Edit: Hy



____________________________

Chương 1

Đường phố u ám ẩm ướt, cơn mưa đêm vừa dứt, con mèo lưu lạc bên đường rúc vào hộp giấy, nó có thể nghe được thanh âm giọt nước rơi xuống nóc nhà.

Tí tách...Tí tách...

Dần dần có thêm nhiều tiếng động hỗn tạp, đó là tiếng người chửi bậy, tiếng gậy sắt đánh vào thân thể trầm đục, cùng với vài tiếng ngâm đau nho nhỏ đến không thể nghe.

Một chiếc xe Jeep phóng nhanh đến, nước bùn vẩy vào đám lông đen của con mèo nhỏ.

Nam nhân từ trên xe nhảy xuống, chụp lấy côn sắt dựa bên tường hướng đám người trước mặt đập tới. Thanh côn đập trúng đầu một tên trong đám người kia, máu văng tung tóe, tức khắc ánh mắt mọi người đều chuyển đến trên người nam nhân.

Vòng vây của bọn họ tản ra mới có thể nhìn thấy trên mặt đất có một người đang nằm rạp, cả thân mình cơ hồ là máu, áo sơ mi đỏ trắng loang lổ, vũng bùn dưới thân đã nhuộm thành màu đỏ sậm. Người ấy cứ như vậy cuộn thành một đoàn, so với con mèo hoang bên góc tường còn đáng thương hơn.

Nam nhân hoàn toàn phát điên, hắn đoạt lấy mấy cây côn nhiễm máu từ tay đám người kia sau đó không chút lưu tình nện xuống người chúng. Cả con phố bỗng nhiên truyền đến từng trận tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó một tiếng súng cắt qua màn đêm khuya yên tĩnh, con mèo hoang co rúm lại run lên một chút. Một lát sau, cảnh tượng cuối phố dần rõ ràng lên.

Trên tay nam nhân dính đầy máu, tên cầm đầu bị hắn bắn ngay đầu, đồng lõa chạy trối chết. M16 lẳng lặng rơi xuống trên mặt đất, họng súng còn bốc khói.

Hắn bế người đang nằm trên mặt đất lên. Thân thể người kia mềm nhẹ như bông, như là búp bê vải tẩm qua máu loãng, lạnh lẽo lại an tĩnh.

Cận Hành đột nhiên mở bừng mắt, lọt vào trong tầm mắt là cửa sổ lộ ra một góc ánh trăng. Hắn đang nằm trong ổ chăn ấm áp, lồng ngực còn cảm nhận được nhịp tim đập của người kế bên, hương bạc hà quẩn quanh chóp mũi, nơi bàn tay đan nhau có thể cảm nhận được sự ấm áp.

Là mơ à!

Hắn nâng tay còn lại lên lau đi nước mắt không biết tràn ra từ khi nào, nương theo ánh trăng ngắm nhìn người yêu.

Lục Dịch Khanh đang ngủ rất ngon, lông mi đen dài cong cong yên tĩnh, như một con bướm đen lặng yên nằm đó. Cận Hành đoán chắc là anh đang mơ đẹp, không biết trong giấc mơ đó có mình hay không.

Hắn liền cứ vậy nhìn chằm chằm Lục Dịch Khanh hồi lâu, hiện tại mới là 2 giờ sáng, cũng không buồn ngủ nữa, hắn sợ nhắm mắt lại sẽ lại mơ thấy giấc mơ đáng sợ kia.

Đó là mơ, mà cũng không phải mơ.

Chuyện đó đã từng chân thật xảy ra, 13 năm qua đi, vẫn ghi tạc trong trí nhớ của Cận Hành, mỗi đêm khi nằm mơ, đều phải trải qua một lần đau thấu tim can.

Buổi sáng khi tỉnh lại, bên người đã trống không, hắn ngây ra chốc lát, lo sợ mà chạy xuống lầu, nghe được tiếng động quen thuộc từ phòng bếp mới yên tâm lại.

Lục Dịch Khanh đang vội vàng nướng bánh mì, bỗng nhiên bị người ôm lấy từ phía sau, mùi tuyết tùng mạnh mẽ lấn át mùi bánh mì mới ra lò.

Tuyến thể sau gáy bị người cắn hôn, Lục Dịch Khanh nhuyễn cả chân, chỉ có thể dùng tay chống lên kệ bếp, đối với nam nhân chơi xấu nói: "Đừng nghịch, chút nữa Tiểu Vân sẽ thấy mất."

Lời này có chút tác dụng, Cận Hành cũng không làm khó anh nữa, nhưng vẫn như cũ nằm ăn vạ trên lưng Lục Dịch Khanh, đôi tay ôm lấy eo anh, một chút cũng không muốn buông, Lục Dịch Khanh thoáng ngừng, khó khăn đi đến tủ lạnh lấy ra hai quả cà chua, đặt trên thớt, tay trái cầm dao, tay phải ấn một đầu cà chua, chuẩn bị đem nó cắt nhỏ.

Cà chua vừa nhỏ vừa tròn, Lục Dịch Khanh tay phải giữ không chắc, một dao cắt xuống suýt chút nữa cắt trúng tay. Anh thử vài lần cũng không cắt được, than nhẹ một hơi, nam nhân phía sau bỗng nhiên bao lấy tay anh, ở bên tai anh nói: "Dùng sức của anh", hắn vừa nói vừa cầm tay Lục Dịch Khanh cắt cà chua.

Bởi vì có người trợ giúp, cà chua thành thành thật thật bị ấn trên thớt, cắt rất dễ dàng. Chỉ một lát, hai quả cà chua tròn xoe đã bị cắt thành từng miếng vuông vắn tinh tế.

Lục Dịch Khanh đem cà chua bỏ vào chén, lại rải thêm 2 muỗng đường, qua không bao lâu, đường sẽ thấm vào cà chua, thịt quả cắn lên vừa mọng vừa ngọt, kể cả nước cà chua chảy ra cũng ngọt, đây là cách ăn mà Cận Sơ Vân thích nhất.

Sáng sớm, AO tiếp xúc với nhau khó tránh khỏi nổi lên vài phần tình sắc, thêm Cận Hành cố ý châm ngòi, Lục Dịch Khanh cũng không giữ nổi bình tĩnh, anh vẫn như cũ bị ôm, đầu hơi nghiêng qua cùng Alpha phía sau hôn môi.

Canh trứng đang nấu đến nửa chừng cũng không hề động.

Ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng chim kêu, gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào, mang theo vài phần hương hoa, cảnh xuân tươi đẹp, không làm chút gì đó thật đáng tiếc.

Vào khoảng khắc bầu không khí đang hết sức diễm tình, cửa phòng bếp đột nhiên vang lên hai tiếng gõ trầm ổn.

Cận Sơ Vân một thân đồng phục nghiêm chỉnh, gương mặt mềm mềm nộn nộn dưới mái đầu nấm, rõ ràng nên là dáng vẻ một cậu nhóc đáng yêu, lại cố tình thích lạnh mặt, so với người lớn còn chững chạc hơn vài phần.

Lục Dịch Khanh vội vàng đẩy Cận Hành ra, giống như vô tình sửa sửa vạt áo, bên tai lại đỏ bừng, anh không biết con trai đứng đó từ khi nào! Đã nhìn thấy cái gì! A a a xấu hổ muốn chết!

So ra, Cận Hành có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, hắn ngồi xổm xuống thân mật cười hỏi: "Tiểu Vân, có chuyện gì vậy con?"

Cận Sơ Vân không để ý đến hắn, giơ tay chỉ chỉ đồng hồ trên điện thoại của mình, hướng Lục Dịch Khanh nói: "Mẹ à, 8 giờ rồi, họp phụ huynh 9 giờ sẽ bắt đầu. Ăn sáng 30 phút, đến trường hết 20 phút, trừ đi thời gian mẹ cùng Cận Hành hồ nháo, hiện tại đã sắp muộn rồi."

"Được được, nhanh ăn sáng nào." Lục Dịch Khanh bị con trai nhắc nhở, vội vàng xoay người dọn bữa sáng đã chuẩn bị tốt ra, bạn nhỏ Sơ Vân cũng chủ động đến giúp đỡ, cầm lên hai cái đĩa đi đến bàn ăn trong phòng khách.

Cận Hành bị con trai gọi thẳng tên cũng không tức giận, hắn đã quen cách xưng hô kiểu này. Cận Hành đem bánh mì nướng và chén cà chua để trước mặt con trai, xoa xoa mái tóc mềm của cậu nhóc nói: "Ăn đi, mẹ con làm cho con đấy, ba muốn ăn một miếng cũng không được."

"Mẹ cái gì mà mẹ hả!" Lục Dịch Khanh cởi tạp dề, xoay người nhìn hai gương mặt lớn nhỏ giống nhau như đúc, nghiêm túc đưa ra kháng nghị: "Ở nhà kêu mẹ còn chưa tính, ra cửa phải kêu ba ba. Nhớ rõ chưa?"

"Đã biết, ba ba." Tiểu Cận ăn một ngụm cà chua.

"Đã biết, vợ." Đại Cận cũng nói.

"Ngoan lắm" Lục Dịch Khanh ngồi đối diện con trai, chỉ vào Cận Hành nói: "Còn có, hắn là cha của con, con không thể gọi thẳng họ tên của hắn, con..."

"Hắn không phải cha con." Cận Sơ Vân bỗng nhiên đánh gãy lời Lục Dịch Khanh "Con chỉ có một người cha duy nhất là ba ba."

Lúc ra khỏi nhà, cảm xúc Lục Dịch Khanh có chút trầm xuống, Cận Hành an ủi mà nhéo nhéo bờ vai của anh. Tài xế đem xe đậu ở hoa viên ngoài cổng lớn, Tiểu Cận kéo tay Lục Dịch Khanh, Cận Hành đi lên giúp hai người mở cửa xe, cậu nhóc ngồi dính sát vào Lục Dịch Khanh, Cận Hành chỉ có thể ngồi ở bên cạnh.

Cận Sơ Vân năm nay vừa vào năm nhất sơ trung, đây cũng là buổi họp phụ huynh đầu tiên của nhóc. Lục Dịch Khanh rất coi trọng việc này, mà phàm là việc Lục Dịch Khanh coi trọng thì Cận Hành sẽ càng lưu tâm gấp bội, cho nên hôm nay hắn bỏ hết công việc để cùng Lục Dịch Khanh tới trường tham dự buổi họp phụ huynh này.

Cận Sơ Vân thành tích rất ưu tú, kì thi đầu tiên đã đạt được hạng nhất toàn khối. Chủ nhiệm lớp treo một cái bảng vàng trên tường, trên đó viết tên của mười bạn cao điểm nhất, Cận Sơ Vân xếp ở vị trí đầu tiên, bên cạnh tên của nhóc còn dán một cái vương miện nho nhỏ.

Cực kì bắt mắt, Lục Dịch Khanh lấy điện thoại ra chụp lại hình ảnh này.

Họp phụ huynh chính thức bắt đầu, chủ nhiệm lớp cùng các thầy cô bộ môn thay phiên đứng trên bục giảng, chủ nhiệm lớp đàm luận về phương thức giáo dục con cái, các thầy cô bộ môn thì chia sẻ một ít kỹ xảo phụ đạo cho con, giống như mở một buổi học nhỏ cho các phụ huynh. Lục Dịch Khanh có chút lo lắng Cận Hành không chú tâm nghe, nghiêng đầu nhìn sang mới phát hiện người này ngồi thẳng tắp, đang hết sức chăm chú nghe thầy cô nói chuyện, thậm chí không biết móc ra giấy bút từ nơi nào, Lục Dịch Khanh lén nhìn xem, bên trên còn viết không ít. Tiểu Cận chờ ở bên ngoài nếu có thể nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này của cha nhóc, không biết sẽ có biểu tình gì.

Chờ thầy cô nói xong, notebook trong tay Cận Hành đã viết đầy hai trang, hắn cẩn thận cất vào trong túi, rất có một bộ buổi tối sẽ lấy ra ôn lại một lượt. Đến thời gian hội đàm với từng gia đình, tiểu Cận bị cha nhóc túm lại đây, nghe lời nhận xét trực tiếp của giáo viên, các thầy cô bộ môn đối với đứa nhỏ này đều khen không dứt miệng, thẳng thắn nói nhóc rất thông minh, còn kêu gọi các bạn khác noi gương Cận Sơ Vân học tập. Chủ nhiệm lớp cũng khen đứa nhỏ này, nhưng cũng nói với Lục Dịch Khanh, tiểu Cận quá hướng nội, ngày thường không thích nói chuyện cũng không thích cười, luôn là một bộ biểu tình lạnh nhạt, hoàn toàn không có sự hoạt bát mà lứa tuổi này nên có. Lục Dịch Khanh trong lòng có vài phần áy náy, anh không có cách nào nói cho chủ nhiệm biết, đứa nhỏ này từ nhỏ đã như vậy, tiểu hài tử ngoan là chuyện tốt, nhưng tiểu Cận thật sự là quá hiểu chuyện, thời điểm nhóc bốn tuổi đã chủ động giúp muốn giúp anh rửa chén, có một lần bị các bạn nhỏ khác bắt nạt, đầu gối bị bầm một khối to, nhóc cũng không hề nói một chữ, chờ đến lúc Lục Dịch Khanh phát hiện thì vết bầm đã tan gần hết. Anh hỏi nhóc vì sao lại không nói với ba ba, nhóc chỉ lắc đầu, bảo không đau nên không nói.

Đứa nhỏ này mới 13 tuổi, lại hiểu chuyện đến như vậy.

Sau buổi họp phụ huynh, Cận Hành cao hứng khen con trai vài câu, tiểu Cận lại không tỏ vẻ vui sướng gì khi nghe lời khen của hắn.

Lục Dịch Khanh muốn thưởng cho con trai, vì thế đề nghị hôm nay đi ăn ngon. Mấy đứa nhỏ vào tuổi này đều có tình yêu mãnh liệt đối với thức ăn nhanh, tiểu Cận đặc biệt thích ăn pizza, Lục Dịch Khanh đã thử tự làm vài lần đều thất bại, chỉ có thể ăn ở bên ngoài. Đề nghị này làm mắt tiểu Cận sáng rực lên, chủ động chạy lại kéo tay Lục Dịch Khanh. Lục Dịch Khanh lại nắm tay còn lại của nhóc đặt vào tay Cận Hành, Cận Sơ Vân mặc dù không tình nguyện nhưng cũng không cự tuyệt. Cận Hành liền nắm bàn tay nhỏ nhắn của con trai, một nhà ba người cầm tay chuẩn bị đi ăn pizza, nhưng vừa mới tới cổng trường thì gặp một đứa trẻ xinh xắn đang chạy tới, trên tay ôm quả bóng xanh, thoạt nhìn chạy rất gấp, tóc dính bết trên trán, thở hổn hển nói:

"Cận Sơ Vân, cậu có muốn chơi bóng với tớ không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play