Trần Bạch sửng sốt một lát, lúc phản ứng lại, anh ta bèn đẩy Giang Anh Tuấn đến trước mặt người đàn ông kia: “Chủ tịch, đây là anh Ôn Hàng Dương, chính anh ta đã đưa chúng tôi tới đây. Cũng là anh ta đã xác định được anh bị giam ở đâu.”
“Ơn cứu mạng không thể báo đáp. Sau này nếu anh Dương đây có chuyện cần giúp đỡ, tôi sẽ cố hết sức.”
“Không cần phải khách sáo, lần này tôi tới đây chỉ để chuộc lại lỗi lầm thôi. Nhan Nhã Quỳnh là do tôi đưa ra khỏi Hải Phòng, cô ấy có ơn cứu mạng với tôi, tôi đưa người ra ngoài lại để xảy ra vấn đề, lẽ ra phải do tôi tới cứu. Nếu đã không còn việc gì nữa, thì chúng ta ra ngoài trước đã.”
Nói xong, Ôn Hàng Dương quay người đi ra ngoài. Giang Anh Tuấn sững người trong chốc lát. Khi anh lấy lại tinh thần, sự cảm động không còn nữa, thay vào đó anh chỉ muốn đè người kia xuống đánh cho một trận.
Cái kẻ mà anh luôn nghĩ tới vì đã bắt cóc cô gái nhỏ của anh hóa ra lại là một tên mặt người dạ thú như thế! Sau này có cơ hội, nhất định phải tách Nhã Quỳnh ra khỏi anh ta, người thế này quá nguy hiểm, không nên tiếp xúc.
Trên đường đi, không khí rất ngột ngạt, nhưng đi ra cũng nhanh hơn nhiều. Cùng lắm thì cũng chỉ một tiếng thôi mà Giang Anh Tuấn đã nhìn thấy ánh sáng chói lóa ở bên ngoài rồi.
“Chủ tịch, không tìm thấy Vũ Nguyên Hải, chỉ là công tước đã tự mình tới, chắc tìm ra anh ta chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
Lên xe rồi, Trần Bạch và Thu Hằng đưa mắt nhìn nhau, ăn ý gật đầu. Một người lên ghế trước lái xe, một người ngồi phía sau, sắp xếp ổn thỏa cho Nhan Nhã Quỳnh xong thì bắt đầu báo cáo tình hình cho Giang Anh Tuấn.
“Sắp xếp bác sĩ tốt nhất cho Nhan Nhã Quỳnh, tình hình bên Hải Phòng thế nào rồi?”
Lông mày nhíu chặt lại, không biết đã ở trong đó bao nhiêu ngày rồi, lúc này Giang Anh Tuấn rất nhức đầu.
“Bác sĩ đã được sắp xếp xong xuôi rồi, sau khi kiểm tra sơ bộ thì sẽ lập tức về nước. Ở Hải Phòng tạm thời không có vấn đề gì cả, chỉ là Chủ tịch Định đã tạm ngừng các hình phạt với Dương Minh Hạo. Tin tức của anh đã được truyền về chỗ Chủ tịch Định rồi, không bao lâu nữa anh ấy sẽ bắt đầu lại kế hoạch từ lúc trước.”
Trần Bạch hơi sửng sốt, không hiểu vì sao Chủ tịch còn cố ý dặn anh ta phải tìm một bác sĩ giỏi để làm kiểm tra cho cô chủ, chỉ có điều anh ta cũng không nghĩ gì nhiều, đã bắt đầu báo cáo tình hình khác, quay qua quay lại đã quên hết sạch.
Cả đoàn xe lao đi rất nhanh, lúc đi vào trong bệnh viện trung tâm thành phố, công tước Otto cũng vừa xuống máy bay, chạy về bên này.
Từ thành phố bên cạnh đến Frigiliana, Nhan Nhã Quỳnh không tỉnh dậy lần nào, lòng bàn tay lạnh ngắt, Giang Anh Tuấn ở một bên vừa nghe Trần Bắc báo cáo vừa nắm lấy tay cô, muốn giúp tay cô nóng lên một chút.
Giữa đường, ngón tay cô hơi cử động, sau đó cả người rơi vào yên lặng.
“Liên hệ với bác sĩ giỏi nhất ở trong nước, sau khi kiểm tra bước đầu, lập tức trở về nước, bằng bất kì giá nào, phải tìm được Vũ Nguyên Hải!”
Trong người của Nhã Quỳnh còn một loại độc lạ, cho dù là vì cô, nhất định phải bắt được Vũ Nguyên Hải về, còn phải là bắt sống.
“Người của chúng ta đã bắt đầu đi tìm từ Frigiliana rồi, thế nhưng bọn xã hội đen ở đó đã cản trở rất nhiều, muốn tìm được Vũ Nguyên Hải phải cần thời gian.”
Trần Bắc cúi đầu xuống, trên mặt tràn đầy sự căm phẫn, để con người đê tiện kia trốn thoát là lỗi của anh ta.
“Đi tìm trước đi.”