Cận Hành nhạy bén phát hiện sau khi thấy đứa bé kia, con trai mình hưng phấn hẳn lên. Tiểu Cận nhìn Lục Dịch Khanh, Lục Dịch Khanh đương nhiên sẽ không cản nhóc, nhưng anh lại muốn xúc tiến mối quan hệ của con trai và A Hành, liền nói: "Cha con đồng ý thì ba ba cũng đồng ý."
Tiểu Cận đành phải dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Cận Hành, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, nói: "Con đi đi, chơi bao lâu cũng được."
Lục Dịch Khanh lấy khăn giấy ra lau mồ hôi dùm đứa nhỏ kia, cũng hỏi tên nhóc.
Tiểu Cận đón lấy trái bóng trong tay đứa nhỏ, đáp thay nhóc: "Bạn ấy tên là Phương Nghiên, là bạn tốt nhất của con."
Lục Dịch Khanh vui mừng cười nói: "Vậy các con đi chơi vui vẻ nhé."
Phương Nghiên nhỏ giọng đáp: "Dạ, con cảm ơn chú."
Tiểu Cận lôi kéo bạn thân chạy về phía sân thể dục. Không còn bóng đèn nhỏ bên cạnh, Cận Hành lập tức nắm tay Lục Dịch Khanh, hai người mười ngón giao nhau, bước chậm ở vườn trường, tựa như một đôi tiểu tình nhân bình thường.
Trường sơ trung của tiểu Cận là trường điểm, sơ trung và cao trung ở cùng một khuôn viên, bời vậy khuôn viên trường rất rộng, có thể so với một trường đại học nhỏ, sân bóng rổ cũng rất lớn. Hôm nay là cuối tuần, người không nhiều, tiểu Cận cùng bạn nhóc rất nhanh liền chiếm một góc nhỏ trong sân. Cận Hành liền lôi kéo Lục Dịch Khanh ngồi cạnh gốc đa lớn ngoài rìa sân, hai người nhìn trong chốc lát mới phát hiện Phương Nghiên chơi bóng không giống với họ nghĩ. Cậu nhóc còn xinh hơn bé gái này căn bản không biết chơi bóng rổ, từ đầu đến cuối là Cận Sơ Vân tay cầm tay dạy cho nhóc. Phương Nghiên hoàn toàn không có tế bào vận động, lực đạo dùng vẫn luôn không đúng. Đứa con luôn ít nói của họ lúc này như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, vừa ôn nhu vừa kiên nhẫn dạy bạn mình cách chơi bóng, ba bước úp rổ.
Cận Hành nhìn nhìn liền nhìn ra chút thú vị, cười nói: "Sơ Vân rất giỏi, có phong độ lúc còn trẻ của anh."
Lục Dịch Khanh nhớ lại lúc Cận Hành còn là học sinh, cái bộ dáng kiêu căng kia hiện rõ rành rành trong trí nhớ, nghĩ lại liền nhịn không được muốn cười.
Lục Dịch Khanh gặp Cận Hành lần đầu tiên là lúc lên năm nhất cao trung, trước đó bọn họ chỉ biết tên của đối phương, một lần gặp mặt chính thức cũng chưa có, ấy vậy mà lại bị hai người cha định ra hôn ước ở một buổi tiệc tân niên, không phải nói giỡn, mà là chính thức lập khế ước có giấy trắng mực đen rõ ràng. Cha Lục Dịch Khanh Lục An Chính cùng cha Cận Hành Cận Thụy Hoa hiện tại đều là nhân vật lớn có chức có quyền, nhưng lại quen biết nhau từ trước khi làm quan, sau lại đều đi theo con đường chính trị này, giúp đỡ lẫn nhau bước lên vị trí hiện tại, dùng một cách nói khác thì hai người đã xây dựng nên tình bạn son sắt được tôi luyện qua gió tanh mưa máu chính trị. Có tiền đề là mối quan hệ tốt của bậc cha chú, chuyện đính hôn từ trong bụng mẹ vốn cũng là chuyện thường tình, chẳng qua lời nói đùa kiểu này có rất ít người để tâm, mãi đến khi Lục An Chính cố ý nhắc tới thì Cận Thụy Hoa mới nhớ đến hóa ra còn có ước định này, hai người trong lúc say viết xuống một tờ giấy hứa hôn, hai thiếu niên vừa trải qua thời kì phân hóa giới tính cứ như vậy bị hứa hôn cho nhau.
Cận Hành là bạn cùng lớp của Lục Dịch Khanh, cũng là bạn cùng bàn suốt một năm. Cả hai đều biết đến chuyện hôn ước này, nhưng thái độ đối với việc này lại không giống nhau. Lục Dịch Khanh luôn là một đứa trẻ biết nghe lời, cha anh lại cố ý nhấn mạnh muốn anh cùng Cận Hành trở nên thân cận hơn, cho nên ngay từ đầu anh đã đối xử rất tốt với Cận Hành, lần gặp mặt đầu tiên cũng là anh chủ động làm quen với hắn, thật lòng muốn cùng hắn làm bạn. Nhưng thái độ của Cận Hành lại hoàn toàn trái ngược, hắn vừa có tính phản nghịch vừa quen được người khác nịnh nọt, từ khi đi nhà trẻ đã dám cầm tiền sai bảo các bạn khác, có thể được hắn nhìn thuận mắt cũng không có mấy người. Lục Dịch Khanh lớn lên thanh tú, trắng trắng nộn nộn giống đại đa số các Omega khác, Cận Hành lại không thích loại hình yếu mềm này, đặc biết là Omega này còn rất chăm chỉ, được thầy cô yêu thích, mỗi ngày vừa tan học liền cầm sách giáo khoa đi theo thầy cô, là một vua nịnh nọt.
Cận Hành khinh thường những bạn học được giáo viên yêu thích, cảm thấy những người này đều đang làm bộ làm tịch, thích ở trước mắt người khác khoe khoang thành tựu của mình. Hắn khinh thường những điều này, từ tiểu học đến sơ trung, hắn đều là siêu cấp giáo bá, thủ hạ huynh đệ một đống, rồi lên cao trung cũng không ngoại lệ, khai giảng chưa đến hai tuần, đã cùng các Alpha năm trên trở thành huynh đệ tốt, Omega ngưỡng mộ hắn lại càng nhiều không đếm xuể. Mỗi ngày đi học việc đầu tiên là quét sạch đống thư tình sau giờ tan học hôm trước được nhét vào, mới có chỗ đặt sách vở, đương nhiên những lá thư này Cận Hành chưa từng để mắt đến - trước mắt trong trường học không có một Omega nào có thể vừa mắt hắn, nên những phong thư tình đủ màu đủ sắc này tự nhiên cũng không có tư cách được hắn mở ra.
Cận Hành tuy rằng chướng mắt bạn cùng bàn, nhưng lại rất vui vẻ chép bài tập của người ta, cũng rất vui lòng kéo chồng sách trên bàn Lục Dịch Khanh đến bàn mình che đi tầm mắt của giáo viên, để hắn có thể thoải mái nghịch điện thoại. Lục Dịch Khanh ban đầu không quen nhìn loại hành vi này của hắn, thẳng đến một ngày Cận Hành vì không nộp bài tập tiếng Anh bị thầy giáo phê bình một trận trước mặt mọi người, phải biết rằng vì e ngại thân phận cha của Cận Hành, trong trường không có giáo viên nào dám mắng hắn, thầy giáo tiếng Anh là người ngoại quốc, cũng không hiểu mấy quy củ này, thấy cả lớp chỉ có mình Cận Hành không nộp bài tập liền trực tiếp đem người ra mắng cho một trận. Cận Hành cũng là ngoài dự đoán, trực tiếp quăng sách cùng thầy tranh luận, nhưng đối phương là người Anh, mà hắn tiếng Anh nói còn chưa lưu loát, to miệng đem mấy từ thô tục học được từ phim nói ra, cuối cùng bị thầy giáo mắng đến máu chó đầy đầu, sau giờ nghỉ trưa chuyện này liền truyền ra khắp trường, trở thành đề tài tám chuyện sau khi ăn của rất nhiều người, đương nhiên chuyện này cũng không làm ảnh hưởng đến địa vị độc bá trong trường của hắn.
Lục Dịch Khanh phát hiện đoạn thời gian đó tinh thần bạn cùng bàn sa sút rất nhiều, dĩ vãng mỗi ngày đều thực vui vẻ, tự tiêu khiển một mình cũng có thể chơi hết một tiết, nhưng từ sau sự kiện kia, hắn trực tiếp đổi thành nằm bò ra bàn ngủ. Thật sự là càng ngày càng không đem thầy cô để vào mắt, Lục Dịch Khanh không muốn để Cận Hành lại giẫm lên vết xe đổ, vì thế khi đối phương mượn sách bài tập chép cũng không cự tuyệt nữa.
Cứ như vậy chép bài tập hết nửa học kì, bạn học Cận Hành rốt cuộc nguyện ý nói với anh mấy câu, hai người bước đầu trở thành bạn bè.
Sự tình chuyển biến bất ngờ phát sinh ở đêm trước kì thi học kì hai của năm nhất. Bạn tốt của Cận Hành - Chu Cánh - bởi vì lâm thời quyết định muốn ra nước ngoài học, cho nên bảng thành tích của năm nhất này trở nên thập phần quan trọng, cố tình người này cũng là một học tra, thành tích cố lắm cũng chỉ có thể bảo đảm không đứng bét lớp. Chu Cánh biết vậy chẳng làm, gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, cầu Cận Hành bất luận thế nào cũng phải giúp hắn. Cận Hành đối với bạn tốt trước giờ đều là hết lòng giúp đỡ, chuẩn bị giúp bạn trộm xem trước đề thi, liền chọn lúc giữa trưa vắng người, Hạ Hiến cùng Chu Cánh ở ngoài văn phòng canh chừng, Cận Hành mang theo USB chạy vào hack máy tính giáo viên, hết thảy đều thuận lợi, hắn tinh thông máy tính, rất nhanh liền sao chép được tất cả bài thi. Chu Cánh cảm động đến sắp khóc, Cận Hành vỗ vai hắn nói này không có gì, về sau có kì thi quan trọng hắn (Cận Hành) đều có thể lo giúp hắn (Chu Cánh) gom đủ điểm, thuận lợi xin vào trường cao trung ở nước ngoài. Ba người chỉ lo vui vẻ, hoàn toàn không biết Lục Dịch Khanh đã xuất hiện ở hành lang từ lúc nào.
Trên tay Lục Dịch Khanh còn ôm một xấp nhỏ sách bài tập, hẳn là tới nộp bài tập cho giáo viên. Tươi cười trên mặt Chu Cánh lập tức đọng lại, hắn không biết Lục Dịch Khanh đã đứng đó được bao lâu, nhưng Lục Dịch Khanh là lớp trưởng, nếu thật sự đi cáo trạng với thầy cô thì toàn bộ kế hoạch của bọn họ đều đổ sông đổ biển.
"Các cậu đang làm gì?!" Lục Dịch Khanh hỏi, kì thật anh đã thấy được cũng đoán được, chỉ là nhìn Cận Hành nói: "Loại chuyện này là không đúng."
Chu Cánh siết chặt USB trong tay, quả nhiên Lục Dịch Khanh đã biết.
Cận Hành nhìn Lục Dịch Khanh ôm sách bài tập, dáng lưng thẳng tắp, một bộ giữ gìn lẽ phải liền thấy phiền, cười lạnh nói: "Tôi làm gì còn chưa tới phiên cậu chỉ chỉ trỏ trỏ."
Lục Dịch Khanh trầm mặt, nhìn thẳng vào mắt hắn không chút e ngại: "Đừng làm tôi xem thường cậu!" Tiện đà ôm sách bài tập xoay người vào văn phòng, anh duỗi tay thử thử CPU máy tính, quả nhiên phát nóng.
Chu Cánh khẩn trương hỏi Cận Hành: "Làm sao bây giờ? Nó có thể đi mách giáo viên hay không?"
Cận Hành nói: "Mày yên tâm đi, cậu ta không dám."
Ngày hôm sau cả hai người đều bình an vô sự, thầy cô cũng không tới tìm Cận Hành gây phiền toái, thẳng đến tiết tự học sau khi công bố kết quả thi và bảng thành tích, giáo viên chủ nhiệm đột nhiên điểm tên Chu Cánh.
"Bạn học Chu Cánh lần này có tiến bộ vô cùng lớn, trước đây vẫn luôn xếp ở hạng 25-30, lớp chúng ta chỉ có 30 người, trình độ như thế nào mọi người đều rõ ràng. Nhưng lúc này đây, bạn Chu Cánh không chỉ đứng nhất lớp, còn xếp hạng đầu của toàn khối." Chủ nhiệm lớp nhìn Chu Cánh nói: "Mọi người hãy cho bạn một tràng pháo tay cổ vũ nào."
Trong phòng học chỉ vang lên tiếng vỗ tay đơn điệu, đến từ Cận Hành.
Rất nhanh, vài huynh đệ của bọn hắn cũng bắt đầu vỗ tay.
Nhưng trước sau đều thực đơn điệu.
Chủ nhiệm lớp ý ở ngoài lời, mỗi người đều rõ ràng trong lòng.
Chu Cánh đứng tại chỗ, vẫn luôn cúi đầu.
Sau khi tan học, Chu Cánh bị giáo viên đơn độc kêu lên văn phòng nói chuyện.
Lúc tan học của ngày hôm sau, Cận Hành đem Lục Dịch Khanh chặn ở phòng học, Lục Dịch Khanh không biết hắn định làm gì.
Chu Cánh lại trực tiếp động thủ đẩy một cái, Lục Dịch Khanh bị đẩy đến lảo đảo lùi về sau một bước, cặp sách cũng rớt ra. Cận Hành tiến lên ngăn không cho Chu Cánh động thủ, Chu Cánh căm giận nói: "Đánh mày vẫn tính là nhẹ đấy! Mày có biết bởi vì cái miệng tiện của mày, thành tích của tao toàn bộ đều bị hủy bỏ! ** mẹ còn nói gì đến hồ sơ, lão tử đời này cũng đừng nghĩ đến việc du học, đều mẹ nó do mày ban tặng!"
Lục Dịch Khanh nghe hiểu, anh buông quyển sách trên tay xuống, hỏi lại: "Do tôi ban tặng sao? Tôi có bắt cậu đi trộm đáp án bài thi không?"
"Mày!" Chu Cánh thật sự muốn xông lên đánh người, tín tức tố của Alpha toàn bộ đều khai hỏa, rõ ràng là đã bị chọc giận, Cận Hành lôi kéo hắn làm hắn thu lại tín tức tố một chút, sau đó hỏi thẳng Lục Dịch Khanh: "Có phải cậu đi cáo trạng với thầy cô hay không?"
"Không phải."
"Ngày đó chỉ có mình cậu thấy, cậu lấy gì để chứng minh không phải cậu nói?"
Lục Dịch Khanh giận quá hóa cười, nhìn Cận Hành nói: "Tại sao tôi phải chứng minh chuyện này với cậu? Cậu tin hay không thì tùy." Dứt lời nắm lấy cặp sách đeo lên vai, khi đi ngang qua bên người Chu Cánh lạnh lùng mà quét mắt liếc hắn một cái, châm chọc nói: "Chính cậu ngu ngốc, còn muốn lôi kéo người khác cùng ngu với cậu hay sao?!"
Anh nói: "Cận Hành, cậu không nên giao du cùng với loại người này." Sau đó liền mang cặp rời đi, không để ý đến người phía sau hùng hùng hổ hổ, đi đến chỗ ngoặt khu dạy học, xác nhận đã thoát khỏi tầm mắt của bọn họ, mới duỗi tay lung tung lau mắt, đem nước mắt sắp sửa trào ra ép xuống.
Có gì mà phải khóc cơ chứ? Vì loại người này, không xứng!
Lục Dịch Khanh có tư tâm, anh không biết Cận Hành có phải cũng chép đáp án hay không, cho dù anh biết việc này là không đúng, nhưng cũng không có cách nào đi báo cáo với giáo viên.
Hiện tại xem ra, hiển nhiên là anh tự mình đa tình.
Mặc kệ anh có làm hay không, cuối cùng tội danh toàn bộ đều do anh gánh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT