Lục Dịch Khanh rất nhanh liền hiểu Cận Hành đang nhắc đến chuyện gì.
"Tôi biết cậu không đi cáo trạng với giáo viên."
Sau khi có kết quả thi đại học, Cận Hành trở về trường thì bị cô chủ nhiệm gọi đi tâm sự trong chốc lát. Chủ nhiệm lớp đối với sự phát huy vượt xa ngày thường của hắn làm cho thực vui sướng, ba năm cao trung lần đầu tiên bỏ xuống thân phân giáo viên, lấy thân phận trưởng bối thể hiện sự tán thưởng đối với Cận Hành, lại đề cập đến chuyện lúc năm nhất, cô nói cho Cận Hành biết, trên máy tính cá nhân của cô có gắn camera mini vì tính bảo mật trong công việc. Lúc trước khi thấy thành tích của Chu Cánh cô liền phát hiện có điểm đáng ngờ, trở về xem lại video giám sát, lập tức phát hiện ra điều khuất tất trong đó.
Nhưng lần kiểm tra đó Cận Hành vẫn phát huy như thường, cũng không có biểu hiện khác thường gì, hơn nữa bối cảnh nhà họ Cận còn đó, chủ nhiệm lớp mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho hắn, chỉ khai đao trên đầu tên có chứng cứ gian lận thật sự là Chu Cánh. Cô nhắc lại chuyện xưa đơn giản là vì hy vọng về sau Cận Hành có thể rút ra bài học, không cần vì những người không đáng mà lại làm ra những chuyện nguy hiểm.
Cũng nhờ chủ nhiệm lớp nhắc đến, Cận Hành mới ý thức được lúc trước mình thật sự trách oan Lục Dịch Khanh, hơn nữa một lần này trách oan tận hai năm, Lục Dịch Khanh cư nhiên cũng bướng bỉnh cùng hắn chiến tranh lạnh hai năm, cái tính cứng cỏi không chịu nhận thua này hắn coi như đã được lĩnh giáo, từ ban đầu thấy tức giận đến cảm thấy bất đắc dĩ, cuối cùng chuyển hóa thành nồng đậm hứng thú đối với người này.
Hiện tại nếu đã lên đại học, hắn muốn cùng người này ở chung thật tốt, ít nhất cũng có thể làm bạn bè.
Cận Hành đem đầu đuôi mọi chuyện nói rõ với Lục Dịch Khanh. Lục Dịch Khanh sau khi nghe xong khẽ gật đầu, sau đó hỏi: "Cho nên, cậu không hề chép đáp án thi đúng không?"
"Cậu cũng không phải không biết tôi luôn luôn không để ý đến thành tích, đáp án đặt ngay trước mặt cũng lười làm, sao có thể vì một kì thi bình thường như vậy mà phải phí tâm tư mạo hiểm? Tôi làm như vậy chỉ để giúp Chu Cánh mà thôi."
"Ừ" Lục Dịch Khanh nói: "Vậy tôi cũng xin lỗi cậu, trước đây tôi vẫn luôn cho rằng cậu cũng gian lận nên mới tức giận như vậy, nhưng cậu không làm, tôi thật sự rất vui." Anh cười cười nói: "Có thể học cùng trường đại học với cậu còn rất kì diệu."
Cận Hành lần đầu tiên biết Lục Dịch Khanh khi cười lên sẽ lộ hai cái lúm đồng tiền, thật là đẹp mắt, so với lần đầu được thấy Tây Hồ còn động lòng người hơn.*
(Trong bản wiki ghi là "so Tây Hồ sơ khai hạ hà còn muốn động lòng người hơn", có thím nào biết cách dịch mượt hơn thì chỉ cho mình với:(((((
Còn theo mình tra thì Tây Hồ là một cảnh đẹp nổi tiếng của Hàng Châu, được mệnh danh là hiện thân vẻ đẹp của Tây Thi, trở thành bộ mặt của thành phố Hàng Châu, được bình chọn là 1 trong 5 hồ đẹp nhất TQ. Nên chắc ý chế tác giả là thấy bạn Lục Dịch Khanh cười thì bạn Cận Hành còn thấy đẹp hơn cả cảnh đẹp Tây Hồ chăng:)))))
"Chúng ta...còn có thể trở thành bạn bè được không?" Cận Hành thật cẩn thận hỏi.
"Đương nhiên" Lục Dịch Khanh tươi cười càng sâu: "Lần đầu tiên gặp mặt tôi đã muốn thành bạn tốt với cậu rồi. Tất nhiên vô cùng nguyện ý."
Anh cúi đầu nhìn thời gian: "Tôi phải đi rồi, cảm ơn cậu vì bữa trưa, đây là bữa no nhất của tôi trong mấy ngày vừa rồi."
Bởi vì những lời này, Cận Hành liền nhận thầu cơm trưa của Lục Dịch Khanh suốt bốn năm đại học, ban đầu Lục Dịch Khanh bị công việc bên xã đoàn quấn thân, thật sự không có thời gian đi ăn, chỉ có thể tiếp thu ý tốt của Cận Hành, về sau có thời gian rồi, Cận Hành vẫn mỗi ngày mang cơm trưa sang tận kí túc cho anh, lấy mỹ danh là nuôi vợ, nuôi sớm hay muộn đều như nhau cả, chi bằng bồi dưỡng cảm tình từ bây giờ luôn. Lục Dịch Khanh không đấu nổi da mặt dày của hắn, liền bị hắn lôi kéo đi ăn hết hàng quán ở phố mỹ thực cạnh trường.
Cận Hành càng ở chung với Lục Dịch Khanh càng phát hiện người này toán thân đều là ưu điểm, Lục Dịch Khanh tính tình tốt, mỗi lần có người nhờ vả, mặc kệ chuyện lớn hay nhỏ, chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của anh thì đều sẽ không cự tuyệt. Về cơ bản thì tân sinh viên mới vào xã đoàn sẽ không bị giao quá nhiều việc, nhưng bởi vì phụ trách xã đoàn là một vị anh họ bà con xa mà Lục Dịch Khanh quen, đối phương dựa vào tầng quan hệ này, đem những việc vừa khổ vừa mệt mà không ai nguyện làm đẩy cho Lục Dịch Khanh, nói là cho anh cơ hội rèn luyện, còn hắn thì chạy đi yêu đương cùng bạn gái, Lục Dịch Khanh biết chính mình trở thành chân chạy vặt miễn phí cũng không oán giận, chỉ yên lặng đem những việc tới tay hoàn thành thật tốt. Cận Hành nói anh ngốc, anh cũng chỉ cười cười, cảm thấy không có gì to tát.
Sau khi vào đại học, bọn họ chung đụng ngày càng nhiều, so với lúc làm bạn cùng bàn còn thân hơn. Mối quan hệ giữa hai người dần dần trở nên vi diệu lại mông lung.
Là Cận Hành thổ lộ trước.
Lúc ấy hai người đang ở phòng tự học, đêm đã khuya, Lục Dịch Khanh đang chuẩn bị cho kì thi giữa kì, sinh viên y áp lực cực lớn, anh suốt đêm ở phòng tự học không ngốc đến 2 giờ sáng sẽ không đi, Cận Hành theo anh mấy ngày, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ rằng Omega một mình đi về buổi tối không an toàn. Phòng tự học cách kí túc xá một khoảng, ở giữa có một con đường nhỏ âm âm u u, ban ngày còn không cảm thấy gì, đêm đến đi một mình khó tránh khỏi có chút đáng sợ.
Lục Dịch Khanh liền ngầm đồng ý loại hành vi này của hắn, chẳng qua người này hôm nào cũng 11 giờ đã nằm sấp trên bàn ngủ mất.
Đêm nay lại có chút đặc biệt, sắp 12 giờ rồi, Cận Hành tựa hồ cũng không tính ngủ gà ngủ gật.
Khi kim đồng hồ và kim phút gặp nhau ở con số 12, Cận Hành mới nói: "Dịch Khanh, cậu có biết hôm nay là ngày gì không?"
Lục Dịch Khanh đọc lại tài liệu sinh lý học lần nữa, bút trong tay còn gạch xuống những điểm cần nhớ, đầu cũng không nâng, không để tâm hỏi: "Ngày gì vậy?"
Cận Hành nói: "Hôm nay là sinh nhật tôi."
"...?!" Bút trong tay Lục Dịch Khanh dừng một chút, ngẩng đầu đối diện cùng Cận Hành, nhìn đến chờ mong trong mắt đối phương, anh nhấp nhấp môi thấp giọng nói: "Xin lỗi, tôi quên mất.", có chút ngượng ngùng mà xoay xoay bút.
"À..." Cận Hành giả vở lộ ra vẻ thất vọng, sau đó mắt sáng lên nói: "Hiện tại mới qua 12 giờ, sinh nhật tôi còn 24 tiếng nữa mới hết, tôi muốn đòi quà!"
Cận Hành đánh bạo kéo tay phải Lục Dịch Khanh, gom đủ dũng khí nói: "Tôi muốn cậu, muốn chúng ta chính thức kết giao."
Trên mặt Lục Dịch Khanh phất qua một tia kinh ngạc, sau đó là thản nhiên.
Phòng tự học thật quạnh quẽ, trừ hai người họ ra, chỉ có bầu trời cùng vầng trăng sáng đêm nay làm quần chúng.
Cận Hành thầm đếm trong lòng, đếm tới 30, Lục Dịch Khanh rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn, một lần nữa xoay người cầm bút, vùi đầu vào đống sách vở.
Cận Hành nghĩ, Lục Dịch Khanh dùng thời gian 30 giây này để cự tuyệt hắn.
Nhưng ít ra không phải là lập tức cự tuyệt.
Hắn đã đoán được kết quả này, có thất vọng, nhưng lại không muốn cứ vậy mà từ bỏ.
"Thi giữa kì lần này không được rớt môn."
"Cái gì?"
Lục Dịch Khanh không nhìn hắn, chỉ nhẹ giọng nói: "Thi giữa kì không bị rớt môn, tôi sẽ tặng cậu phần quà này."
Cận Hành sau khi thi đại học xong liền thu lực, thành tích luôn luôn giữ ở mức bình thường, bài kiểm tra chuyên môn cũng đạt đủ điểm, cho nên Lục Dịch Khanh yêu cầu "không rớt môn" đối với hắn mà nói căn bản không thành vấn đề, đáp lại như vậy kỳ thật chính là đáp ứng hắn rồi.
Cận Hành sau khi hiểu ra, cao hứng kêu lên một tiếng, thanh âm trong phòng tự học vắng vẻ tạo ra tiếng vọng nhỏ, ngay cả đèn cảm ứng âm thanh ở hành lang cũng lần lượt sáng lên, phảng phất như đang chúc mừng hắn. Lỗ tai Lục Dịch Khanh đỏ lên, yên lặng không nói. Cận Hành cố áp chế cỗ vui sướng kia, nhanh như chớp mổ lên môi Lục Dịch Khanh một cái, đổi lấy ánh mắt hình viên đạn không có chút lực uy hiếp nào của người kia. Đây là lần đầu tiên Cận Hành hôn môi Lục Dịch Khanh.
(Vì xác định mối quan hệ rồi nên mình đổi xưng hô thành anh - em cho thân thiết nhé)
Học kì 1 năm 3, viện y học tổ chức buổi tuyên thệ cho học sinh, đại hội diễn ra trong vòng một tiếng, Cận Hành đứng chờ bên ngoài hội trường, có thể nghe được thanh âm hùng hồn dõng dạc từ bên trong truyền ra:
"Sức khỏe tương liên, tính mạng tương thác. Vào thời khắc tôi quyết định đi theo chức nghiệp thiêng liêng này, xin cẩn trang tuyên thệ: Tôi tình nguyện cống hiến bản thân mình cho y học...Vì sự nghiệp y học của nước nhà, vì mục tiêu phát triển thân thể và tinh thần khỏe mạnh cho nhân dân, xin nguyện cả đời phấn đấu!"
Cận Hành nghĩ, Lục Dịch Khanh của hắn khi đọc lên những lời tuyên thệ này, nhất định là vừa nghiêm túc lại kích động. Cận Hành đã từng hỏi Lục Dịch Khanh vì sao lại muốn học y, học y rất vất vả, đối phương lại trả lời hắn rằng: đây là ước mơ của anh, từ lúc 6 tuổi đã bắt đầu theo đuổi ước mơ này, hiện tại từng bước từng bước rốt cuộc cách mơ ước ngày càng gần. Lục Dịch Khanh mở ra đôi tay mình nói: "Bác sĩ là một nghề thiêng liêng, cha và anh trai của em đều làm chính trị, bọn họ phất tay ra quyết định là có thể tạo phúc cho rất nhiều người, em lại không có thiên phú giống họ, nhưng, đôi tay này, vẫn có thể cứu giúp những người đang gặp khó khăn, có khổ có mệt cỡ nào cũng đều đáng giá."
Cận Hành nói: "Nếu ở thời cổ đại, với suy nghĩ này em đã thành hiệp khách rồi." Lục Dịch Khanh cười nói cái gì mà hiệp với chả khách, nói hắn ít xem tiểu thuyết võ hiệp, xem sách tiếng Anh cấp sáu nhiều lên. Cận Hành vui tươi hớn hở đáp ứng.
Sau khi đại hội tuyên thệ kết thúc, một đám sinh viên mặc áo blouse trắng đi từ hội trường ra, Lục Dịch Khanh liếc mắt một cái đã thấy A Hành của anh đứng chờ ở ngoài cửa, hai cái lúm đồng tiền liền nhộn nhạo hiện ra.
Rất nhiều năm sau, thế sự biến hóa khôn lường, Cận Hành vẫn như cũ nhớ rõ Lục Dịch Khanh của hôm nay, anh mặc áo blouse trắng thánh khiết, sống lưng thẳng tắp đi về phía hắn, sau lưng là ánh tà dương ôn nhu khảm trên người khiến cho toàn thân anh tựa hồ phát sáng. Cận Hành sẽ không quên một màn này, hắn vĩnh viễn nhớ rõ, Lục Dịch Khanh của hắn đã từng lóa mắt như vậy.
Đảo mắt bốn năm liền trôi qua, Cận Hành cầm tấm bằng xuất sắc tốt nghiệp đại học, mà Lục Dịch Khanh bởi vì học chế bất đồng, hiện đang theo giáo viên hướng dẫn đi thực tập ở bệnh viện.
Ngày Cận Hành chụp ảnh tốt nghiệp Lục Dịch Khanh đặc biệt vội vàng chạy về, còn tặng hắn một bó hoa tươi, hai người đứng chung một chỗ thật sự vô cùng đẹp mắt, máy ảnh của nhiếp ảnh gia tự động bị hấp dẫn lại đây, Cận Hành tại một khắc trước khi nhấn chụp, nghiêng đầu hôn lên môi Lục Dịch Khanh. Bức ảnh này sau này lại trở thành trụ cột tinh thần của Cận Hành, ảnh chụp Lục Dịch Khanh đôi mắt hơi hơi trợn to, hiển nhiên là không dự đoán được nụ hôn bất ngờ không kịp phòng bị này, nhưng nhìn kỹ lại có thể phát hiện, trong mắt anh có một tầng nhàn nhạt nhu tình.
Cận Hành tốt nghiệp xong liền tiếp nhận công ty của nhà họ Văn trên tay mẹ hắn - Văn Y. Cha Cận Hành là thị trưởng, bởi vì các loại nguyên nhân nhạy cảm, Văn thị vẫn luôn luôn tương đối điệu thấp, là công ty muộn thanh phát đại tài (không khoa trương, im hơi lặng tiếng phát triển). Cận Hành biết lúc trước cha hắn kết hôn cùng mẹ hắn phần lớn nguyên nhân ở chỗ mẹ hắn là con gái duy nhất của nhà họ Văn, Cận Thụy Hoa cưới thiên kim Văn thị, có thể có thành tựu ngày hôm nay nhiều ít cũng là nương theo thế lực năm đó của Văn thị.
Cận Hành không quen nhìn phong cách hành sự của cha hắn, nhưng luôn luôn kính trọng mẹ, sau khi hắn xác định quan hệ với Lục Dịch Khanh, Văn Y cũng thực vui mừng cho bọn họ. Bà nói bà vốn lo lắng hai người bị cưỡng ép ở cùng một chỗ với nhau Cận Hành sẽ không vui, nhưng phát triển như bây giờ là tốt nhất, cũng nhận lời chờ Lục Dịch Khanh tốt nghiệp, sẽ tổ chức hôn lễ cho bọn họ.
Cận Hành tuy rằng rất vui, nhưng cũng không dám nói cho mẹ hắn biết tuy rằng hắn và Lục Dịch Khanh chính thức kết giao đã hơn hai năm, nhưng xác thật cũng chưa làm đến bước cuối cùng kia. Lục Dịch Khanh đến kì động dục, Cận Hành nhiều nhất sẽ cắn cắn cho anh một cái dấu hiệu lâm thời, chuyện khác, không được đối phương gật đầu, hắn căn bản không dám vượt Lôi Trì nửa bước. (aka vượt rào, thê nô là đây chứ đâu:))))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT