Người bên ngoài vô cùng bận bịu. Còn ở bên trong, Giang Anh Tuấn đang ôm Nhan Nhã Quỳnh đột nhiên bừng tỉnh, hình như anh nghe được tiếng gõ đinh tai nhức óc từ bên ngoài truyền vào. Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nặng nề và ngột ngạt, nhưng anh vẫn nghe thấy.
Anh điều khiển xe lăn đi tới gần, dán lỗ tai lên cửa nghe thử. Một lúc sau, anh xác định có người ở bên ngoài đang đục tường vào, trong lòng đột nhiên ê ẩm, có xúc động muốn khóc. Cái cảm giác muốn sống nhưng không có biện pháp, đã chuẩn bị sẵn tinh thần chịu chết, vào lúc đau khổ nhất lại đột nhiên có người tới cứu mình, cảm giác vừa bi vừa hỉ đó khiến anh hơi không khống chế được.
Cô gái trong lòng anh còn đang ngủ, Giang Anh Tuấn hít sâu hai cái, bàn tay to vỗ vỗ lên mặt cô, muốn đánh thức cô dậy.
Không ngờ tình hình lại có thay đổi, anh đã bị giày vò trong thời gian dài, mồ hôi bắt đầu chảy xuống, còn cô gái trong lòng anh vẫn đang bất tỉnh nhân sự, không phát ra được âm thanh nào, cũng không mở mắt được.
Chỉ có tiếng hít thở yếu ớt chứng minh rằng cô đang còn sống, Giang Anh Tuấn chợt luống cuống.
Giang Anh Tuấn run rẩy mở điện thoại lên, nhìn chung nơi này cách âm khá tốt, mà anh cũng không có ý định tạo ra tiếng động hấp dẫn bọn chúng tới. Anh bật đèn pin lên, cẩn thận kiểm tra cơ thể của Nhan Nhã Quỳnh, cuối cùng thấy trên cánh tay phải của cô có một cái lỗ kim tím xanh.
Anh đau lòng cầm tay cô, đặt lên một nụ hôn dài, rồi mới miễn cưỡng ổn định được tinh thần. Giang Anh Tuấn lui về phía sau một chút, cho đến khi có thể dựa được vào vách tường, anh trừng mắt nhìn chằm chằm ra cánh cửa trước mặt.
Thời gian như đang chạy trốn, hơn năm mươi người thay phiên nhau gõ gõ đập đập, nhưng cũng chỉ gõ ra được một lỗ hổng đủ cho một người chui qua, chiều sâu đại khái được một nửa cửa động. Độ cứng của tảng đá này đã vượt quá sức tưởng tượng, khiến động tác của bọn họ chậm không thể chịu nổi.
“Anh Dương, tiếp tục như vậy cũng không hay, anh có biện pháp gì không?”
Cứ tiếp tục đập như thế, thì bọn họ tốn rất nhiều thời gian để đục thủng. Cho dù cơ quan hỏng rồi, thì chắc cũng phải có đường khác chứ.
“Không được, các anh hanh tay lên.”
Đúng là không có biện pháp gì với tảng đá này, anh ta đã kiểm tra mấy lần rồi, nhưng không có khe hở nào. Người đàn ông lại nhắm mắt, cúi đầu, để tóc che khuất mặt, khiến người khác nhìn không rõ nét mặt của anh ta.
Trần Bạch thở dài, đi tới bên cạnh Thu Hằng, nói: “Có rảnh nghĩ đến đường tắt thì chi bằng đục tường nhanh lên, chỉ sợ là cô Nhã Quỳnh sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Lại tiếp tục vùi đầu gian khổ đục tường. Cuối cùng, không biết bọn họ quá may mắn, hay là có nguyên nhân gì khác, mà lúc cánh cửa được đục xuyên qua rồi, Thu Hằng chui vào, bật đèn lên, đã thấy Giang Anh Tuấn ôm ds ngồi ở nơi xa nhất, nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
“Chủ tịch, để anh đợi lâu rồi.”
Nhìn thấy cơ thể Giang Anh Tuấn chỉ hơi suy nhược một chút, bờ môi tái nhợt, nhưng không có vết thương nào, Trần Bạch suýt nữa đã bước đến dập đầu với anh rồi, cũng may mà có Thu Hằng kéo lại.
“Đi ra ngoài trước đã, ai mang các anh tới đây?”
Hai vệ sĩ này của mình có bản lĩnh thế nào, trong lòng anh hiểu rất rõ. Mê cung phức tạp còn đi kèm cơ quan thế này, bọn họ không thể dễ dàng tìm được đường đến đây.
“Là anh Dương dẫn chúng tôi tới đây. A, có lẽ anh còn chưa biết anh ta.”
Từ trong động chui ra, Trần Bạch đã ở bên ngoài, cẩn thận đón lấy Nhan Nhã Quỳnh đã hôn mê bất tỉnh đặt sang xe lăn đã chuẩn bị sẵn, sau đó kéo dây an toàn thắt cho cô.
Lúc quay người chuẩn bị đón Giang Anh Tuấn, thì anh đã tự mình chui ra, ngồi ở một cái xe lăn khác.