nặng mới khỏi, thân thể yếu ớt, cũng không có ai mang quần áo mùa đông đến cho hắn, ăn mặc không đủ ấm, thật quá là đáng thương mà~

Trần Đại Xuân vừa lúc đi vào, giao áo lông trên tay cho hắn: "Anh dâu nói hôm nay nhiệt độ hạ thấp, muốn anh mặc thêm áo khoác giữ ấm."

Cận Hành trong lòng ấm áp, trên mặt lộ ra biểu tình đắc ý, nhanh chóng khoác áo vào: "Nguyên văn lời nói của em ấy là thế nào?"

"Cái đó...Anh ấy bảo anh thích mặc thì mặc, không thì thôi."

"......" Cận Hành quấn chặt áo khoác vương mùi bạc hà, nói với Trần Đại Xuân: "Chú mày qua bên đó hỏi thử tất của anh để ở đâu rồi, anh tìm không thấy, dưới gầm giường cũng không có, chẳng lẽ bị chuột tha đi rồi?"

"Đại ca, sao anh không tự mình qua hỏi?"

"Bảo mày đi thì đi đi!"

Trần Đại Xuân lại đành chạy qua phòng bên, bám cửa hỏi Lục Dịch Khanh đang mang khăn quàng cổ cho Tiểu Cận: "Anh dâu ơi, đại ca hỏi là, tất của ảnh để đâu rồi, ảnh nói lật cả gầm giường cũng không thấy đâu cả, hỏi anh có khi nào bị chuột tha đi mất rồi ha không."

"Phì ha ha ha ha" Cận Sơ Vân không nhịn được phì cười.

Lục Dịch Khanh đầu cũng không ngoảnh lại: "Tưởng tượng phong phú gớm. Tất cất ở ngăn kéo thứ ba của tủ đầu giường, bảo hắn lấy đôi tất len màu xanh ấy, hai đôi kia chất vải không tốt lắm, lòng bàn chân hắn có vết thương, mang tất len bớt cọ xát. Còn có, bao tay và khăn quàng cổ ở ngăn tủ nhỏ trong tủ quần áo, bảo hắn ăn mặc cho đàng hoàng rồi hẵng ra ngoài, đừng để lát nữa bị gió lùa sinh bệnh, tôi không chịu trách nhiệm chăm sóc đâu. Để hắn tự sinh tự diệt đi."

Trần Đại Xuân lạch bạch chạy qua tường thuật nguyên văn cho Cận Hành. Cận Hành thuận lợi tìm được tất, khăn quàng cổ, bao tay trong ngăn kéo, tự gói mình thành cái bánh chưng.

Mang đủ đồ giữ ấm, hắn mới đứng lên thu dọn đồ đạc vào vali. Trước giờ việc xếp đồ mỗi lần ra ngoài đều do Lục Dịch Khanh làm, bây giờ người kia không thèm để ý đến hắn, hắn chỉ có thể tự đi làm.

Trần Đại Xuân nhìn Cận Hành đơn giản quơ hết đồ rồi nhét vào vali, nhịn không được nói một câu: "Đại ca à, anh phải gấp quần áo quần áo lại đã."

"Gấp kiểu gì?"

"......"

Trần Đại Xuân đành phải đi qua gấp quần áo cho Cận Hành, nhìn người thì cao to thô lỗ, nhưng sắp xếp đồ đạc cũng đâu ra đấy lắm.

Cận Hành khen: "Không nhìn ra nha Đại Xuân, mày cũng biết gấp đồ cơ đấy?"

"Vợ em dạy, cuối tuần việc nhà đều do em bao hết đó."

Cận Hành cũng làm việc nhà, nhưng có hai việc hắn tuyệt đối không bao giờ làm, cũng không làm được, một là nấu ăn, cái còn lại là sắp xếp quần áo.

Quần áo của hắn được Lục Dịch Khanh sắp xếp gọn gàng trong phòng thay đồ, Dịch Khanh còn phối sẵn cho hắn, tùy tay lấy một bộ là có thể mặc đi gặp đối tác. Cận Hành căn bản chưa từng phải rối rắm việc áo này nên phối với quần kia, măng-sét này phải đi với tây trang nọ.

Trần Đại Xuân gấp xong, thuận tay cất sắp xếp luôn vali cho Cận Hành, mới tính là xong việc.

Hắn kéo vali của Cận Hành ra ngoài, quay đầu lại mới phát hiện đại ca nhà mình vẫn ngồi lì trên giường không muốn đi.

Cận Hành: "Chờ anh dâu chú qua tìm anh, anh về cùng họ luôn."

Trần Đại Xuân: "......" Xem thái độ mới nãy của anh dâu, hắn nghĩ đại ca chẳng có cái mùa xuân đấy đâu.

Trong lòng lại không khỏi buồn cười, cách hai người này cãi nhau cũng độc đáo thật, cứ như trẻ con ấy. Hắn nhìn Cận Hành cứ ngồi mãi ở mép giường không chịu đi, cái hình ảnh này thật giống mấy bạn nhỏ ngồi ở cổng trường đợi phụ huynh đến đón, đột nhiên cảm thấy đại ca có chút, chỉ là có chút chút, đáng thương.

Một lát sau, Lục Dịch Khanh nắm tay Tiểu Sơ Vân ra khỏi phòng bệnh. Sơ Vân ngoan ngoãn chào bác sĩ chủ trị, cả người nhẹ nhàng bay nhảy theo ba ba.

Vai trái Lục Dịch Khanh khoác balo, tay trái kéo vali nhỏ. Trần Đại Xuân vừa thấy liền tiến lên muốn cầm giúp, thuận mồm nói: "Anh dâu, đại ca đang ở trong phòng chờ hai người đó."

Lục Dịch Khanh không giao hành lí cho Trần Đại Xuân, mà nói: "Cậu nói với hắn, tôi tự lái xe đưa Sơ Vân về nhà, không tiện đường chở hắn đâu."

Cận Sơ Vân vừa nghe, cố ý to tiếng nói về phía phòng bệnh của Cận Hành: "Chú Xuân ơi, nhờ chú nói với cha cháu một tiếng, cháu với ba ba về nhà trước đây, không đợi cha đâu!"

Cận Hành vẫn luôn ghé vào cửa nghe lỏm động tĩnh bên ngoài, nghe con trai nói xong liền không ở yên nổi nữa, lao ra khỏi phòng la lên: "Anh muốn về nhà với hai người!"

Lục Dịch Khanh thấy hắn khoác áo lông, tất, khăn quàng, bao tay đều mang đủ, đảm bảo không bị lạnh chết. Anh kéo tay con trai, quảnh đầu đi thẳng: "Tiểu Vân, đi thôi."

Sơ Vân đồng tình nhìn cha bị bỏ rơi, cùng ba ba đi xuống lầu.

Cận Hành ngây ngẩn, hoảng hốt còn cảm giác như quay về thời cao trung, cái lúc Lục Dịch Khanh bướng bỉnh chiến tranh lạnh với hắn gần ba năm liền.

Hắn đuổi theo xuống lầu, chắn ngay trước người Dịch Khanh và con trai, đáng thương hề hề nài nỉ: "Cho anh về cùng với đi mà~."

Lục Dịch Khanh nhàn nhạt liếc hắn: "Cận tổng mánh khóe thông thiên, làm gì đến nỗi không tìm nổi tài xế chứ?"

"Dịch Khanh, rốt cuộc em muốn thế nào?" Cận Hành duỗi tay muốn lấy vali, Lục Dịch Khanh tránh khỏi tay hắn, tiếp tục kéo Sơ Vân đi xuống, Cận Hành chỉ có thể lẽo đẽo theo sau, có chút cáu kỉnh cằn nhằn: "Cũng một tuần rồi, em giận đủ chưa? Vì một người không đáng mà em tức giận với anh? Nói thật đến bây giờ anh vẫn không biết anh sai ở đâu, anh cảm thấy mình chẳng làm gì có lỗi cả. Em ấy, cái gì cũng tốt, chỉ là quá mềm lòng, thật sự, em phải sửa cái tật xấu này, nếu không sau này quan điểm của chúng ta chắc chắn sẽ còn xung đột nhiều lắm."

Lục Dịch Khanh dừng chân, tức đến bật cười: "Anh không sai, là tôi sai được chưa! Một người có xấu đến đâu, cũng là một mạng người, anh không có quyền cướp đoạt quyền sống của họ. Lý tưởng của tôi đã từng là chữa bệnh cứu người, tuy bây giờ lý tưởng đó đã không còn nữa, nhưng anh bảo tôi phải khoanh tay nhìn người tay ấp môi kề với mình mỗi ngày coi thường sinh mệnh của người khác, thật xin lỗi, tôi không làm được! Tật xấu này cả đời tôi vĩnh viễn không đổi được, anh không thích thì chúng ta không cần bên nhau nữa đâu!"

"Ba ba..." Cận Sơ Vân không hiểu hết đối thoại của hai người, nhưng nhóc hiểu 'không bên nhau nữa' có hàm ý thế nào. Đứa nhỏ không khỏi có chút sợ hãi, sợ ba ba quá giận sẽ nói ra hai chữ 'ly hôn'.

Lục Dịch Khanh lúc này mới sực nhớ bên cạnh còn có con nhỏ, lập tức nhận ra những lời mình vừa nói không thích hợp để con nghe. Nhưng anh đã nói thì không hối hận, anh muốn cùng Cận Hành trải qua một đời, hai người vốn nên chuyện gì cũng thẳng thắn thành thật với nhau, đồng sức đồng lòng. Chẳng qua đến giờ anh mới nhận ra, giá trị quan của Cận Hành không biết từ khi nào đã không còn cùng đường chung lối với anh nữa.

Lục Dịch Khanh cũng không phải là người thiện lương đến vậy, người dám làm tổn thương đến Sơ Vân, anh cũng hận, người kia có thể chết, nhưng anh không hy vọng là do Cận Hành động tay.

"Em có ý gì, cái gì mà không thích thì không cần bên nhau nữa? Dịch Khanh, anh nghĩ em cần bình tĩnh suy nghĩ lại, em có biết vấn đề mấu chốt trong cuộc cãi vã này là gì không? Là vì Lai Dương, vì loại người như gã mà em tranh cãi với anh?! Anh nghĩ đầu óc em đang không được tỉnh táo rồi, phân không rõ đầu đuôi. Lòng tốt cũng phải đặt đúng chỗ, cái loại người như gã, chết một ngàn một vạn lần cũng không hết tội, cho dù cho anh một cơ hội nữa thì anh cũng sẽ làm điều tương tự mà thôi. Trong chuyện này căn bản là anh không sai!"

"Nếu anh đã khăng khăng mình đúng thì còn tranh cãi với tôi làm gì? Tránh ra!"

"Đậu má, ông đây đang không muốn cãi nhau với em đấy, em đừng có cứng đầu như vậy nữa được không hả?" Cận Hành giơ tay kéo vali, Lục Dịch Khanh không cho, hai người tranh tới đoạt lui, Sơ Vân đứng một bên ngơ ngác nhìn cha và ba ba mình.

Cận Hành thật sự giận. Sức hắn lớn hơn Lục Dịch Khanh nhiều, tranh cãi không được liền ỷ sức mình lớn liền cướp lấy vali của hai ba con, thầm nghĩ hành lý Tiểu Vân trong tay mình rồi, Dịch Khanh chắc chắn phải theo hắn về nhà.

Nhưng không ngờ lực tay khống chế không tốt, trong nháy mắt vali rời tay, cả người Lục Dịch Khanh cũng bị kéo theo ngã về phía trước, dưới chân dẫm hụt một bậc thang, sắc mặt anh cũng đột nhiên trở nên tái nhợt, người chưa ngã xuống, đôi mày đã cau chặt, thân thể như hoàn toàn mất hết sức lực mà ngã quỵ.

Cận Hành nhận ra trạng thái người yêu không đúng, vội vàng ném lại vali vừa đoạt tới tay, kịp thời đỡ lấy thân thể đang rơi xuống của Lục Dịch Khanh.

Omega hoàn toàn ngất lịm, người mềm oặt, toàn bộ trọng lượng đều đặt lên người Cận Hành, hắn trong lúc nhất thời cũng đứng không vững ngã về phía sau, may mắn phía sau chỉ còn hai bậc thang, Cận Hành hai bước thành một, trượt chân đến bậc thang cuối cùng, sau đó 'bịch' một tiếng lưng chạm đất, lúc ngã xuống hắn chỉ theo bản năng ôm chặt Omega trong lòng, cam tâm tình nguyện làm đệm lót bằng thịt cho người.

"Ba ba!"

"Đại ca!"

Tiểu Sơ Vân và Trần Đại Xuân bị một màn trước mắt dọa sợ, vội vàng chạy xuống lầu.

Sơ Vân chạy đến cạnh hai người, nhìn ba ba đột nhiên hôn mê không biết phải làm sao. Trần Đại Xuân phản ứng nhanh, đỡ Omega ngất xỉu đang đè trên người Cận Hành xuống, hắn mới từ từ ngồi dậy được. Vừa chống được người lên, hắn lại lần nữa đón lấy Lục Dịch Khanh, hét lên với Trần Đại Xuân: "Cậu cậu cậu, đừng chạm vào em ấy!"

Cận Hành chịu đựng nóng rát sau lưng, thử ấn nhân trung của Lục Dịch Khanh, người vẫn không tỉnh, môi trắng bệch. Hắn bị Lục Dịch Khanh dọa choáng váng, cho dù hiện tại trái tim sắp bay ra khỏi lồng ngực, mặt ngoài vẫn cố gắng giữ bình tĩnh chỉ huy con trai: "Sơ Vân, con đi gọi bác sĩ tới đây, nhanh lên!"

Hắn ôm Lục Dịch Khanh thật chặt, khí thế sắc bén khi tranh cãi lúc nãy biến mất sạch, giống như một đứa trẻ bất lực, từng chút từng chút lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán người yêu, khong ngừng lặp đi lặp lại một câu nói: "Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi..."

_______________

Editor: mọi người đọc thấy cấn cấn chỗ nào thì cmt để tui chỉnh lại nghe, edit trong tình trạng say cà phê nên khum biết hay dở ra sao nữa =)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play