Edit: Hy



________________________

Chương 85

Lục Dịch Khanh cùng Tạ Định Lan rời khỏi đó, cho Cận lớn Cận nhỏ chút thời gian. Hai cha con kìm nén suốt mười ba năm, lần đầu tiên thổ lộ nỗi lòng với nhau, họ tất nhiên không muốn quấy rầy.

Trên tay Tạ Định Lan cũng có vết thương, vẫn luôn bị hắn giấu dưới ống tay áo. Lục Dịch Khanh kéo tay hắn, xắn áo lên để nhìn vết thương, quan tâm hỏi: "Tay anh đã đỡ hơn chưa?"

"Tốt hơn rồi." Tạ Định Lan cười nói: "Cậu không nhắc thì anh cũng quên mất luôn, hôm nay cũng đúng lúc phải đi thay thuốc rồi."

"Ở bệnh viện này luôn hả anh?"

"Ừm, ở khoa ngoại tầng 2 đó." Tạ Định Lan giơ tay, nhìn đồng hồ: "Mấy hôm trước đặt lịch hẹn là hai giờ chiều nay, chắc giờ anh đi luôn. Cậu bác sĩ kia ghê gớm lắm, đến trễ một phút thôi cũng mặt nặng mày nhẹ, anh cũng không dám trêu vào đâu."

Lục Dịch Khanh hơi buồn cười: "Hung dữ vậy hả?"

"Không dịu dàng như được như cậu." Tạ Định Lan nói: "Cậu chàng kia nhỏ hơn anh 5-6 tuổi, thôi cứ coi như là anh đây nhường nhịn tiểu bối thôi."

"Đến tuổi của người ta mà anh cũng biết á?"

"Vừa nhìn đã biết là trẻ hơn anh nhiều rồi. Thôi không nói nữa, anh đi trước nhé!"

Lục Dịch Khanh nhìn thân ảnh vội vàng biết mất, bất đắc dĩ bật cười.

Lại thêm dăm ba ngày nữa, Cận Hành đã có thể xuống giường đi lại, trừ việc vẫn không thể nằm ngửa thì vết thương cơ hồ đã không còn ảnh hưởng nhiều đến hắn.

Sơ Vân ăn cháo lỏng rau nhạt mấy ngày đã không chịu nổi nữa, bác sĩ vừa gật đầu một cái, nhóc đã quấn là ba ba làm nũng đòi ăn thịt. Lục Dịch Khanh xót con, một tay cầm bút một tay cầm sổ, những thứ A Hành và bảo bối muốn ăn đều ghi nghiêm túc ghi lại. Hai cha con nói nói, Lục Dịch Khanh viết viết, cũng kín cả 2 mặt giấy.

Dừng bút, Lục Dịch Khanh lật về trang đầu tiên, bắt đầu suy xét: "Hai người vẫn đang là bệnh nhân, cũng không thể muốn gì ăn nấy được."

"Khí quản của Sơ Vân vẫn cần quan sát thêm, kiêng cay nóng dầu mỡ, cho nên xiên nướng chắc chắn không được." 'Xiên nướng' bị gạch bỏ đầu tiên, nụ cười trên môi đứa nhỏ lập tức vụt tắt.

"Vết thương sau lưng A Hành cũng chưa hoàn toàn lành lặn, vì vậy cũng phải kiêng ăn đồ kích thích, đồ mặn sẽ khiến vết thương lâu lành hơn, còn có khả năng sẽ để lại sẹo lồi nữa. Cho nên cá kho, thịt kho tàu đều không thể ăn."

Cận Hành trơ mắt nhìn từng món mĩ vị ngày nhớ đêm mong bị gạch rồi lại gạch, khóc không thành tiếng, hiếm khi cảm thấy đồng bệnh tương liên với con trai.

Lục Dịch Khanh về nhà nấu cơm trưa cho hai cha con rồi mới mang đến. Thật ra trong bệnh viện cũng có phòng bếp, nhưng thiết bị và đồ dùng không được đầy đủ, hầm canh không ra được hương vị mà anh muốn, xào rau mùi khói dầu nặng lại không có máy hút khói, xông người đến độ chẳng buồn ăn nữa, cũng chẳng còn cảm giác bữa cơm nhà. Lục Dịch Khanh cực kì không hài lòng, dứt khoát thuê tài xế, mỗi ngày chạy tới chạy lui nấu cơm, biến đổi món ăn đa dạng, đảm bảo nuôi cho hai cha con béo tốt khỏe mạnh.

Hiện tại, cứ bôi thuốc xong là Tiểu Sơ Vân lại tót sang phòng Cận Hành. Tình cảm hai cha con hàn gắn quá nhanh, thế cho nên Lục Dịch Khanh còn chưa kịp thích ứng, có đôi khi anh đứng cạnh hai người mà cảm giác mình như không khí vậy, có hay không cũng chẳng sao.

- ----

"Hôm qua Nghiên Nghiên đến thăm con, bạn ấy tìm người sửa máy ảnh của ba ba, hôm qua đem tới cho con này." Sơ Vân tót lên giường, ghé sát vào Cận Hành: "Cha, xem ảnh con chụp này."

Nhóc mở album trong máy ảnh ra.

Cận Hành hào hứng xem tác phẩm của con trai, rất nhanh liền phát hiện điểm không thích hợp: "Sao toàn là hình của bạn nhỏ nhà họ Phương thế này?"

Đứa nhỏ nào đó nói là làm phóng viên cho đại hội thể thao, kết quả ảnh chụp chỉ thấy toàn là Phương Nghiên, tất nhiên cũng có ảnh chụp các hoạt động khác, nhưng cũng chỉ lác đác được vài tấm mà thôi.

"Bởi vì Nghiên Nghiên đẹp mà, nên con chụp bạn ấy nhiều hơn một tí. Cha xem nè, đây là lúc bạn ấy chạy bộ, còn đây là khi bạn ấy thi nhảy dây. Hai bọn con còn có mấy tấm chụp chung nữa, con định in mấy tấm đó ra dán lên bàn học á."

Cận Hành không ngốc, tuy đời này hắn chỉ yêu duy nhất một người, nhưng kinh nghiệm thì không thiếu. Hắn hỏi con trai: "Sơ Vân à, có phải con rất thích bạn ấy không?"

"Đúng vậy, con thích Nghiên Nghiên." Sơ Vân nói: "Ba ba cũng cho phép con rồi mà."

(Con ơi ba mi đồng ý 'thích' khác cơ =))))))

"....Ba con cho phép rồi?" Cận Hành vừa khó hiểu, vừa không thể tưởng tượng được, con trai mình thế này nhất định là yêu sớm, Dịch Khanh sao còn cho phép nó?!

Lý trí mách bảo hắn thế này là không thích hợp, ít nhất ở tuổi này, con trai nên lấy học tập làm mục tiêu quan trọng nhất. Nhưng về mặt cảm tính, hắn lại cảm thấy nên tiếp tục để con phát triển tự nhiên như vậy, dù sao thì chính mình năm đó cũng chẳng phải là tấm gương tốt cho con.

"Cha ơi, có vấn đề gì ạ?" Đứa nhỏ nghe ra sự nghi vấn trong lời nói của cha, hai mắt mở to hỏi.

"Không có gì đâu con trai." Cận Hành nói: "Bảo bảo lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình, cũng có quyền yêu thích người mà con chọn, ba ba và cha sẽ không can thiệp vào. Nhưng con phải nhớ, tuổi này của con quan trọng nhất vẫn là học tập, nâng cao kiến thức và kĩ năng của chính mình."

Tiểu Sơ Vân gật gật đầu: "Con biết rồi ạ. Ba ba đã dạy con, mỗi thân phận đều có một trách nhiệm tương ứng, là học sinh thì quan trọng nhất tất nhiên là học tập."

"Thi tháng lần này con đứng nhất lớp đó, Nghiên Nghiên đứng thứ ba. Lần này bạn ấy làm toán không tốt lắm, chỉ được 124 điểm, kéo tổng điểm xuống một chút. Con đã hứa với bạn ấy cuối tuần sẽ giúp bạn ấy giải đề, lần sau nhất định lấy được 130 điểm!"

Cận Hành hồi tưởng, lúc mình bằng tuổi Sơ Vân bây giờ hình như vẫn một lòng một dạ tranh chức trùm trường, thành tích vững vàng nằm trong top 10 từ dưới đếm lên...

Quá khứ nghĩ lại mà buồn, còn chẳng bằng một góc của con trai bây giờ nữa.

"Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học thì cha và ba sẽ không can thiệp vào việc của con, con có thể làm bất cứ việc gì mà con thích." Cận Hành nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Phương Nghiên thì sao? Bạn ấy có biết con thích bạn ấy không?"

"Biết chứ, con nói với bạn ấy lâu rồi, còn nói rất nhiều lần nữa."

"Bạn ấy cũng thích con chứ?"

"Đương nhiên Nghiên Nghiên cũng thích con rồi."

"Làm sao con biết người ta thích con chứ hả?"

"Thì con biết vậy đó." Vẻ mặt đứa nhỏ vừa đắc ý vừa tự tin, còn có chút khoe khoang với cha mình.

Cận Hành cười mắng một câu: "Con nít con nôi, hiểu yêu với thích cái gì?"

Hắn có chút suy tư: "Nhưng mà ở độ tuổi đẹp nhất, gặp được nhau làm bạn, quả thật là một điều rất may mắn."

Chính hắn, cũng là một người rất may mắn.

Mãi đến giờ ăn cơm Lục Dịch Khanh mới xuất hiện ở cửa phòng bệnh, trên tay xách theo hai lồng giữ nhiệt.

Tiểu Cận chủ động bày bàn xếp lên giường cha, trèo lên ngồi đối diện Cận Hành, ngoan ngoãn chờ cơm.

"Hôm nay có canh bí hầm cua, mỗi người một chén, phải uống hết đấy nhé." Lục Dịch Khanh vừa nói, vừa múc canh nóng hầm hập vào chén.

Cận Hành vội vàng phụ anh một tay bưng chén: "Làm cua rất phức tạp, em không cần phải nấu cầu kì như vậy đâu."

"Không sao, em gọi đầu bếp đến giúp nữa mà." Lục Dịch Khanh nói: "Hai người phải bổ sung thật nhiều dinh dưỡng, mới nhanh lành bệnh được."

Cận Sơ Vân: "Ba ba vất vả rồi ạ."

"Con nhanh nhanh khỏe mạnh xuất viện là ba ba vui lòng rồi."

Sơ Vân gật gật đầu, cúi đầu nhìn nhìn, thấy cà rốt xuất hiện trong chén cơm, mày nhỏ nhíu chặt.

Lục Dịch Khanh: "Không được kén ăn đâu nha."

Sơ Vân lại ngẩng đầu nhìn cha. Cận Hành trước kia luôn gạt Lục Dịch Khanh giúp con trai ăn không ít cà rốt, nhưng bây giờ ở dưới mí mắt vợ, hắn lập tức nghiêm chỉnh, cho con trai một ánh mắt thương mà không giúp gì được.

Sơ Vân chỉ có thể nhận mệnh, đau dài không bằng đau ngắn, bóp mũi gắp toàn bộ cà rốt bỏ vào miệng, nhai vài cái tượng trưng rồi nuốt xuống, lại uống một ngụm canh to mới thả tay ra, cả quá trình hùng tráng như thể tráng sĩ liều chết vậy.

"Là do anh nhìn nhầm sao, Dịch Khanh, có phải em gầy đi rồi không?" Cận Hành kéo Lục Dịch Khanh ngồi xuống cạnh hắn, nhìn một lượt từ trên xuống dưới: "Không chịu ăn uống đàng hoàng phải không? Hử?"

"Em ăn ở nhà rồi mới đến đây." Lục Dịch Khanh nói: "Chắc là do gần đây vận động nhiều hơn đó, vừa hay giảm béo luôn.

"Em mà giảm béo cái gì? Cả người có nổi hai lạng thịt không hả?" Cận Hành gắp một con cua, gỡ mai, dùng thìa múc gạch và thịt cua đưa đến tận miệng Omega: "Há miệng ăn thịt."

Mấy con cua kia khá to, thịt cũng nhiều, đem hầm canh giá trị dinh dưỡng cực kì cao. Lúc canh vừa nấu xong đầu bếp cũng múc cho Lục Dịch Khanh một chén nếm thử, nhìn thì cực kì ngon, nhưng anh vừa đưa đến miệng đã bị một mùi tanh xộc vào mũi kích thích muốn nôn, thành ra vẫn chưa uống ngụm canh nào.

Mà bây giờ, thịt cua Cận Hành đút đến cũng bốc lên mùi tanh tưởi, Lục Dịch Khanh không chịu nổi phải dịch về sau một chút, tỏ ý kháng cự.

Cận Hành thấy lạ: "Sao vậy? Không phải trước kia em vẫn thích anh bóc cua cho em ăn sao?"

Lục Dịch Khanh ấn ngực, lắc đầu: "Tanh lắm, em buồn nôn."

"Buồn nôn?!" Cận Hành lập tức cuống lên, dán sát lại kề trán với Omega đo nhiệt độ: "Chẳng lẽ ốm rồi?"

"Em không sao, chắc là thay đổi sở thích ăn uống thôi." Lục Dịch Khanh nói.

Lúc này Trần Đại Xuân đến gõ cửa, thấy cả Lục Dịch Khanh và Cận Sơ Vân đều ở đây, có chút bất ngờ: "Anh dâu* và tiểu thiếu gia đều ở đây à?"

(*Hán Việt là tẩu tử, mà LDK là nam nên mình để là anh dâu nhé)

"Cháu chào chú Xuân ạ!" Sơ Vân uống xong canh, quay đầu ngoan ngoãn chào hỏi Trần Đại Xuân.

Cận Hành ra hiệu hắn tiến vào, Trần Đại Xuân liền kề sát tai Cận Hành, thấp giọng nói vài câu. Cận Hành gật gật đầu, nói làm tốt lắm, Trần Đại Xuân lại nói thêm vài ba câu, chào hỏi xong liền rời đi.

"Chuyện gì đó? Thần thần bí bí hử?" Lục Dịch Khanh hỏi.

"Không có gì đâu, ăn cơm đã." Cận Hành ngại Sơ Vân còn ở đây nên không nói rõ ràng.

Đợi đứa nhỏ ăn xong cơm trưa quay về phòng bệnh ngủ nghỉ, hắn mới nói với Lục Dịch Khanh: "Lai Dương chết rồi."

"Sao cơ?!"

"Lúc đi cứu con trai, anh để bọn Đại Xuân đuổi theo đám người phóng hỏa, bọn chúng chưa trốn đi xa, rất nhanh đã bị bắt được. Anh bỏ chút tiền, mua chuộc được một tên trong đám đó làm nội gián cho anh. Lai Dương nói cảnh sát trong nước không làm gì được gã, là bởi gã có quốc tịch ngoại quốc, hơn nữa ở nước ngoài cũng có thế lực bảo vệ gã, cảnh sát chỉ có thể tạm giữ gã một thời gian ngắn, lại không thể thật sự kết tội hành quyết, bởi vậy anh đành tự thân động thủ xử lý."

"Hôm qua gã muốn trốn ra nước ngoài, anh ra lệnh tên kia động tay động chân trên xe của gã."

"...Anh đã làm gì?"

"Giống chuyện lúc trước gã làm với em vậy, anh cho người làm hỏng phanh xe của gã. Gã bị lật xe ở một khúc đường núi, chiếc xe nổ mạnh, cả người cả xe bị đốt sạch, cảnh sát cũng không tra được gì."

Cận Hành ôm lấy eo Lục Dịch Khanh: "Sao nào, cũng xem như là tin tốt ha?"

Lục Dịch Khanh chỉ cảm thấy lạnh cả lưng. Rất lâu trước kia Cận Hành đã đồng ý với anh, sẽ không làm những chuyện mờ ám kia nữa. Anh biết Cận Hành đã thay đổi rất nhiều, chỉ là vẫn không nghĩ đến, một người vẫn đang nằm trên giường bệnh, ôn nhu nói cười với anh, sau lưng lại có thể bất động thanh sắc giết chết một người khác.

Anh đột nhiên có chút sợ hãi: "Anh có nhớ trước đây đã từng hứa với em, anh sẽ không giết người nữa."

"Lần này gã động đến Sơ Vân, anh không thể buông tha gã được nữa." Cận Hành nói

Mấy năm nay quả thật hắn đã khắc chế rất nhiều, Lục Dịch Khanh không thích trên tay hắn dính máu tươi, từ đó quả thật Cận Hành chưa từng động đến mạng người. Đơn cử như chuyện hộ sĩ trước đó, hắn cũng chỉ làm ả ta tê liệt toàn thân mà thôi, nếu là Cận Hành của trước kia, chắc chắn sẽ khiến ả chết không toàn thây.

Hắn đã vì Lục Dịch Khanh, nhượng bộ rất nhiều.

Lục Dịch Khanh tránh khỏi vòng ôm của Cận Hành: "Anh có thể cho hắn chút giáo huấn thôi, là được rồi. Không cần, không cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy."

Cận Hành không kéo được anh, chỉ có thể nói: "Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, người như Lai Dương, em buông tha chính là đang dung túng cho gã. Anh không thấy mình làm vậy có gì sai, em cũng không nên đi đồng tình với một kẻ đã tổn thương đến người nhà của em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play