Sau khi Cận Hành bắt đầu làm việc tại công ty thì không thể mang cơm trưa mỗi ngày cho Lục Dịch Khanh được nữa, hắn sợ Lục Dịch Khanh vội lên lại không ăn cơm, liền đổi thành gọi điện thoại giám sát, nhưng hôm nay nghe máy lại là một thanh âm xa lạ.
"Alo, ai gọi vậy?" Là giọng nữ, có chút sốt ruột.
Cận Hành nhíu mày, hỏi: "...Sao cô lại cầm điện thoại của Lục Dịch Khanh?"
"A, anh tìm học trưởng Lục sao, anh ấy vừa bị đẩy vào phòng cấp cứu rồi."
"Cô nói cái gì? Phòng cấp cứu?!"
"Đúng vậy" bên kia truyền tới một mảnh ồn ào, Cận Hành cầm di động ở trong văn phòng đi tới đi lui, thẳng đến khi đối phương lại bắt đầu nói chuyện mới dừng lại, cô gái kia nói: "Vừa mới có người nhà bệnh nhân tới gây rối, học trưởng Lục bị đối phương cầm đá đập ngất, hiện tại đang ở phòng cấp cứu. Anh là người nhà của anh ấy sao, có tiện tới đây một chút không?"
Khi Cận Hành chạy đến bệnh viện, Lục Dịch Khanh đang ngồi trên giường ngửa đầu để hộ sĩ xử lí vết thương trên trán, nghe được động tĩnh ngoài cửa liền liếc nhìn, lập tức lắp bắp kinh ngạc: "A Hành?!" Anh theo bản năng muốn nghiêng đầu đem miệng vết thương giấu đi, nhưng vừa động liền đau đến hít hà một tiếng, hộ sĩ vội dặn anh đừng lộn xộn.
Cận Hành đến gần, sốt ruột đến mức trán đầy mồ hôi, nhưng cũng chỉ có thể đứng một bên chờ hộ sĩ băng bó vết thương giúp Lục Dịch Khanh. Hộ sĩ đang lấy rượu sát trùng vết thương, cục đá kia đập người đến rách da chảy máu, da thịt mỏng manh bị xé rách, sau khi xử lí qua vẫn còn có máu chảy ra, Cận Hành nhắm mắt quay đầu không đành lòng nhìn nữa.
Chờ miệng vết thương được xử lí tốt, Lục Dịch Khanh trên trán bị quấn một vòng băng màu trắng, vị trí vết thương còn thấm mấy vệt máu đỏ.
Cận Hành đem di động nhét lại vào tay Lục Dịch Khanh, ngồi trên ghế đối diện nghiêm túc hỏi anh: "Sao lại thế này?"
Lục Dịch Khanh xem bộ dáng hung hung dữ dữ của hắn liền sợ, không dám đem tình hình thực tế nói ra: "Là do em không cẩn thận, bị vấp ngã."
"Vấp ngã?" Cận Hành rõ ràng không tin, liếc vết thương trên đầu Lục Dịch Khanh: "Ngã kiểu gì mà lại thành như vậy?"
"........"
Cô gái vừa tiếp điện thoại ban nãy của Cận Hành nhịn không được, liền đem toàn bộ chuyện xảy ra nói rõ ràng: "Người nhà bênh nhân đến tìm thầy hướng dẫn của học trưởng Lục gây chuyện, đối phương rõ ràng là kẻ chuyên đi gây rối, một đám Alpha cao lớn thô kệch vây quanh mấy người thực tập sinh bọn em, bọn em nói với họ giáo viên hướng dẫn hiện tại không ở bệnh viện bọn họn họ không tin, trực tiếp động thủ, học trưởng Lục vì bảo vệ bọn em nên mới bị đối phương cầm đá đập trúng." Tiểu cô nương tức giận bất bình nói: "Đám Alpha này còn dùng tín tức tố áp chế người khác, thật ghê tởm."
Cận Hành sau khi nghe xong, sờ sờ tay Lục Dịch Khanh, than nhẹ một hơi nói: "Có đau lắm không?"
Lục Dịch Khanh xem sắc mặt Cận Hành đã hơi hòa hoãn, liền biết hắn không tức giận nữa, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không đau, chỉ là bị thương ngoài da thôi."
"Bị thương ngoài da? Bị đập đến ngất đi còn nói là thương ngoài da sao?"
"Em không phải bị đập ngất" Lục Dịch Khanh nhỏ giọng biện giải: "Đối phương toàn bộ là Alpha, em bị tin tức tố ảnh hưởng mới tạo ra cơn sốc tức thời, hiện tại đã không sao rồi."
Trong đám thực tập sinh chỉ có mình Lục Dịch Khanh là nam, còn lại đều là mấy cô gái yếu đuối, anh không thể để mấy tiểu cô nương này đi đối phó với đám người thô kệch kia, thời điểm đứng ra cũng quên mất nơi này chỉ có mình anh là Omega, còn lại đều là Beta. Đám nam nhân kia thấy rõ điều này mới ác ý bùng nổ tin tức tố đi áp chế anh, mà Omega là đối tượng dễ bị tin tức tố ảnh hưởng khống chế nhất trong quần thể, một giây trước khi Lục Dịch Khanh ngất xỉu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tóm lại hẳn là đã đem mấy nữ sinh ở đó dọa sợ rồi.
Lục Dịch Khanh ở bệnh viện truyền một bình nước xong liền bị Cận Hành mang về nhà. Cận Hành còn thay anh xin phép nghỉ hai ngày, viện trưởng và giáo viên đều phê chuẩn.
Cận Hành đưa Lục Dịch Khanh về căn hộ của hắn. Đem người an trí trên sô pha không cho phép lộn xộn, chính mình thì vào bếp pha một ly mật ong nhét vào trong tay Lục Dịch Khanh, nghiêm túc đàm luận cùng anh làm bác sĩ có thể gặp đến những nguy hiểm như thế nào, hiện tại mới chỉ là thực tập sinh, về sau chính thức thành bác sĩ, loại tình huống này còn phải gặp lại biết bao nhiêu lần? Hôm nay là đập đầu, ngày mai thì sao? Nếu cũng đụng phải loại gây sự vô lý này thì sao?
Cận Hành nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hắn nói đến miệng đắng lưỡi khô, Lục Dịch Khanh cũng không dao động, chỉ ngoan ngoãn uống non nửa ly mật ong, sau đó nhìn Cận Hành hỏi hắn có muốn cùng uống một ngụm không.
Cận Hành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cùng đôi mắt vô tội của anh rốt cuộc cũng không tức giận được, hắn tiếp nhận cái ly.
"Kỳ thật tình huống như hôm nay đại đa số chỉ phát sinh ở những Omega độc thân, Omega đã bị đánh dấu trên cơ bản sẽ không chịu ảnh hưởng từ tin tức tố của những Alpha khác." Lục Dịch Khanh trước tiên giải thích một chút, sau đó nói với Cận Hành đang uống nước: "A Hành, anh đánh dấu em đi."
"Phốc!" Ngụm nước Cận Hành vừa mới uống trực tiếp phun hết lên người Lục Dịch Khanh.
"......."
Lục Dịch Khanh lau nước dính trên áo sơ mi, thương tâm nói: "Anh không muốn thì thôi, cần gì phải thể hiện rõ ràng như vậy?"
Dứt lời liền đứng dậy muốn đi, Cận Hành còn chưa cất ly đã vội đứng dậy kéo tay Lục Dịch Khanh: "Không phải đâu Dịch Khanh, em em em, em nghiêm túc chứ?"
Lời cũng không nói trôi chảy được, Lục Dịch Khanh trong lòng buồn cười, trên mặt như cũ bày ra vẻ tức giận: "Trong mắt anh, em là loại người sẽ đem chuyện này ra nói giỡn với anh sao?"
"Không phải, anh không có ý này! Ý của anh không phải vậy, anh...Anh mừng cũng không kịp nữa là! Sao lại không muốn? Chỉ là...là..."
"Chỉ là sao cơ?" Lục Dịch Khanh xoay người ôm lấy cổ Cận Hành cười nói: "Dù sao cũng có hôn ước, một bước này không phải chỉ là sớm hay muộn sao?" Anh nhắc lại câu nói lúc trước của Cận Hành: "Là anh nói "nuôi vợ, nuôi sớm hay muộn đều như nhau cả" không phải sao, vậy bây giờ anh đánh dấu em, không phải cũng là làm sớm làm muộn cũng đều giống nhau ư?" Lục Dịch Khanh cắn cắn lỗ tai Cận Hành, cười ra hai cái lúm đồng tiền: "Chỉ xem anh có nguyện ý hay không thôi."
Giây tiếp theo, cả người anh đã bị Cận Hành khiêng lên, hai người ở trên giường trao nhau một nụ hôn sâu, lúc này đây triền miên so với dĩ vãng càng nồng cháy hơn.
Bạc hà cùng tuyết tùng tương dung, chú định là tổ hợp kỳ diệu.
Cho dù đến bây giờ, Cận Hành vẫn như cũ tham luyến cỗ hương bạc hà thuần nhu (làm cho người ta thấy yên lòng) trên người Lục Dịch Khanh. Hắn cầm lấy tay Lục Dịch Khanh, đặt ở đầu mũi cọ cọ, vừa định thừa dịp ở bối cảnh học đường này nói vài câu đường mật âu yếm, Cận Sơ Vân đã lôi kéo Phương Nghiên chạy tới, hai tên nhóc hiện tại đều là mồ hôi đầy đầu, Lục Dịch Khanh khó hiểu phong tình mà rút tay về, chỉ lo tìm khăn giấy đưa cho hai bạn nhỏ lau mồ hôi. Cận Hành đành phải đem mấy lời âu yếm dâng trào nhét trở về trong bụng, tính toán buổi tối ở trên giường lặng lẽ nói.
Đứa nhỏ chơi bóng xong bắt đầu kêu đói bụng, Lục Dịch Khanh liền nói dẫn nhóc đi ăn pizza.
"Phương Nghiên có thể đi cùng con được không?" Tiểu Cận hỏi.
"Đương nhiên là được."
Phương Nghiên là học sinh nội trú, cuối tuần cũng không về nhà. Ngồi trong quán lúc chờ đồ ăn, Lục Dịch Khanh hỏi mới biết cha mẹ của bạn nhỏ Phương Nghiên làm ở lãnh sự quán, hằng năm đều ở nước ngoài, kể cả ngày tết cũng không nhất định có thể trở về, nhóc bị giáo viên ở kí túc của trường quản lý. Chẳng qua hiệu trưởng là bác của Phương Nghiên, nên ở trong trường học Phương Nghiên cũng sẽ không bị bắt nạt, chỉ là cuối tuần các bạn khác đều về nhà hết, chỉ có nhóc một mình ngốc ở kí túc xá, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy nhàm chán cô đơn. Hôm nay họp phụ huynh cha mẹ nhóc cũng không tham dự, nhóc là đoán thời gian rồi chạy tới tìm Sơ Vân chơi cùng.
Lục Dịch Khanh hỏi Phương Nghiên đã bao lâu chưa được gặp cha mẹ, nhóc bẻ ngón tay đếm đếm, nói đã 8 tháng rồi.
Lục Dịch Khanh sau khi nghe xong cảm thấy đau lòng, pizza được đưa lên liền cắt cho Phương Nghiên một miếng lớn, Tiểu Cận cũng đem gà rán mình thích ăn nhất gắp cho Phương Nghiên hai miếng.
Cận Sơ Vân tuy rằng chỉ lớn hơn một tuổi so với Phương Nghiên, nhưng biểu hiện lại giống như anh lớn che chở cho bé.
Ăn uống no đủ, Cận Hành hỏi Phương Nghiên có cần trở về trường học ngay không, bạn nhỏ lắc đầu nói cũng không cần, nhóc vẫn luôn nắm lấy cánh tay Tiểu Cận, nhìn ra được là không muốn cùng Cận Sơ Vân tách ra.
Cận Hành liền đề nghị với con trai: "Nếu không thì ba chở các con đi công viên giải trí chơi? Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, hơn nữa Tiểu Vân nhà ta kiểm tra lần này biểu hiện rất khá, coi như là món quà khen thưởng thứ hai đi."
Cận Sơ Vân nhìn nhìn Lục Dịch Khanh, Lục Dịch Khanh gật gật đầu nói: "Được đấy, con có thể đi chơi cùng với tiểu Nghiên."
Cận Sơ Vân gật gật đầu, Phương Nghiên vui vẻ hướng Cận Hành nói: "Cháu cảm ơn chú ạ!" Tiểu Cận cũng nhìn Cận Hành, nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn."
Lục Dịch Khanh giúp Phương Nghiên gọi cho bác nói rõ kế hoạch của họ, đối phương đầu tiên là tự trách chính mình không có rảnh rỗi để mang nhóc ra ngoài chơi, sau lại tỏ vẻ cảm tạ Lục Dịch Khanh, chỉ dặn dò là phải chú ý an toàn.
Lục Dịch Khanh bởi vì nguyên nhân thân thể, tới công viên giải trí cũng không thể chơi mấy trò kích thích, hai bạn nhỏ lại tò mò, cuối cùng là Cận Hành mang theo bọn nhỏ đi chơi, anh phụ trách cầm điện thoại chụp ảnh, sau đó đem ảnh chụp được lưu vào album.
Một hơi chơi tới 5 giờ chiều, hai người lại mang hai bạn nhỏ đi ăn cơm tối xong mới chở Phương Nghiên về trường.
Về nhà, Lục Dịch Khanh đem ảnh chụp hôm nay trong điện thoại tải lên máy tính, Tiểu Cận và Đại Cận ngồi trên sô pha trong phòng khách xem trận bóng đêm nay, đây là sở thích chung duy nhất của hai cha con.
Lúc chuẩn bị ngủ, Lục Dịch Khanh vẫn đang suy nghĩ chuyện lúc sáng, anh nghĩ biểu hiện của Sơ Vân ở trước mặt tiểu Phương cùng bộ dáng khối băng nhỏ ngày thường không giống nhau, không chỉ có nói nhiều hơn mà còn không làm mặt lạnh, thật sự là vô cùng có bộ dáng anh lớn.
Cận Hành chui vào trong ổ chăn theo lệ thường hôn chúc ngủ ngon, Lục Dịch Khanh đảo khách thành chủ đem Cận Hành đè dưới thân, biểu tình nghiêm túc nói: "A Hành, chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi."
"!???"
Lục Dịch Khanh phân tích với hắn: "Anh xem hôm nay tiểu Vân biểu hiện rất tốt nha, em cảm thấy có khả năng là vì ở nhà không có bạn chơi cùng, con mới không thích cười nói, nếu có em trai hoặc em gái thì có thể không như vậy nữa!"
Cận Hành hiểu ý của anh, đem người ôm vào ngực, hôn hôn trán Lục Dịch Khanh nói: "Không cần, có một đứa là đủ rồi. Tiểu Vân nếu thích đứa nhỏ Phương Nghiên kia, thì cuối tuần cứ đón nó qua đây chơi, như vật con sẽ có bạn chơi cùng, cũng không cảm thấy cô đơn nữa."
Lục Dịch Khanh bất mãn nói: "Sao mà giống nhau được?"
"Không có gì mà không giống, tóm lại sinh một đứa là đủ rồi." Cận Hành không có ý nhượng bộ, hắn ôm Lục Dịch Khanh thật chặt: "Em đừng lấy thân thể của mình ra đánh cược nữa, Dịch Khanh, anh chịu không nổi!"