Bởi vì đã hẹn lịch trước, đến bệnh viện cũng không cần xếp hàng lấy số, Cận Hành được gặp trực tiếp bác sĩ chủ trị hiện tại của Lục Dịch Khanh.
Bác sĩ xác nhận thân phận của Cận Hành, liền nói rõ bệnh tình của Lục Dịch Khanh cho hắn.
Mỗi tháng ông đều xếp lịch tái khám cho Lục Dịch Khanh, chỉ vì muốn theo dõi diễn biến của khối máu tụ, chỉ cần không chèn ép lên thần king quan trọng, thì tạm thời sẽ không có vấn đề gì. Khối máu tụ không bị chuyển biến xấu, nhưng cũng không thể chỉ dùng thuốc điều dưỡng mà tốt dần lên.
Bác sĩ nói rõ vớ Cận Hành, nếu thật sự muốn trị tận gốc, tốt nhất là nên xuất ngoại. Tiếp tục điều trị bảo tồn, sớm muộn cũng đến ngày không thể khống chế được bệnh tình, đến lúc đó muốn làm gì thì cũng đã chậm.
Cận Hành cầm bệnh án ra khỏi phòng khám. Lục Dịch Khanh đang ngồi trên hàng ghế chờ, hai tay đặt lên đùi, ngoan ngoãn chờ hắn, tầm mắt dừng ở mấy đứa nhỏ đang vui đùa ầm ĩ.
"Dịch Khanh."
Omega nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía Cận Hành.
Cận Hành kéo tay anh qua, nắm lấy: "Chúng ta về nhà thôi."
Lục Dịch Khanh đứng lên, đi theo phía sau Cận Hành, hỏi: "Phải đi lấy thuốc sao?"
"Lần này không cần lấy thuốc." Cận Hành nói: "Bác sĩ nói Dịch Khanh đã khỏe hơn rồi. Thuốc có thể bớt lại một chút."
"Ừm."
Cận Hành bỗng nhớ đến bệnh viện cách đại học Z cũng không xa, hắn hỏi Dịch Khanh có muốn ghé qua thăm trường hay không.
Lục Dịch Khanh ngây ngô gật đầu, để hắn kéo mình ra khỏi bệnh viện, ngồi vào trong xe.
Xe chạy đi một đoạn, dừng trước cổng trường đại học.
Cận Hành kéo tay Lục Dịch Khanh đi vào trường. Hắn đã rất lâu không về lại trường học, nhưng vừa thấy cảnh vật quen thuộc, sẽ nhớ đến những kỉ niệm trước kia.
"Dịch Khanh, em xem, cái cây to dưới kí túc vẫn còn kìa. Không biết em có nhớ không, hồi năm một, mỗi ngày vào giữa trưa anh đều mang theo hộp cơm đến đây đứng chờ em. Lúc ấy em còn chưa chịu tha thứ cho anh, đối với anh lạnh lùng xa cách, cái gì cũng phải tính toán rõ ràng, cuối tháng còn cộng sổ đưa cho anh 1000 tệ, anh không nhận, em lại lén nạp tiền vào thẻ cơm của anh. Còn nhớ không?"
Lục Dịch Khanh lắc đầu.
Cận Hành cười cười: "Không nhớ cũng không sao, anh nhớ là được."
Lục Dịch Khanh: "Có thể đem mọi việc anh nhớ được, nói lại với em một lần nữa, được không?"
"Được." Cận Hành nói: "Những kỉ niệm này cũng chỉ thuộc về anh và em, vốn dĩ chính là của chung."
"Hai đầu đoạn đường nhỏ này, một phía là kí túc xá, một phía là thư viện. Mỗi lần em đến kì thi quan trọng, liền thích ngâm mình ở thư viện, tự học cho đến tối khuya." Cận Hành chỉ chỉ thư viện: "Anh lúc ấy vẫn còn đang theo đuổi em, lấy cớ Omega một mình đi đêm không an toàn, mỗi ngày kè kè theo em, mà em cũng chẳng có cách nào đuổi anh đi. Thật ra anh rất hiếu động, vốn là không thể ngồi yên ở thư viện, nhưng vì có em ở đó, anh cảm thấy mình có thể ngồi bao lâu cũng được. Đừng thấy mỗi lần anh đều chăm chỉ đọc sách, thật ra đều đang trộm ngắm em thôi."
Lục Dịch Khanh đỏ mặt: "Thật...Thật sao?"
"Thật mà, em không biết anh thích em nhiều bao nhiêu đâu." Cận Hành nắm tay anh hôn hôn: "Đến lúc tỏ tình với em, bởi vì biểu hiện trước kia của anh không tốt, lại còn hay bắt nạt em, thật sự rất sợ em sẽ từ chối anh."
"Nhưng mà, em đáp ứng rồi. Dịch Khanh, đó là món quà sinh nhật quý giá nhất mà anh nhận được. Anh sẽ dùng cả đời này, quý trọng nó."
"Anh tỏ tình với em sao?" Lục Dịch Khanh nhỏ giọng nói: "Em còn nghĩ rằng, là em theo đuổi anh. Bởi vì em luôn có một giấc mơ, người trong mơ rất giống anh, em chạy theo sau gọi anh biết bao nhiêu lần, anh cũng không thèm để ý đến em, còn làm em hơi sợ nữa."
"Về sau, anh đã làm ra một số chuyện không tốt." Cận Hành chịu đựng đau lòng nói. Hắn không ngờ đến sâu thẳm trong ký ức của Lục Dịch Khanh ấn tượng về mình lại là như vậy, cũng nhận ra được, miệng vết thương cho dù đã khép lại, nhưng vết sẹo mà nó gây ra vĩnh viễn sẽ không bao giờ biến mất.
"Dịch Khanh, thật sự rất xin lỗi em."
"Anh không cần xin lỗi em đâu, thật ra em chẳng nhớ được gì cả, anh có xin lỗi em cũng không biết được là tại sao." Lục Dịch Khanh ôm lấy mặt Cận Hành: "A Hành, quá khứ đều đã qua rồi, em muốn anh giúp em, lấy lại những kỉ niệm tốt đẹp của chúng ta."
"Được...Vậy chỉ nói đến những chuyện vui thôi. Giữa chúng ta, cũng có rất nhiều lúc vui vẻ hạnh phúc, để anh nói cho em nghe..."
Cận Hành nắm tay Lục Dịch Khanh, dạo quanh sân trường, đem mỗi một góc ký ức chậm rãi giở ra. Lục Dịch Khanh ngẫu nhiên sẽ bị hắn chọc cười, cũng sẽ nhớ lại một ít chi tiết linh tinh vụn vặt. Cận Hành muốn thấy anh vui vẻ, nhưng hắn cũng không biết được, những ký ức này sẽ lưu lại trong đầu Lục Dịch Khanh được bao lâu.
Sau lưng hội trường lớn có một bức tường thổ lộ, Cận Hành đi qua nhìn nhìn, hắn nhớ rõ, lúc trước đã viết tên của mình và Lục Dịch Khanh ở vị trí trung tâm bắt mắt nhất. Nhưng dẫu sao cũng đã rất nhiều năm trôi qua, cho dù không có ai xóa đi, ngày dãi nắng đêm dầm mưa, chút dấu tích ấy đã sớm mất sạch. Cận Hành có chút mất mát.
Lục Dịch Khanh cầm lấy phấn đặt một bên, cười nói: "Có thể viết lại chứ?" Anh cầm phấn, từng nét rõ ràng viết lên bảng đen*: "A Hành, chữ 'Hành' viết như thế này sao?"
(*Không biết trường mấy thím có không, chứ tui nghĩ cái tường thổ lộ ở đây chắc giống chỗ viết thông báo ở trường c3 tui ấy, kiểu 2 3 cái bảng gắn tường liền kề nhau 1 dãy tường như vậy, dán thông báo có chút xíu à, còn có riêng một mảng để học sinh viết tâm tư nguyện vọng lên đó. Đó là trường hi vọng thế, chứ cái mảng đó cũng để không dị à:v)
Cận Hành ngẩng đầu nhìn, liền thấy tên của mình nghiêm chỉnh xuất hiện trên nền bảng đen.
Lục Dịch Khanh: "Em nhớ mang máng, hình như em còn từng làm thầy giáo thì phải."
"Em làm thầy giáo sao?"
"Phải không, nếu không sao có thể viết bảng thuần thục như vậy?" Lục Dịch Khanh đưa phấn cho Cận Hành: "Anh cũng viết tên em lên đi, ngay bên cạnh tên anh ấy."
Cận Hành làm theo. Chữ của hắn xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn hai cái tên xuất hiện cạnh nhau trên 'tường thổ lộ', vẫn còn thấy thiếu thiếu cái gì đó, vì thế học theo bọn trẻ, vẽ một trái tim giữa hai cái tên.
Lục Dịch Khanh cầm qua một viên phấn hồng, tô vào trái tim ấy.
"Viết lên, em sẽ không quên."
Cận Hành kéo anh vào lòng ôm: "Cho dù có quên, cũng có anh thay em nhớ rõ mà."
Lục Dịch Khanh lại đỏ mặt, nhưng cũng không nói gì thêm. Anh tin Cận Hành rất yêu mình, nhưng cũng bởi thế, anh mới cảm thấy Cận Hành là người thật đáng thương. Anh không biết ký ức của mình có thể tồn tại được bao lâu, giờ phút này liền muốn dùng hết khả năng đáp lại tình yêu của hắn.
Lục Dịch Khanh chủ động lại gần, chạm chạm môi Cận Hành, sau đó liền không thể dứt ra.
Bọn họ đi dạo quanh trường cả buổi sáng. Tới giờ cơm trưa, Cận Hành dẫn anh đến con phố mỹ thực phía sau trường. Hắn vẫn còn nhớ, Dịch Khanh thích ăn nhất là bạch tuộc viên (takkoyaki) ông Tần, hoành thánh nhỏ bà Trương, còn có xiên nướng dì Hồng.
Lúc còn đi học, Lục Dịch Khanh vừa yêu vừa ghét mấy món này. Trong thâm tâm anh biết đồ ăn ven đường đa phần không hợp vệ sinh, thậm chí có thể liệt kê một loạt ký sinh trùng có khả năng tồn tại trong thức ăn; nhưng thấy rồi lại thèm, Cận Hành còn cố tình đưa đồ thơm ngào ngạt đến trước mặt anh, từng bước 'dụ' anh vào tròng, đặc biệt là mấy ngày sau khi thi, ăn uống vô độ, anh lại có thể chất ăn hoài không béo, cứ vậy buông thả chính mình.
Cận Hành khi ấy luôn cảm thấy cuộc sống của Lục Dịch Khanh quá mức vô vị, thỉnh thoảng tùy ý một chút cũng không sao, hắn còn rất ủng hộ.
Nhưng dù sao cũng là chuyện của 10 năm trước, còn trẻ còn khỏe thì không sao, bây giờ lại khác.
Cận Hành nhớ lời Hà Biện dặn, kiêng dầu mỡ kiêng cay nóng, chiếu theo điều kiện, thứ Lục Dịch Khanh có thể ăn trên con phố này cũng không còn bao nhiêu. Hắn nhìn tới nhìn lui, dẫn người vào một quán phở nhìn có vẻ sạch sẽ, gọi hai phần. Lục Dịch Khanh cầm đũa ăn thử vài miếng, hương vị không tồi.
Cận Hành nhìn thực đơn, gọi thêm một đĩa thịt bò. Lục Dịch Khanh ăn vài miếng đã no.
Ăn xong bữa trưa, hai người chuẩn bị quay về, vừa ra khỏi tiệm tầm mắt Lục Dịch Khanh liền bị một xe bán kẹo hồ lô thu hút. Cận Hành hiểu ý, liền đi đến mua một xâu kẹo.
"Mua thêm một xâu nữa đi." Lục Dịch Khanh nói: "Không phải trong nhà có trẻ con sao? Chắc nhóc sẽ thích cái này."
Cận Hành kinh hỉ: "Em nhớ ra Tiểu Vân?"
Không phải được ai nhắc đến mới nhớ, mà là anh tự nhớ đến Sơ Vân, hoàn toàn khác biệt.
Lục Dịch Khanh: "Em nhớ có một cậu bé, rất thích bám lấy em"
"Đó là con em." Cận Hành nói: "Là con trai bảo bối của chúng ta."
Lục Dịch Khanh ngẫm nghĩ một lúc: "Thằng bé tên Sơ Vân đúng không?"
"Đúng rồi." Cận Hành kích động ôm lấy Omega, ngữ điệu mang theo khẩn thiết: "Em đừng quên...Nhất định đừng quên anh và con."
Lục Dịch Khanh ôm lại hắn, nhẹ giọng đáp: "Vâng."
Người bán kẹo đứng một bên: "Còn mua không đấy?!"
(Editor: tội chú:)))))
Ngồi vào xe, trong tay Lục Dịch Khanh đã cầm hai xiên kẹo hồ lô, một xiên vẫn còn bao vỏ, xiên khác đã bị ăn mất một viên.
Lục Dịch Khanh nhai nhai, ăn ngon lắm, liền đưa xâu kẹo đến bên miệng Cận Hành: "A Hành, anh muốn ăn không?"
Cận Hành theo lời cắn một viên. Hắn không thích đồ ngọt, nhưng chỉ cần là thứ Lục Dịch Khanh đưa, cho dù là độc, hắn cũng sẽ ăn.
Về đến nhà, Lục Dịch Khanh đưa xâu kẹo còn lại cho Cận Sơ Vân, vào lúc đứa nhỏ nhào vào lòng anh cố gắng gọi tên bé. Tiểu Sơ Vân hạnh phúc muốn bay lên rồi, ba ba không những không coi bé thành 'con nhà người ta', còn cho bé ăn kẹo nữa đó!!!
Lục Dịch Khanh chơi cả buôi sáng, về nhà mới bắt đầu thấm mệt. Cận Hành nhìn anh uống thuốc xong liền dỗ người đi ngủ.
Omega nắm chặt tay Cận Hành, tận đến khi chìm sâu vào giấc ngủ mới vô thức buông ra. Cận Hành nhẹ nhàng kéo chăn cho anh, thật ra hắn rất sợ, sợ Dịch Khanh ngủ một giấc, đến khi tỉnh sẽ quên hết mọi chuyện ngày hôm nay.
Tệ nhất là, cho dù chuyện đó thật sự xảy ra, hắn cũng không có cách nào để giải quyết.
Nhất định phải xoay chuyển cục diện này!
Ba năm ngồi tù, ngoài việc thu được một đống anh em, Cận Hành còn viết được một bản chiến lược phát triển công ty hoàn chỉnh.
Hắn đã hứa sẽ lo cho Dịch Khanh và con trai, không thể không tính kế lâu dài.
Hắn cần cổ đông, mà Tạ Định Lan chắc chắn sẽ là đối tượng đầu tiên được nhắm đến.
Tạ Định Lan đã đọc bản kế hoạch của Cận Hành, rất nhiều từ chuyên ngành, hơi khó hiểu một chút, nhưng hắn lại hiểu hoàn cảnh của Cận Hành hơn ai hết.
Tạ Định Lan chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của Cận Hành, nhưng một người dù có tài giỏi đến đâu cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh, nhà họ Cận còn từng là thế gia hiển hách, giờ đã suy tàn, kẻ âm thầm ngáng chân khẳng định không ít.
Nếu là sáu năm trước, Cận Hành có thể sẽ để tâm đến chuyện nay, nhưng đối với hắn bây giờ, chút cản trở đó căn bản còn chẳng thèm để tâm.
Đến mạng người hắn cũng đã dính, chút quỷ kế của mấy kẻ tiểu nhân đó có là gì?
Cận Hành dần ngộ ra, có nhiều chuyện, dùng bạo lực giải quyết sẽ dễ hơn nhiều.
"Việc mua lại và công chiếu các tác phẩm đa văn hóa đã không còn là chuyện lạ ở nước ngoài, nhưng ở nước ta, vấn đề này vẫn đang trong giai đoạn phát triển. Trước kia nghiệp vụ chủ yếu của Văn thị là mua lại bản quyền của các tác phẩm ngoại quốc, sau đó tuyên truyền và phát hành trong nước. Tôi từng tiếp quản Văn thị gần một năm, kinh nghiệm đã có, những đối tác cũ nếu muốn liên hệ hợp tác lại cũng không phải không được." Cận Hành nói: "Hiện tại chỉ thiếu vài nguồn trợ giúp, cậu có vui lòng làm cổ đông đầu tiên của tôi không?"
Tạ Định Lan không đáp lời, mà đứng dậy đi vào phòng mình, khi ra tới trên tay cầm một tấm thẻ ngân hành, đưa cho Cận Hành: "Tiền vốn của cậu."
Cận Hành: "?"
"Ba năm trước, Lục Dịch Khanh đưa đến 20 vạn đã cứu lấy nhà xưởng của tôi, số tiền này xem như là cậu ấy nhập cổ phần vào đó. Mấy năm nay tôi cũng hoàn lại được cả vốn lẫn lại, trong này có 50 vạn, Dịch Khanh nói, tiền kiếm được đều dành để làm vốn cho cậu xây dựng sự nghiệp, cho nên số tiền này là cậu." Tạ Định Lan nói: "Nếu muốn cảm ơn thì cảm ơn vợ cậu đi, ba năm trước đã lo lót đường sẵn cho cậu rồi."
"Đừng cô phụ cậu ấy lần nữa, Cận Hành."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT