Giang Anh Tuấn ôm trán, lông mày nhíu chặt lại, bàn tay nắm xe lăn chặt đến nỗi trắng bệch.
Xe đã đến nơi, Nhan Nhã Quỳnh và Giang Anh Tuấn ngồi xe lăn chuyên dụng đến bệnh viện ở trung tâm thành phố để kiểm tra.
Sau khi kiểm tra những bước đầu, Nhan Nhã Quỳnh nằm vào phòng giám sát.
Cả người cô cắm đầy những dụng cụ kim loại, hô hấp và mạch đập dần yếu đi, không có một chút ý thức nào.
Qua cánh cửa kính thật dày, Giang Anh Tuấn muốn vào cũng không có cách nào, tạm thời không thể đi đâu.
Sau một đợt kiểm tra tỉ mỉ hơn, Giang Anh Tuấn thất thần đứng trước cánh cửa kính, nhìn sắc mặt của bác sĩ, anh đã biết, kết quả có lẽ không như anh muốn: “Bác sĩ, rốt cuộc vợ tôi như thế nào rồi?”
Anh mím môi, chần chừ một lúc, mở miệng hỏi.
“Xin lỗi anh, trong người vợ anh có một loại vật chất, chúng tôi cần thời gian để phân tích thành phần của nó.”
Bác sĩ không trực tiếp trả lời, chỉ nhíu mày, căn nhắc một lúc mới mở miệng.
“Tôi muốn biết, bao giờ vợ của tôi có thể tỉnh lại? Loại vật chất đó tồn tại trong người của vợ tôi, có gây ra tổn hại gì cho cô ấy không?”
Tuy rằng đã nghe Nhan Nhã Quỳnh nói, thế nhưng nếu như những điều Nhã Quỳnh biết được không đúng, chỉ cần có một chút hy vọng, anh cũng không muốn từ bỏ, nhỡ đâu Nhã Quỳnh của anh chỉ là buồn ngủ mà thôi, vậy nên mới ngủ đến bây giờ…
“Thật xin lỗi, nói với anh như thế này đi, nếu như vật chất trong người vợ anh không có cách nào hoàn toàn đào thải ra ngoài cơ thể, có thể cô ấy vẫn sẽ tiếp tục ngủ, chúng tôi tạm thời không có cách nào giải quyết, anh… Nén bi thương.”
“Nén bi thương? Các người còn không thèm nỗ lực, còn muốn tôi nén bi thương?”
Ánh mắt Giang Anh Tuấn lạnh lùng, tay trái chống lên cánh cửa kính, nhìn những bác sĩ mặc áo trắng đang đổ mồ hôi, hừ lạnh một tiếng.
“Thưa anh, đây là một căn bệnh lạ, chúng tôi chưa từng tiếp xúc bao giờ, chúng tôi cần thời gian, mong anh không kích động.”
Bác sĩ bị Giang Anh Tuấn dọa sợ, lùi về sau hai bước, móc từ túi ra một chiếc khăn để lau mồ hôi trên trán.
“Còn cách nào khác không? Tôi chỉ cho các người một tuần.”
Giang Anh Tuấn nhìn Nhan Nhã Quỳnh yếu đuối sau cánh cửa kính, ánh mắt vô cùng u ám, rõ ràng Vũ Nguyên Hải muốn cái mạng của anh, thuốc anh ta cho Nhan Nhã Quỳnh nhất định không phải thứ tốt đẹp gì.
“Tạm thời không có, thế nhưng loại thuốc này có lẽ chỉ có tôi hiểu một chút.”
Một giọng nói hùng hồn truyền đến.
Giang Anh Tuấn và bác sĩ cùng quay đầu lại, nhìn thấy một ông lão tóc trắng xóa, mặc một chiếc áo dài màu trắng, chống gậy đi đến.
“Tôi đã từng tiếp xúc với loại thuốc gây hôn mê này rồi, tuy rằng hiểu biết của tôi không sâu lắm, thế nhưng sao các người lại động vào cái tên Vũ Nguyên Hải vậy? Còn làm cậu ta lấy loại thuốc này ra, tội của các người cũng lớn thật đấy.”
Tuy rằng người bác sĩ đó đang chống gậy, thế nhưng đi đứng vẫn rất nhanh nhẹn, nói ra những lời vô cùng đả kích với Giang Anh Tuấn, anh chau mày quay người đi, lực ở trên tay chợt giảm, ngồi lại lên xe lăn.
Giang Anh Tuấn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tay phải hết nắm lại rồi lại buông ra mấy lần, toàn thân run rẩy: “Cho dù còn tia hy vọng mong manh tôi cũng không từ bỏ, mong các người tranh thủ thời gian.”