*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hy

_____________________________________________

Chương 3 (chuyện cũ)

Thứ hai, việc đầu tiên Lục Dịch Khanh làm khi vào lớp là đem sách của mình trên bàn Cận Hành dời đi, dịch bàn ra một khe hở nhỏ so với bàn của Cận Hành.

Khi Cận Hành tới liền phát hiện Lục Dịch Khanh đang cáu kỉnh, cũng không định an ủi, thô bạo đem khoảng cách giữa hai bàn kéo ra lớn hơn, lớn đến mức ở giữa đủ để một người đi qua.

Người có mắt đều nhìn ra được lớp trưởng cùng đại giáo bá giận dỗi, các bạn trong lớp một bên tò mò nguyên nhân, một bên thán phục dũng khí của Lục Dịch Khanh.

Sau khi phân định "Sở hà, Hán giới" rõ ràng, hai người liền bắt đầu chiến tranh lạnh dài đến cả nửa năm, cho dù hai nhà có gặp mặt nhau ở các buổi tụ họp thì cũng nhiều nhất là lễ phép cười cười, ai cũng không chịu nhận thua trước.

Khai giảng năm hai, Cận Hành tới nhận lớp mới phát hiện bạn cùng bàn của hắn đã bị đổi, Lục Dịch Khanh ngồi trước hắn hai hàng đang sửa sang lại sách mới. Cận Hành nhìn chằm chằm bên kia hồi lâu, Lục Dịch Khanh có thể cảm nhận được tầm mắt hắn, lại không thèm ngẩng đầu để ý.

Là anh đề xuất đổi chỗ với chủ nhiệm lớp.

Mặc kệ Cận Hành có nguyện ý hay không, bạn cùng bàn cũng đã thay đổi. Không có người cho hắn chép bài tập, chỉ có thể tự mình làm. Dĩ vãng hết tiết chuyện đầu tiên hắn làm là bò ra bàn nằm ngủ, dần dần, vừa tan tiết, tầm mắt hắn liền hướng lên phía trước hai hàng ngắm Lục Dịch Khanh. Lục Dịch Khanh là lớp trưởng được các bạn bầu lên, lúc trước tranh chức lớp trưởng anh được 20 trên tổng số 30 phiếu, còn lại 10 phiếu đều là đồng bọn của Cận Hành, cho nên ở lớp vẫn luôn được đặc biệt hoan nghênh, vừa tan học đã bị các loại nữ A nữ O quấn lấy hỏi bài.

Bạn cùng bàn đương nhiệm của Lục Dịch Khanh là một nữ Beta, tên Dư Dạng, lớn lên minh diễm động lòng người, tính cách phi thường hoạt bát, rất thân với Lục Dích Khanh, thành tích cũng đặc biết tốt. Lục Dịch Khanh thập phần tán thưởng người bạn này, đối với yêu cầu của cô ấy cơ hồ là hữu cầu tất ứng, dần dần liền phát triển trở thành "bạn cơm" (giống mấy cái bạn nhậu vậy ớ, chỗ này tui không biết dịch sao cho mượt hết =)))), ngày thường tan học sẽ thấy hai người ra vào có đôi đi nhà ăn, ai không biết rõ đều trực tiếp nhận định đây là một đôi tiểu tình lữ, đồn qua đồn lại liền đồn đến tai Cận Hành.

"Nghe nói cái cô Dư Dạng kia chủ động xin chủ nhiệm lớp được ngồi cùng với họ Lục" Hạ Hiến bát quái nói: "Nhưng mà, Cận Hành, Lục Dịch Khanh không phải có hôn ước với mày sao? Nó như vậy mày cứ mặc kệ à?"

Cận Hành trừng mắt liếc Hạ Hiến một cái, làm tên này nhỏ giọng chút, hắn cũng không muốn cho người khác biết mình và Lục Dịch Khanh còn có tầng quan hệ này, đã là thời đại nào rồi mà còn đính hôn từ trong bụng mẹ, nhưng sĩ diện thì không bỏ được: "Tao còn không hiểu Lục Dịch Khanh hay sao, mọt sách chính hiệu, loại chuyện yêu sớm này không thể xảy ra với cậu ta được, lại nói, một Beta và một Omega còn có thể cọ ra lửa gì được cơ chứ?"

"Chuyện đó cũng không chắc được, hai A hoặc hai O ở bên nhau còn thiếu ví dụ sao? Tình yêu chân chính đã sớm không còn chịu ràng buộc giới tính! Chậc chậc chậc, lão đại, tao sao lại cảm thấy tiểu tử này cho mày đội nón xanh rồi! Ai da!" Hạ Hiến mới nói một nửa, cẳng chân đã bị Cận Hành đạp cho một cú.

Sau khi lên năm ba, đề tài nóng nhất trong lớp biến thành: "Bạn muốn học ngành nào, muốn thi vào đại học nào", mỗi tiết tự học giáo viên chủ nhiệm sẽ hướng dẫn quy trình điền giấy tờ thi và nguyện vọng, vừa tan học toàn bộ lớp liền sôi trào lên.

"Dịch Khanh, cậu điền nguyện vọng gì vậy?" Dư Dạng hỏi, Cận Hành lập tức dựng tai lên nghe.

"Học y" Lục Dịch Khanh thanh tuyến ôn nhu, giọng nói cũng không to như Dư Dạng, nhưng Cận Hành vẫn nghe được, hắn nhíu nhíu mi, nhớ tới một câu cách ngôn (câu châm ngôn):

"Khuyên người học y, sẽ bị thiên lôi đánh"

Cận Hành không biết tên Omega này suy nghĩ cái gì, trong nhận thức của hắn, Omega là loại sinh vật không chịu được khổ.

Lục Dịch Khanh tiếp tục nói: "Đây là ước mơ từ nhỏ của tớ."

"Vậy cậu muốn thi vào trường đại học nào?"

Lục Dịch Khanh cúi đầu xoay bút trong tay, sau đó tự tin nói: "Đại học Z có khoa y chất lượng số một số hai cả nước, mục tiêu của tớ là ở đấy."

Đại học Z, trường trọng điểm của tỉnh, top 5 trường đại học cả nước.

Cận Hành nhỏ giọng nói thầm một câu dã tâm thật lớn, nhưng hắn biết, lấy thành tích của Lục Dịch Khanh hoàn toàn có khả năng đậu vào trường này. Thật ra Cận Hành cũng có vài phần xấu hổ, mỗi ngày ở nhà đều nghe cha hắn khen thằng nhóc Lục gia này giỏi như thế nào, hắn lại không nghĩ tới mình sẽ thua một tên nhóc Omega.

Sau này Cận Hành nhớ lại, cao tam năm ấy hắn thật sự liều mạng học, một đám thủ hạ huynh đệ của hắn nhìn đến lão đại đột nhiên đổi tính còn bị dọa nhảy dựng, hỏi hắn sao tự nhiên lại bắt đầu nhiệt tình yêu thương học tập.

Cận Hành đáp: "Lão tử không muốn bị đội nón xanh."

Tuy rằng không nhất định sẽ kết hôn cùng Lục Dịch Khanh, nhưng trên danh nghĩa bị người khác bàn tán sau lưng hắn cũng không vui.

Thành tích thi đại học được phát ra, Cận Thụy Hoa nhìn đến thành tích tốt ngoài dự đoán của con trai, sảng khoái mà khen thưởng, tặng hắn một chiếc Maserati. Phải biết rằng ông đã sớm chuẩn bị tốt, định nhờ các mối quan hệ để chạy cửa sau cho Cận Hành vào một trường danh tiếng nào đó, nhưng hiện tại điểm của hắn đã trên ngưỡng điểm chuẩn, hoàn toàn không cần ông phải bận tâm nữa.

Khai giảng tháng 9, lúc Lục Dịch Khanh ở chỗ báo danh gặp được Cận Hành cũng không thấy quá bất ngờ, bởi cha anh đã từng nói qua, Cận Hành thi vào cùng một trường đại học với anh. Lục Dịch Khanh không có quá nhiều kinh ngạc, trên thực tế anh chỉ thắc mắc tên này đã dùng thủ đoạn gì để thi đậu vào đây.

Cận Hạnh thực khoe khoang ở trước mặt anh lúc ẩn lúc hiện, Lục Dịch Khanh cũng không định để ý đến hắn, xách hành lý định đi, Cận Hành thấy thế liền chạy đến trước mặt anh nói: "Nhìn thấy tôi có kinh hỉ hay không?"

Lục Dịch Khanh đã thật lâu không nói chuyện với tên này, hiện tại người lại tươi cười đứng ngay trước mặt, anh mà không trả lời thì có vẻ không lễ phép cho lắm, liền nói: " Có kinh, nhưng không có hỉ."

Cận Hành cũng không tức giận, hắn cầm lấy túi lớn trong tay Lục Dịch Khanh, hỏi anh ở kí túc xá nào. Lục Dịch Khanh lập tức đề phòng, hỏi hắn muốn làm gì.

"Giúp cậu xách hành lí lên chứ gì! Tôi nghe nói sinh viên y đều ở mấy tầng cao, một tên Omega như cậu mang theo hành lý leo lên sáu bảy tầng lầu, không phải mệt chết sao."

"Kí túc có thang máy." Lục Dịch Khanh nói.

"Khụ" Cận Hành giả bộ ho một tiếng, nói: "Được được, coi như là bạn học cũ ở trong hoàn cảnh mới giúp đỡ lẫn nhau đi, đi thôi."

Lục Dịch Khanh cũng không cự tuyệt nữa, vừa vặn ngày đó thang máy bị hỏng, Cận Hành mừng thầm trong lòng, không nói hai lời cầm lấy túi hành lí khác trong tay Lục Dịch Khanh, mỗi tay xách một túi. Lục Dịch Khanh muốn giúp hắn còn không cho, một hơi bò lên sáu tầng lầu, cũng nhân cơ hội xem phòng kí túc của Lục Dịch Khanh.

Thể lực Cận Hành rất tốt, nhưng rốt cuộc leo một hơi hết sáu tầng, lại đang là mùa hè, áo trên người ướt đẫm, Lục Dịch Khanh trong lòng thấy áy náy, nói một tiếng cảm ơn thật lòng với hăn.

Cận Hành nhìn chằm chằm Lục Dịch Khanh một lúc lâu, vừa định đem lời xin lỗi cất trong lòng đã lâu nói ra, lại đột nhiên có hai người nữa cũng vừa lên tới, hình như là bạn cùng phòng của Lục Dịch Khanh, một O một B. Hai người này rất nhiệt tình, tự nhiên bắt chuyện làm quen với Lục Dịch Khanh, Cận Hành lập tức liền không còn đường nói chuyện, một người trong đó còn quay sang hỏi hắn: "Cậu cũng là bạn cùng phòng của bọn tôi sao?"

Biểu tình hồ nghi trên mặt người này rất rõ ràng, bởi vì ai cũng nhìn ra Cận Hành là Alpha thuần chủng, tín tức tố cường đại đến không thể che giấu được, trường học tuyệt đối sẽ không để A và O ở chung với nhau, đây là điều hiển nhiên, nhưng vẫn theo phép lịch sự mà hỏi một câu.

Cận Hành sờ sờ mũi, không thẹn với lương tâm nói: "Cái đó, không phải, tôi là bạn trai của Lục Dịch Khanh."

"???!!!" Lục Dịch Khanh kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Cậu nói bậy bạ cái gì đó?"

"Không phải sớm muộn gì cũng vậy sao?" Cận Hành nhún vai.

Lục Dịch Khanh bất đắc dĩ giải thích với bạn cùng phòng là hắn đang nói giỡn, bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, nhưng hai người kia lại một bộ biểu tình "tôi hiểu, hiểu mà", hiển nhiên là không quá tin tưởng.

Tân sinh viên có rất nhiều hoạt động bắt buộc phải tham gia, thời gian tự do cũng ít, hai người bọn họ một người học kinh tế, một người học y, khác khoa, cũng khác khu giảng đường, kỳ thực muốn gặp nhau cũng không dễ dàng.

Nhưng Cận Hành moi được số QQ và điện thoại của Lục Dịch Khanh, ngẫu nhiên cũng sẽ gửi tin nhắn thử thái độ của đối phương một chút, Lục Dịch Khanh tuy rằng không nhiệt tình mấy, nhưng cũng không có lạnh lùng như lúc trước nữa.

Lúc gặp lại đã là ba tuần sau, Lục Dịch Khanh vừa vào xã đoàn đã bị hội trưởng sai đi làm đủ việc, vội đến không có thời gian ăn cơm. Cận Hành mua chuộc một người bạn cùng phòng của Lục Dịch Khanh, bởi vậy không cần hỏi trực tiếp cũng biết được người kia đang làm gì. Hắn thật sự không hiểu lắm, người này vì sao lại muốn làm cho bản thân mình mệt chết như vậy, rất nhiều chuyện căn bản không cần Lục Dịch Khanh phải làm, bối cảnh của nhà họ Lục tuy không lớn bằng nhà họ Cận, nhưng tuyệt đối cũng là một đại gia tộc không dễ xem thường, Lục Dịch Khanh cứ bị người ta sai tới sai lui như vậy, cũng chỉ có thể là do tính tình anh quá tốt, rất dễ bị bắt nạt.

Cận Hành chặn anh ở cuối khu dạy học, trên tay hắn còn cầm theo một hộp cơm và một lọ nước trái cây.

Lục Dịch Khanh đối với sự xuất hiện của hắn có chút bất ngờ. Cận Hành đem người kéo đến trong cái đình nhỏ cạnh khu dạy học, Lục Dịch Khanh kháng cự nói: "Tôi còn phải vào học nữa."

"Còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu tiết học buổi chiều, cậu gấp cái gì cơ chứ?!" Cận Hành ấn người ngồi xuống ghế, sau đó bóc hộp cơm đưa cho anh: "Ăn đi" Thuận tay còn cắm ống hút vào lon nước, nhét vào tay Lục Dịch Khanh.

Lục Dịch Khanh nhìn thấy đồ ăn liền từ bỏ chống cự, anh không phải không muốn ăn, nhưng khu dạy học buổi chiều này cách nhà ăn rất xa, đi đi lại lại cũng tốn 20 phút, anh căn bản không có thời gian để ăn cơm, liền định nhịn một buổi chiểu, chịu đựng hết ba tiết học, tóm lại cũng không đói chết được.

Ý định chịu đói bị đồ ăn trước mặt đánh nát hoàn toàn, Lục Dịch Khanh nhìn thoáng qua thời gian, còn 25 phút nữa, cũng đủ rồi.

Nói một tiếng cảm ơn với Cận Hành, liền ôm đồ uống cùng hộp cơm ăn ngấu nghiến.

Cận Hành thấy anh như vậy liền biết người này là thật sự đói bụng, nháy mắt cảm thấy giữa trưa mình đứng dưới lầu chờ 30 phút cũng đáng giá.

Chờ Lục Dịch Khanh ăn xong rồi, Cận Hành lại lấy từ trong túi ra một quả táo, nhét vào tay Lục Dịch Khanh nói: "Tôi rửa kĩ rồi, ăn cả vỏ luôn cũng được, vẫn còn 15 phút nữa."

Lục Dịch Khanh cũng không khách khí với hắn nữa, tiếp nhận quả táo đỏ mọng liền gặm lên.

Cận Hành thấy thời cơ đã tới, liền nói: "Dịch Khanh, có chút lời tôi nghẹn cũng lâu rồi, hôm nay nhất định phải nói với cậu."

Lục Dịch Khanh lại nhớ đến hắn ở trước mặt bạn cùng phòng của anh nói giỡn là bạn trai mình, lập tức trở nên nghiêm túc, táo cũng quên gặm, quyết định kịp thời ngăn cản trước khi tên này lại nói ra mấy lời kì kì quái quái.

Nhưng Cận Hành nói chuyện cũng không có chút đùa giỡn nào, hắn nói với Lục Dịch Khanh một câu nghiêm túc: "Thật xin lỗi."

Lục Dịch Khanh mở lớn hai mắt, nghi hoặc nhìn hắn.

Cận Hành tiếp tục nói: "Chuyện của Chu Cánh lúc trước, là tôi hiểu nhầm cậu, thật xin lỗi."

____________________________

*Chú thích:

(1) "Sở hà, Hán giới": cách nói bắt nguồn từ cuộc chiến tranh giữa nước Sở và nước Hán, đã từng diễn ra trong lịch sử Trung Quốc. Năm 206 trước Công nguyên, sau khi nước Tần bị diệt vong, Hạng Vũ tự lập làm Tây Sở Bá vương và phong Lưu Bang làm Hán vương. Đến năm 203, Hạng Vũ mang quân tiến ra ngoài, Lưu Bang thừa cơ kéo quân tiến chiếm vùng Quan Trung và tiến thêm về phía đông. Hạng Vũ đem quân về đánh bại Lưu Bang. Lưu Bang bèn liên hợp các lực lượng chống Hạng Vũ ở các nơi, và lần nữa lại giằng co với Hạng Vũ. Trong hoàn cảnh thiếu lương thực, binh sĩ bị kiệt quệ đến cùng cực, Hạng Vũ phải nêu ra phương án "trung phần thiên hạ" tức là đem đất nước chia làm hai. Hai bên thương lượng với nhau và quyết định lấy Hồng Câu làm đường phân giới, phía tây con sông này thuộc về nước Hán, còn phía đông thuộc về nước Sở. Từ đó đã nảy sinh ra cách nói "Sở hà, Hán giới".

(2) Xe Maserati (có giá dao động từ 4,7 - 10,5 tỷ VNĐ)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play