Đêm nay có người cảm thấy thoải mái dễ chịu, có người cuộc sống không dễ gì trôi qua.
Vừa rạng sáng, khuôn mặt Abel ảm đạm và sợ hãi trước ngôi nhà bị làn khói vùi lấp, tối qua là ông ta đốt rừng vì muốn giế t chết đám người NhanKiến Định kia. Mới có một ngày trôi qua mà nhà của ông ta đã bị bén lửa rt tích này trừ ông già ra thì không còn ai làm nữa.
Quả nhiên là con của người đàn bà đê tiện kia sinh ra vậy mà lại thương xót đến như vậy, mất mười mấy người cũng muốn đưa ông ta về cho bằng được.
“Ông chủ, những người lúc trước bắt được đều đang ở bên trong, không kịp lôi ra ngoài, nhà bị lửa cháy từ vườn lan ra bốn phương tám hướng nên chẳng lấy ra được đồ đạc gì hết, tất cả đều bị cháy thành tro bụi ở bên trong rồi: Vào những lúc như này, cũng chỉ có quản gia mới có gan mở miệng nói những lời này với Abel, mấy người khác đều chạy ra ngoài hết, có khi còn không dám phát ra tiếng động nào, chỉ sợ Abel thẹn quá thành giận xe bọn họ ra làm trăm mảnh.
“Cho xe qua đây đón tôi đi vào nội thành”
Tận mắt chứng kiến ngôi nhà bị lửa thiêu thành tro bụi, Abel hừ lạnh một tiếng.
Ông ta đã nói ông già kia không có chút bản lĩnh nào, thần không biết quỷ không hay mà đem ngôi nhà của ông ta đốt rồi, đến bản thân mình cũng suýt chút nữa bị thiêu cháy, thủ đoạn ông già này cất giấu quả không nhỏ, không chừng sau này vẫn còn một đòn đánh nữa.
Sau lần này, ông ta cũng nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình, chẳng biết hươu chết về tay ai, đều phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người rồi!
NhanKiến Định vừa tỉnh lại, mở điện thoại ra, tin tức việc tòa nhà phía nam bị thiêu hủy trong nháy mắt chiếm toàn bộ tầm nhìn của anh ta, chuyện cánh rừng cháy chỉ còn là chuyện hôm trước, nhưng tòa nhà bên cạnh này cũng cháy…
Cái nhà đấy là do Abel đứng tên, có thể thiêu hủy tòa nhà của ông ta trừ ông ngoại ra thì anh ta cũng không nghĩ đến ai khác nữa.
Nhưng nếu muốn trong lúc bọn họ cái gì cũng không biết, thừa dịp lúc đêm tối đốt tòa nhà của Abel mà đến bây giờ Abel vẫn không có.
một chút phản ứng nào, tình huống này nghĩ như thế nào cúng có chút không đúng lắm! Đây rõ là muốn Abel phải khổ sở suy nghĩ rồi.
Càng nghĩ càng cảm thấy được không hợp lí, NhanKiến Định vội vàng rửa mặt thay quần áo đơn giản rồi đi đến phòng của công trước Otto, càng chạy vẻ mặt càng tối sầm lại, chờ ở cửa phòng đến lúc trời tối luôn rồi.
Ban đầu vẫn còn tốt đấy, nói cái gì mà từ từ sẽ đến, Abel xem như là kẻ cho anh ta luyện tập, sao đột nhiên ông ngoại lại ra tay, vừa ra tay là hủy luôn đống nhà, như này có hơi nhanh quá mức hoàn toàn không giống phong cách của ông ngoại.
Có thể làm cho ông ngoại gấp gáp muốn đè bẹp Abel như vậy chắc chẳn đã xảy ra chuyện gì đó mà anh ta không biết.
Gõ cửa ba lần, NhanKiến Định đứng ngoài đợi một lúc bên trong vẫn không có động tĩnh gì, anh ta thấy nghỉ ngờ, lại gõ cửa thêm vài lần nữa, vẫn là đều không có một chút phản ứng nào, NhanKiến Định đẩy luôn cửa ra, cửa không hề khóa.
Đẩy cửa đi vào, trong phòng đã trống rỗng từ lúc nào, chăn trên giường đã gấp cẩn thận, bên trong sạch sẽ vô cùng, rèm cửa sổ rớt ra, ánh mặt trời chiếu thẳng vào trong, giống như chưa từng có người ở đây vậy!
NhanKiến Định đơ người trong nháy mắt, điện thoại reo ba làn mới nghe máy, giọng nói già nua và khàn khàn của Công tước Otto vang lên: “Kiến Định, có những việc từ ông mà ra thì cũng sẽ kết thúc ở ông, Abel cứ để cho ông đi, con tự xử lý đám người Yaren đi, ông không phản đối, nói đến cùng thì người làm bố như ông có lỗi với bọn họ rồi!”
“Ông ngoại, chúng ta là người một nhà, có vấn đề gì thì mọi người cùng nhau đối mặt, ông như vậy sao chúng con chịu nổi.”
NhanKiến Định run lên, buổi tối ngày hôm qua anh ta cảm thấy có vấn đề, không nghĩ tới vấn đề lại xảy ra như thế này, muốn dứt bỏ bọn họ, một mình đối mặt với một người hận ông ta đến xương tủy, ai cũng không yên lòng cho nổi.