Edit: Hy



________________________

Chương 87

Lục Dịch Khanh bị đẩy vào phòng cấp cứu, Cận Hành như người mất hồn ngồi bó gối trên nền đất, Cận Sơ Vân cũng học theo ngồi bên cạnh hắn, một lớn một nhỏ tựa vào nhau.

Đầu óc Cận Hành bị sự áy náy và ân hận chiếm cứ. Là do hắn mụ mị, đầu óc không thanh tỉnh, do hắn không biết phải trái, rõ ràng biết thân thể Dịch Khanh không tốt, còn cãi nhau với em ấy. Chính vì cái tính không chịu thua thiệt của hắn, nhất định phải tranh cãi đúng sai, giờ thì tốt rồi, hắn cãi thắng, còn Dịch Khanh thì được đưa thẳng vào phòng cấp cứu luôn.

Sơ Vân không nói gì, nhóc không có ý trách cha, mà chỉ lẳng lặng dựa vào người hắn, cho hắn một chút ấm áp. Nói thật, đến giờ nhóc vẫn chưa hiểu lắm vì sao cha và ba ba lại cãi nhau, nhóc đang hy vọng bác sĩ trong phòng cấp cứu nhanh chóng ra ngoài, sau đó thông báo cho bọn họ biết, ba ba nhóc không có việc gì, không bị sao cả.

Rất nhanh bác sĩ đã đi ra, hơn nữa còn mang đến một tin tốt.

"Chúc mừng, Omega của anh mang thai rồi."

Hai mắt Cận Sơ Vân sáng lên, vậy chẳng phải nhóc lên chức anh hai rồi sao?

"Cái gì cơ?" Trên mặt Cận Hành lại không có một chút kinh hỉ nào, ngược lại là không dám tin hỏi lại: "Khoan đã, từ từ đã bác sĩ, có đúng là bệnh nhân anh tiếp nhận mang họ Lục không??"

Bác sĩ cũng là lần đầu gặp trường hợp người nhà bệnh nhân nhận tin vui lại quay ra nghi ngờ bác sĩ, anh đành mở bệnh án ra cẩn thận xác nhận lại: "Đúng mà, bệnh nhân tên Lục Dịch Khanh, giới tính thứ hai là Omega, mang thai 8 tuần rồi."

"Sao lại như vậy?!" Cận Hành nỉ non: "Rõ ràng tôi đã rất cẩn thận rồi mà, hai tháng, rõ ràng là..."

Bỗng một đoạn trí nhớ hiện ra.

Hai tháng trước, vợ chồng họ cùng tham dự tiệc đầy tháng của đứa nhỏ nhà họ Trần. Khi ấy trời đã tối, mà hắn lại còn say rượu...

Sau hôm ấy hắn chỉ để tâm đến những dấu vết đáng sợ trên người Dịch Khanh, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, đương nhiên cũng không có biện pháp an toàn gì cả.

"Chú bác sĩ ơi, ba ba cháu bây giờ thế nào rồi ạ? Cháu có thể vào thăm ba được không ạ?" Tiểu Sơ Vân suy nghĩ đơn giản, so với Cận Hành thì vui vẻ hơn nhiều.

Bác sĩ: "Cháu đừng lo, ba cháu chỉ là mệt quá nên ngất đi thôi, ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ không sao hết."

Sau đó lại nói với Cận Hành: "Nhưng mà thân thể cậu ấy hình như không được tốt lắm, tốt nhất là nên nhập viện quan sát vài ngày, làm kiểm tra toàn diện luôn."

"Tiên sinh, tiên sinh?"

Cận Hành lúc này mới hồi thần.

Bác sĩ nhìn nhìn Tiểu Sơ Vân, lại nhìn hắn cười nói: "Anh chắc là không phải lần đầu làm cha nhỉ, không cần lo lắng như vậy đâu, đây là một tin tốt đó."

Cận Hành hơi giật mình gật gật đầu, này quả thật là một tin tốt, chẳng qua trong đầu hắn lại toàn là những hậu quả đằng sau cái 'tin tốt' này.

Sức khỏe của Lục Dịch Khanh mấy năm qua nhờ chịu khó điều dưỡng mới chậm rãi tốt lên. Hắn dẫn anh đi khám rất nhiều bác sĩ, cho dù là Tây y hay Đông y thì đều không khuyến khích hai người tiếp tục có con, chính vì vậy mà chuyện này Cận Hành đến nghĩ cũng chẳng dám, mặc dù anh biết Lục Dịch Khanh vẫn luôn mong muốn có thêm một đứa nữa.

Lục Dịch Khanh muốn gì, Cận Hành đều sẽ dốc hết sức thực hiện cho anh, chỉ duy chuyện này hắn chưa từng nhắc đến dù chỉ một lần.

Bọn họ đề không còn trẻ nữa, Sơ Vân cũng đã mười ba rồi. Độ tuổi này mà muốn có con, đối với một Omega khỏe mạnh còn thấy khó khăn, huống chi là thân thể Lục Dịch Khanh đã như vậy rồi?

Chỉ cần nghĩ đến những nguy hiểm trong quá trình sinh nở ấy...

Cận Hành thật sự, không hề cảm thấy vui một chút nào.

_________

Lúc Lục Dịch Khanh tỉnh lại, phát hiện tay mình bị ai đó nắm đến chảy mồ hôi.

Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cận Hành đang ngồi bên giường, hắn vốn đang mải suy nghĩ, nhận thấy Omega đã tỉnh còn đang nhìn mình, lập tức tỉnh táo, vui vẻ: "Dịch Khanh, em tỉnh rồi."

"Ba ba!" Sơ Vân cũng đang ngồi ghé vào mép giường, trên mặt hiện lên nụ cười rạng rỡ.

Lục Dịch Khanh lặng yên rút tay ra khỏi tay Cận Hành, nhìn Tiểu Sơ Vân ngồi một bên, hỏi: "Ba làm sao vậy?"

"Chú bác sĩ nói, ba ba mang thai rồi á!"

"Thật ư?"

Lục Dịch Khanh cho rằng mình nghe lầm, định chống người ngồi dậy. Cận Hành vừa thấy, lập tức động tay ấn anh nằm lại trong chăn, hắn nói:

"Thật đấy, đứa nhỏ được hai tháng rồi. Nằm đi, ngồi dậy lại chóng mặt bây giờ."

Lục Dịch Khanh có được câu trả lời khẳng định, vội vàng ngoan ngoãn nằm im trên giường, thậm chí còn chủ động kéo chăn lên đắp kín đến cổ, phòng ngừa cảm lạnh, sau đó mới duỗi tay cẩn thận phủ lên cái bụng nhỏ không có chút biến hóa gì của mình, nhẹ giọng than thở: "Quả nhiên là vậy, lúc trước ba cũng đã lờ mờ đoán được rồi..."

"Dịch Khanh, em thật sự rất tùy hứng." Tay Cận Hành phủ lên bàn tay đang đặt trên bụng của anh, trách một câu như vậy.

Hắn không cần nghĩ nhiều cũng biết, kết quả hôm nay chính là sự trù tính của Dịch Khanh.

"Em cho rằng, ít nhất anh sẽ có chút vui vẻ." Lục Dịch Khanh nhìn nét mặt trầm trầm của Cận Hành, nhắm mắt lại nhẹ giọng nói: "Là em sai rồi. Anh muốn trách muốn mắng thì cũng đã chậm...Việc kia, em không muốn hơn thua với anh nữa, anh muốn làm gì cũng được, em không quản anh nữa. Nhưng A Hành, em hy vọng anh nhớ rõ một điều, anh sắp làm cha của hai đứa nhỏ, em mong, trước khi anh làm ra những chuyện ấy, có thể suy xét đến con, coi như tích đức cho bọn chúng đi."

"Chuyện lúc nãy, anh xin lỗi em, có được không? Anh làm sai rồi." Cận Hành áy náy nói: "Anh đảm bảo, lần này là lần cuối cùng rồi."

"Thật sao? Anh có thật sự biết mình đã sai ở đâu rồi không? Hay là vì đột nhiên em đổ bệnh, thấy em đáng thương nên mới nói mấy câu để dỗ dành em? Em vẫn còn nhớ 5 năm trước, anh cũng đột nhiên, trịnh trọng hứa với em lời hứa tương tự, nhưng mà A Hành, anh làm được sao? Như vừa nãy đấy, anh vẫn khăng khăng là anh chẳng làm sai gì mà."

Anh trở tay nắm lấy tay Cận Hành, hai chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út chạm vào nhau.

"Anh có nguyên tắc của anh, em có lập trường của em. Lập trường của em là gì anh biết không?"

"Em không hy vọng, anh vì những kẻ không ra gì mà vấy bẩn tay mình."

"Anh hiểu rồi, Dịch Khanh, lập trường của em là anh, mà nguyên tắc của anh cũng là em." Cận Hành nói: "Nếu anh làm chuyện gì đó khiến em đau lòng hoặc tức giận, vậy chuyện đó là sai, là anh làm không đúng. Đây mới là nguyên tắc của anh."

"Dịch Khanh, anh hứa, đây là lần cuối cùng rồi. Thật đấy, Sơ Vân con làm chứng nha."

"A? Đúng vậy đúng vậy ba ba, con thấy thái độ nhận sai của cha khá tốt. Nếu cha tái phạm, thì cứ...cho ổng quỳ ván giặt đồ đi." Tiểu Sơ Vân vội vàng nói.

Lục Dịch Khanh lúc này mới khẽ bật cười: "Hai cha con, từ lúc nào thì học được kẻ xướng người họa rồi. Thôi được rồi, nể mặt bảo bối lớn cùng bảo bối nhỏ sắp ra đời này, ba lại tin cha các con lần nữa vậy."

Anh giơ tay nhè nhẹ nhéo mũi Cận Hành: "Nếu anh lại tái phạm, vậy quỳ ván giặt đồ thì quá hời cho anh rồi, phải quỳ sầu riêng nha."

"Được. Lát nữa anh sẽ mua vài cái ván giặt và vỏ sầu riêng về nhà cho em." Cận Hành nắm tay vợ hôn một cái, trận chiến tranh lạnh này mới coi như kết thúc hoàn toàn.

Qua hôm sau, Cận Hành đưa Lục Dịch Khanh đi kiểm tra tổng quát. Lục Dịch Khanh vì phải làm kiểm tra nên cả buổi sáng không ăn gì, đói đến không đứng thẳng được, chỉ có thể ngồi trên ghế dài ở hành lang, uống sữa nóng Cận Hành mang từ nhà đến lót bụng.

Cận Sơ Vân đối với sinh mệnh nhỏ bé sắp chào đời này thực sự rất tò mò, nhóc ngồi bên cạnh Lục Dịch Khanh, trong mắt tràn ngập hiếu kỳ: "Ba ba ơi, trong bụng ba là em trai hay em gái vậy ạ?"

Lục Dịch Khanh hút một ngụm sữa bò, mới cười trả lời: "Bây giờ vẫn chưa biết được. Cha con thì thích em gái hơn."

"Con cũng thích em gái!"

Lục Dịch Khanh: "Ba cũng có cảm giác, chắc là một công chúa nhỏ á."

"Ba ba, con nhất định sẽ trở thành một anh trai tốt." Sơ Vân kéo tay Lục Dịch Khanh, trịnh trọng nói: "Chờ con lớn hơn chút nữa, có thể bảo vệ ba ba, cũng có thể bảo vệ em gái nữa."

Cận Hành cũng trịnh trọng: "Còn có cha nữa, cha sẽ luôn bảo vệ ba ba con và các con."

Lục Dịch Khanh: "Thật sự, bây giờ em thấy mình cực kì cực kì may mắn, cũng rất hạnh phúc nữa."

____

Bác sĩ nhận được kết quả kiểm tra, chỉ gọi một mình Cận Hành vào văn phòng.

"Cận tiên sinh, tôi đã nhận được kết quả kiểm tra của vợ anh. Tôi nói thật, với tình trạng này của cậu ấy, việc mang thai sẽ không dễ dàng gì đâu."

Nhận được câu trả lời này Cận Hành cũng không bất ngờ lắm, thật ra hắn đã sớm nghĩ đến biện pháp giải quyết, hôm nay ngồi trong văn phòng bác sĩ, chẳng qua chỉ muốn xem thử liệu còn chút hy vọng nào hay không, hay hắn thật sự phải đi đến một bước cuối cùng kia.

"Hiện thai nhi còn nhỏ, cậu ấy đã xuất hiện triệu chứng tụt huyết áp cấp độ nhẹ, hôm qua bị ngất cũng không chỉ đơn giản vì lao lực quá độ. Theo tuổi thai càng lớn, cậu ấy cũng sẽ càng khổ cực hơn."

Bác sĩ cau mày, nói: "Chắc anh cũng biết, kể cả với một Omega khỏe mạnh, việc mang thai cũng là một thử thách lớn. Thân thể Lục tiên sinh lại suy yếu, khó khăn cậu ấy phải gánh chịu sẽ gấp đôi người thường. Tôi thậm chí không thể đảm bảo được đứa trẻ sẽ được thai nghén đủ tháng đủ ngày, cũng không có cách nào đảm bảo khi sinh sẽ không xuất hiện nguy hiểm ngoài ý muốn. Từ góc độ giảm bớt tổn thương, tôi thật sự không kiến nghị giữ lại đứa nhỏ này."

Tờ giấy trong tay Cận Hành bị hắn vò nhăn nhúm. Mỗi câu của bác sĩ hắn đều hiểu được, cũng là kết quả hắn đoán được từ trước. Cả đêm qua hắn trằn trọc khó ngủ, bộ não không ngừng phân tích từng cái lợi cái hại trong chuyện này.

Chưa nói đến chuyện bảo bảo có thể bình yên vô sự tồn tại trong bụng mẹ đủ chín tháng mười ngày hay không, cho dù có may mắn chịu được tới thời điểm sinh nở, lỡ như trời cao lại vô tình, bắt hắn giữa con và Dịch Khanh chỉ có thể chọn một thì phải làm sao?

Hắn không thể trơ mắt nhìn sự tình phát triển đến bước đường cùng này, hắn chỉ muốn Lục Dịch Khanh được bình an.

Còn đứa nhỏ, cho dù không muốn, hắn cũng phải từ bỏ.

Cận Hành nghe thấy âm thanh khô khốc của mình vang lên: "Vậy...Nếu hiện tại bỏ đứa nhỏ này thì sao? Có ảnh hưởng gì đến thân thể em ấy không?"

Bác sĩ còn chưa đáp lời, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng thủy tinh vỡ giòn tan.

Cận Hành vội xoay người nhìn, chỉ thấy trên mặt đất là những mảnh thủy tinh vỡ, rất quen thuộc, là của chiếc bình thủy tinh sáng nay hắn dùng đựng sữa cho Lục Dịch Khanh, sữa nóng bên trong giờ cũng chảy lênh láng theo lớp gạch men.

Tiểu Sơ Vân đứng cạnh cửa, vẻ mặt vừa hoảng hốt vừa khó hiểu, nói với hắn: "Ba ba đã nghe thấy hết rồi! Cha, sao cha lại không cần em gái nữa chứ?!"

Sự tình nghiêm trọng, Cận Hành vội vội vàng vàng chạy về phòng bệnh.

Lục Dịch Khanh đã không còn ở đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play