Tranh thủ edit được lúc nào post lên cho mn luôn chứ cũng sắp xong rồi:v
Chương 70 (chuyện cũ)
Lại một mùa hè nữa, hoa sen nở đầy hồ.
Cận Hành làm xong hạng mục trên tay, tự cho mình hai ngày nghỉ, ở nhà chơi với con. Hắn bỏ xuống tây trang vướng bận, mặc quần đùi áo phông thoải mái, dẫn con trai đi chèo thuyền.
Cận Sơ Vân mới 4 tuổi, vẫn còn nhỏ lắm, Cận Hành nhớ kĩ lời Lục Dịch Khanh dặn, khóa chặt tiểu gia hỏa ngồi trong lòng tự mình trông.
Người lái đò bắt đầu chèo, hồ nước vẽ ra từng gợn sóng, rất nhanh liền chèo đến giữa hồ, xung quanh được từng đóa sen thơm ngát vây quanh.
Người lái đò kia là người bản xứ, thuần thục lột xuống một đài sen, đưa cho đứa nhỏ: "Ngắt phần gần gốc thế này này, hái không khó đâu."
Cận Sơ Vân nhận lấy đài sen, bắt đầu nghiên cứu xem ăn như thế nào. Tay nhóc nhỏ, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ, không moi được hạt sen nằm tít bên trong. Cận Hành thay nhóc moi một hạt, lột vỏ, đút đến tận miệng, đứa nhỏ mới không tình nguyện cắn lấy.
"Ăn ngon không?"
"Ngon!"
"Để cha lột thêm cho con mấy hạt nữa." Cận Hành cầm lấy đài sen kia, moi ra từng viên lột vỏ đưa cho con trai: "Ngon thì ngon, nhưng không thể ăn quá nhiều, sẽ bị tiêu chảy."
"Cháu còn muốn lấy thêm mấy cái nữa, ba ba sẽ thích ăn cái này!"
"Được, con muốn sao cũng được."
Cận Hành lại hái thêm vài đài sen bỏ lên thuyền mang về, hạt sen tươi phơi khô có thể nấu chè, Dịch Khanh chắc chắn sẽ thích.
Cận Sơ Vân không chịu ngồi yên, giãy giụa khỏi lồng ngực cha đứng dậy, vừa vặn có thể chạm đến một đóa sen nhỏ nhỏ, nhóc liền kéo hoa lại ngửi ngửi, hương thơm ngát quẩn quanh đầu mũi.
Trước kia nhóc chỉ được đứng trên bờ ngắm hoa sen, không tưởng tượng ra hương sen mùi vị thế nào, cũng không biết hoa sen sẽ kết ra hạt sen ăn ngon như vậy.
"Cháu muốn đem hoa sen về nhà cho ba ba ngắm."
"Vậy con phải hỏi chủ của hồ sen này, nếu bác ấy đồng ý thì con mới hái được."
Người lái đò kia thấy đứa nhỏ đáng yêu, liền hào phóng nói: "Hồ sen này nhiều lắm, hái mấy đóa cũng không sao đâu."
"Cảm ơn anh." Cận Hành nói: "Vợ tôi thân thể không tốt, không thể đi cùng. Đem mấy đóa hoa này về cũng có thể làm em ấy vui một chút."
"Anh có lòng quá." Người lái đò nói: "Hoa này mang về cắm vào trong nước, có thể sống được vài ngày nữa."
Lên bờ, Cận Sơ Vân ôm một đóa sen đang hé nở cùng mấy đài sen tươi, hớn hở chạy về nhà. Cận Hành chậm rãi theo sau.
Bệnh tình của Lục Dịch Khanh dạo gần đây tốt hơn rất nhiều, người thân bên cạnh đều có thể nhớ được một ít. Tất cả mọi người đều xem đây là dấu hiệu tốt.
Nếu may mắn, có thể không cần phẫu thuật can thiệp.
Cận Sơ Vân nhào vào lòng ba ba, đưa hoa sen cho anh nhìn. Lục Dịch Khanh không nghĩ đến đứa nhỏ này ra ngoài chơi một chuyến còn cầm theo hoa về, vui vẻ nhận lấy, cúi người hôn hôn trán tiểu bảo bối.
"Ba ba có thích không?"
"Ba ba rất thích."
"Còn có đài sen nữa nè." Cận Sơ Vân như hiến vật quý đưa đài sen ra: "Có thể lấy hạt ăn, ăn rất ngon! Ngọt lắm! Nhưng mà Tiểu Vân không biết lột."
"Cảm ơn bảo bối." Lục Dịch Khanh nói: "Không biết lột cũng không sao, có cha lột giúp con rồi."
Cận Hành theo gót phía sau, nghe thấy lời này, cười nói: "Đúng rồi, có khó khăn thì tìm cha nè. Mới nãy ở trên thuyền bảo bảo ăn đã chưa?"
Cận Sơ Vân bĩu bĩu môi, không trả lời, ôm một chùm đài sen đi tìm mẹ nuôi.
Cận Hành nhìn con trai để lại cho mình một cái bóng lưng, bất đắc dĩ cười cười.
Lục Dịch Khanh không phát hiện bầu không khí kì quái giữa hai cha con, cầm hoa sen ngửi ngửi, vui vẻ hỏi: "Sao lại hái cả hoa về thế này, A Hành, em cảm thấy anh không phải người thích hoa đâu."
"Sơ Vân hái về cho em đó. Công lao của tiểu bảo bối, anh không dám tranh phần." Cận Hành dừng một chút, mới nói: "Em nói đúng, trước kia anh không thích, nhưng từ bây giờ sẽ bắt đầu thích."
"Tại sao?"
"Bởi vì em thấy hoa sẽ rất vui vẻ." Cận Hành nói: "Anh muốn thấy em được vui vẻ."
Mùa hè phương Nam vừa nóng vừa ẩm, ban ngày oi bức khó chịu, trong phòng không mở điều hòa, cho dù ngồi không chẳng làm gì cũng bức ra một thân mồ hôi.
Lục Dịch Khanh sợ nóng, mùa hè đến liền không muốn ra khỏi cửa, thân thể anh lại yếu, không thể cả ngày ngồi điều hòa hay quạt. Nếu chẳng may trời mưa, tay còn bị đau hết mấy ngày.
Mùa hè thực sự không hợp với anh tí nào.
Cận Hành sợ anh quanh quẩn ở nhà mãi sẽ chán, tìm thợ mộc mua một tấm gỗ đã được mài phẳng, lại mua thêm mấy sợi dây thừng to, mỗi ngày tan tầm về nếu vẫn còn sớm, liền đứng dưới cây hoa quế trong vườn làm xích đu. Dưới cây muỗi nhiều, cánh tay hắn không tránh khỏi số phận bị chích sưng.
Làm làm sửa sửa hết một tuần, xích đu mới hoàn thành.
Gỗ đặc màu vàng nhạt, dây thừng to quấn thêm mấy sợi vải xanh xanh đỏ đỏ, cực kì vững chắc.
Lục Dịch Khanh được Cận Hành bịt mắt dẫn ra vườn, đợi hắn buông tay, xích đu dưới tàng cây hoa quế liền đập vào mắt anh.
Lục Dịch Khanh kinh hỉ: "Mấy tối nay anh bận rộn làm cái này hả?"
"Ừm." Cận Hành kéo người đến xích đu, ấn ngồi, nói: "Em xem thử cao thế này đã được chưa?"
Lục Dịch Khanh nhẹ nhàng đung đưa vài cái, độ cao vừa vặn, sau lưng còn dùng ván gỗ làm lưng dựa, ngồi cũng thoải mái.
Cận Hành đứng đằng sau, nắm hai bên dây thừng chậm rãi đẩy.
"Thế nào?"
"Có thể dùng sức chút nữa."
"Như vầy hả?"
"Mạnh thêm chút nữa, đúng đúng, cao như vầy nè."
Gió đêm mát mẻ, thổi đến tâm tình thoải mái.
Trời tối hẳn, không biết từ góc nào bay ra một đống đom đóm, lượn lờ dưới tàng cây, gần như vây lấy hai người."
Lục Dịch Khanh vui vẻ: "A Hành anh nhìn kìa! Trước giờ em chưa từng thấy nhiều đom đóm như vậy đâu."
Cận Hành thấy anh thích, dứt khoát chụp lấy vài con, đưa đến trước mặt Lục Dịch Khanh cho anh nhìn.
Hắn chậm rãi mở ra hai tay, mấy con đom đóm mang theo ánh sáng nhàn nhạt ùa ra, lấp lóe liên tục, bay quanh Lục Dịch Khanh vài vòng.
"Để anh bắt mấy con về cho con trai chơi."
"Anh bắt về, chúng nó cũng không sống lâu được đâu." Lục Dịch Khanh cản hắn lại: "Anh nhìn đuôi bọn chúng phát ra ánh sáng, lấp lóe như vậy thật ra đều theo quy luật hết. Đây là tín hiệu tìm bạn tình của chúng nó, còn có cái tên rất dễ nghe, gọi là 'đèn tín hiệu'. Nếu anh bắt chúng lại, vậy đèn tín hiệu này cũng chẳng còn ý nghĩa nữa."
Cận Hành ngừng động tác, hỏi: "Vậy em có biết 'đèn tín hiệu' này nghĩa là gì không?"
Lục Dịch Khanh nghĩ nghĩ, nói: "Đại khái chắc là 'tôi thích bạn, mau đến giao phối với tôi đi' kiểu như thế."
"Trắng trợn như vậy?" Cận Hành nói: "Làm côn trùng thật tốt! Mấy lời này anh cũng chỉ dám nghĩ trong đầu mà thôi."
Lục Dịch Khanh ngây cả người, từ xích đu nhảy vọt xuống nhào vào lòng Cận Hành, hai tay ôm lấy cổ hắn: "Lộ rồi nha!"
"Ây da, vậy phải làm sao đây?" Cận Hành ôm lấy eo anh, cười cười.
"Người sáng mắt không nói tiếng lóng*, anh có muốn lên giường với em không?" Lục Dịch Khanh ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: "Ý em là, ngoại trừ kì phát tình, vào lúc bình thường anh cũng có thể, ừm, hơi 'cuồng dã' một chút."
(*Minh nhân bất thuyết ám thoại: nói thẳng vào vấn đề, không quanh co vòng vèo)
"Chờ em hết bệnh rồi anh 'cuồng dã' cũng không muộn."
Lục Dịch Khanh từ trên người Cận Hành tuột xuống, kết hợp với biểu hiện 'vô dục vô cầu' của Alpha khi hai người nằm cạnh nhau, nheo mắt hỏi: "A Hành, anh nói thật cho em biết, anh có phải...'không được' hay không?"
(Biểu hiện của sự thèm ch*ch:)))))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT