Edit: Hy



________________________

Chương 69 (chuyện cũ)

Lục Dịch Khanh tỉnh ngủ, bên cạnh không có người, nhưng anh vẫn nhận ra tin tức tố vờn quanh mình. Lục Dịch Khanh vỗ vỗ trán, nỗ lực chỉnh lý kí ức hỗn tạp trong đầu, thật cẩn thận bắt lấy những mảnh kí ức chợt lóe qua, xuống giường đi đến trước bàn, mở sổ ghi chép, cầm bút nhanh chóng ghi lại những gì mình nhớ được.

"Cận Hành là người yêu mình, anh ấy rất yêu mình."

"Đứa nhỏ kia tên Sơ Vân, là con của chúng mình."

"Mình tên Lục Dịch Khanh, có rất nhiều người yêu thương mình. Mình muốn nhớ lại tất cả mọi người."

Từng câu từng chữ viết thật dùng sức, như muốn đem những lời này khắc vào trong tim.

Buổi tối lúc đi ngủ, Cận Hành dựa vào ván cửa, không biết đêm nay có thể bò lên giường ngủ với vợ được không.

Lục Dịch Khanh dỗ đứa nhỏ ngủ, lúc về phòng đụng phải Alpha đang đứng ngốc trước cửa: "Anh cản đường em."

Cận Hành lập tức tránh ra, trái tim đang bùm bùm vang dội chợt như bị tạt một gáo nước lạnh.

Lục Dịch Khanh vào phòng, xoay đầu nhìn người vẫn đứng tồng ngồng ngoài cửa: "Sao anh không vào?"

Cận Hành ngẩng đầu, kinh ngạc.

"Em muốn được anh ôm ngủ." Omega nói.

Trong căn phòng nhỏ chỉ bật một ngọn đèn ngủ, truyền đến tiếng thầm thì, hai người trên giường ôm lấy nhau, quấn quýt vùi người trong ổ chăn.

Lục Dịch Khanh hỏi một ít truyện trước kia, Cận Hành vuốt tóc anh kiên nhẫn trả lời.

"...A Hành, anh ôm chặt quá, em hơi nóng." Lục Dịch Khanh bỗng nói. Thân thể Cận Hành như cái lò sưởi di động, đem chân tay lạnh lẽo của anh ủ ấm. Nhưng trong phòng cũng bật máy sưởi, lại đắp chăn nên nhiệt độ vốn đã cao, Cận Hành lại ôm anh chặt vô cùng, làm anh thấy có chút nóng, trên người đổ một tầng mồ hôi mỏng.

"Chắc do máy sưởi chỉnh cao quá, để anh hạ xuống một chút." Cận Hành nói liền ngồi dậy cầm lấy điều khiển, hạ độ ấm xuống mấy độ.

Sau đó lại chui vào chăn, kéo Omega vào trong ngực ôm chặt: "Như vậy sẽ không nóng."

Lục Dịch Khanh: "......."

"Trước đây anh cũng ôm em ngủ như vậy hửm?" Lục Dịch Khanh dùng tay nghịch cổ áo ngủ của Cận Hành, chớp chớp mắt, lông mi như quét lên tim Cận Hành, ngưa ngứa.

Cận Hành chột dạ, nghĩ nghĩ, lần cuối mình ôm Dịch Khanh ngủ như vầy là khi nào? Hình như là từ lúc hai người còn sống chung thời đại học, cũng đã qua sáu bảy năm.

Sau đó hắn không còn đối xử với Lục Dịch Khanh dịu dàng như vậy, phần lớn chỉ là làm ra vẻ, thậm chí còn trộn lẫn một ít mưu kế.

"...Trước kia làm không tốt." Cận Hành nói: "Sau này mỗi ngày anh đều ôm em ngủ, được không?"

"Ừm..." Lục Dịch Khanh đạp chân lên mu bàn chân Cận Hành, 360 độ cảm thụ nhiệt độ cơ thể Alpha của mình, cảm khái máy sưởi trong phòng đã không còn tồn tại nữa rồi.

"Ngày mai anh phải ra ngoài một chuyến."

"Đi đâu vậy?"

"Vào thành, làm một ít thủ tục." Cận Hành nói: "Anh muốn mở một phòng làm việc, sau đó chăm chỉ làm việc kiếm tiền nuôi em và con, còn muốn chữa khỏi bệnh cho Dịch Khanh, không để em phải khổ sở uống thuốc nữa."

"Em uống nhiều, cũng quen rồi mà."

"Uống nhiều thuốc không tốt." Cận Hành lại đau lòng: "Đợi Dịch Khanh hết bệnh rồi, sẽ có thể ăn rất nhiều đồ ngon. Chỉ cần em vui vẻ, muốn thứ gì cũng được, cho dù muốn trăng sao anh cũng sẽ hái xuống cho em."

"Anh có phải siêu nhân đâu!" Lục Dịch Khanh cười nói: "Nhưng mà, có thể trị khỏi bệnh vẫn là tốt nhất! Em không muốn trăng sao, em chỉ muốn ăn tôm hùm sốt cay, gà kho cay, sườn xào chua ngọt, tôm rim, thịt Đông Pha, còn có...!"

"Được rồi được rồi bảo bối, em còn nói nữa anh đói chết mất."

"Ha ha ha vậy em không nói nữa." Lục Dịch Khanh ôm cổ Cận Hành: "Anh đi lâu không?"

"Không lâu, tối còn phải về ăn cơm với em nữa."

"Em có giúp được gì không?"

Cận Hành hôn hôn tránh anh, nhẹ giọng nói: "Được chứ, lúc anh về, hôn anh một cái, anh sẽ tràn ngập năng lượng, làm việc gì cũng có sức."

Lục Dịch Khanh cười nói: "Anh coi em là con nít đó hả?"

"Anh coi em là tâm can bảo bối." Cận Hành nói: "Dù cho anh đi nơi nào, làm việc gì, chỉ cần nghĩ đến có em ở nhà đang chờ anh, anh liền cực kì yên lòng. Em chính là trụ cột tinh thần của anh."

Lục Dịch Khanh nhẹ nhàng chạm môi với Cận Hành: "A Hành cũng đừng quá vất vả, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về."

Cận Hành bắt đầu bận rộn với phòng làm việc, vạn sự khởi đầu nan, cũng may hắn còn có anh em vào sinh ra tử giúp đỡ, khó khăn tuy là có, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn lao.

Phòng làm việc thuê ở trung tâm hành chính của thành phố, nhân viên tuyển vào toàn là lứa sinh viên vừa tốt nghiệp, kinh nghiệm tuy thiếu, nhưng quý ở cái có gan sáng tạo, cũng chịu được khổ, chuyện quan trọng vẫn có Cận Hành chỉ thị, về cơ bản sẽ không tạo ra lỗi lầm.

Đối tác đầu tiên của Cận Hành trước đây từng là khách hàng lớn nhất của Văn thị, công ty điện ảnh tư nhân ở Anh, những tác phẩm điện ảnh hoặc phim truyền hình sản xuất ra chỉ hướng đến một bộ phận khách hàng nhất định, việc phát hành trong nước cũng thông qua nguồn dẫn là Văn thị. Quan hệ cá nhân giữa Cận Hành và người phụ trách hạng mục trong công ty kia cực tốt, tuy rằng mất liên hệ mấy năm, nhưng đều là những người có chung chí hướng, bởi vậy không có quá nhiều ngăn cách, hắn dễ như trở bàn tay mà mua lại bản quyền của hai bộ phim ngắn.

Trừ cái này ra, hắn còn bỏ công sức lập một web phim, hai tháng đầu xem miễn phí, sau đó mở ra chế độ hội viên, liền chậm rãi thu lợi nhuận, tuy tiền kiếm được không nhiều, nhưng cũng xem là một nguồn thu không tồi.

Cận Hành có mục tiêu rõ ràng, trong một năm muốn kiếm đủ tiền thuốc thang cho Lục Dịch Khanh, liền liều mạng làm việc, cho dù làm ông chủ, lại luôn là người cuối cùng ra khỏi phòng làm việc.

Hơn 9 giờ tối mới xong việc, lại lái xe hơn một tiếng về trấn nhỏ.

Người trong nhà đều đã ngủ, chỉ có mình Lục Dịch Khanh sẽ để lại cho hắn một ngọn đèn, Cận Hành chỉ cần mở cửa, là có thể thấy được hình bóng quen thuộc đang ngồi trên sô pha.

Có đôi khi hắn về rất muộn, hơn 12 giờ, Lục Dịch Khanh vẫn chờ hắn. Anh không thể thức đêm, luôn không chịu nổi mà ghé vào sô pha ngủ gà ngủ gật.

Cận Hành nhẹ tay nhẹ chân muốn ôm người vào phòng ngủ, nhưng vừa chạm vào thì anh đã tỉnh.

Lục Dịch Khanh mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy trước mắt là Cận Hành, liền theo bản năng vòng tay qua cổ đối phương, lại mổ lên môi hắn một cái, nói: "Anh về rồi."

Một ngày mệt mỏi của Cận Hành, nhờ nụ hôn và những lời này, tiêu tán không còn một mảnh.

"Hôm nay lại về muộn. Anh có mệt không?"

"Không mệt." Cận Hành xoa tai anh: "Sau này không cần thức khuya đợi anh thế này đâu. Qua 8 giờ anh còn chưa về thì em lên lầu ngủ trước đi."

"Không có anh, em ngủ không được." Lục Dịch Khanh ngủ một lát, tinh thần cũng khá hơn, nhéo mặt Cận Hành hỏi: "Hôm nay không ăn cơm tối với em nha. Anh có đói không?"

"Ục ục ục..."

Cận Hành còn chưa nói, bụng đã thành thật reo vang.

Lục Dịch Khanh cười cong mắt, chọc chọc bụng hắn nói: "Để em nấu mì cho anh ăn."

Trên bàn trà để một tệp giấy ghi chú, ghi lại rất nhiều chuyện vụn vặt. Lục Dịch Khanh xé ra tờ trên cùng, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Cận Hành quả thật ôm bụng đói về nhà, cũng không cự tuyệt, theo anh vào bếp.

Lục Dịch Khanh dựa theo ghi chép, lấy ra nguyên liệu nấu ăn. Cận Hành bước đến thay anh đập trứng, lại xử lý rau dưa, rửa sạch bỏ vào rổ, Lục Dịch Khanh chỉ cần đem bỏ vào nồi là được.

Lục Dịch Khanh 6 năm trước nấu mì rất thành thạo, nhưng hiện tại loại công việc nhiều thao tác như vậy anh sẽ không nhớ được, bởi vậy không thể không chăm chăm theo dõi ghi chú Hà Biện đã viết cho mình.

"Bước đầu tiên phải làm nóng dầu."

Anh cho vào nồi hai muỗng dầu đậu phộng.

"Dầu nóng rồi bỏ gừng và tỏi vào, vậy phải đợi một lát để dầu sôi đã."

Lục Dịch Khanh đợi hai phút, dầu trong nồi vẫn bằng lặng như trước.

Thấy khó hiểu, anh đành xoay người nhìn Cận Hành cầu xin giúp đỡ: "A Hành, hình như nồi hỏng rồi à?"

Cận Hành đi qua nhìn một chút, dưới nồi một tia lửa cũng không có. Hắn bật gas mở bếp, nói: "Bé ngốc, em chưa bật bếp mà."

Lục Dịch Khanh: ".....Ồ!"

Bếp mở, dầu trong nồi rất nhanh sôi lên, Lục Dịch Khanh bỏ tỏi và gừng vào, lại bỏ thêm nước, đợi nước sôi mới thả mì và trứng gà vào.

Chưa đến mười phút, một tô mì nóng hầm hập ra lò.

"Anh ăn được rồi đó."

Bát mì nóng hổi, bên trên thả một quả trứng chần, có thể ngửi được mùi dầu đậu phộng.

Cận Hành gấp không chờ nổi gắp một miếng, đang muốn bỏ vào miệng, Lục Dịch Khanh bỗng nhiên la lên: "Đừng ăn!! Hình như em quên bỏ gia vị rồi!!!"

________________________

Thịt Đông Pha:

Khuya rồi đói bụng chung cho zui:)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play