Đi một đoạn đường rất dài, khi bọn họ đang nghi ngờ không biết cái mê cung này lớn đến thế nào, thì trước mặt đột nhiên xuất hiện hai vệ sĩ đang nhắm nghiền mắt, không rõ sống chết nằm liệt ra đất. Bọn họ mặc đồ màu đen, vũng máu dưới thân đã đông đặc lại.
Thu Hằng muốn xông tới, nhưng lại bị người đàn ông trước mặt ngăn lại, lắc đầu với anh ta.
“Đó là người của chúng tôi, tôi nhất định phải xem xem họ thế nào! Chắc chắn là Trần Bắc đã ở phía trước!”
Người kia thấy không ổn, hai mắt Thu Hằng đã đỏ bừng lên, đám người này chẳng khác gì anh em của anh ta. Bình thường mặc dù ai nấy cũng xị cái mặt ra, nhưng sâu trong thâm tâm đều là những kẻ trọng tình trọng nghĩa. Lúc này có người bị tách ra ở đây, nếu như không phải tình huống lúc này quá nguy hiểm, thì nhất định Trần Bắc sẽ không bỏ lại bọn họ.
“Đi theo tôi.”
Người đàn ông không ngăn cản nữa, không khí xung quanh anh ta đã lạnh hơn một chút.
Thu Hằng đi theo Giang Anh Tuấn đã lâu, đối với hơi thở lạnh như băng này, anh ta có sức miễn dịch, cũng không sợ, chỉ nhắm mắt theo đuôi người đàn ông trước mặt. Đi tới trước hai người vệ sĩ đang nằm bất động, vết thương chồng chất, Thu Hằng đưa tay đặt lên cổ bọn họ dò xét.
Không có phản ứng gì…
“Đội trưởng, sao ạ? Đình Dũng, cậu ta…”
Có hai vệ sĩ vẻ mặt đầy hi vọng lại gần, trong giọng nói cũng mang theo chút mong chờ, nhẹ nhàng hỏi.
Thu Hằng sững người, vẻ mặt nghiêm nghị, quay đầu nhìn bọn họ lắc đầu, rồi đứng lên: “Làm phiền anh Dương, chúng ta đi tiếp thôi. Cứu người quan trọng hơn.”
Sau khi dừng lại trong chốc lát, đoàn người lại tiến về phía trước. Có người chỉ dẫn, Thu Hằng không mất nhiều công sức đã theo kịp người ta. Lúc này, cả đoàn người đang đi tiếp xuống dưới, còn Trần Bắc, thì đang ngồi nghỉ ở một nơi khác.
“Anh Dương có dám chắc là có thể tìm thấy Chủ tịch và bà chủ không?”
Một nhóm người đông đảo đi vào đây, mặc dù đã rất cẩn thận, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ động phải cơ quan.
Sau khi vết thương nhẹ của ba người đã được băng bó xong, Trần Bắc xích lại gần, cau mày hỏi.
“Đã đến, bọn họ ở ngay phía sau bức tường này. Cơ quan mở cửa đã bị phá hỏng, chúng ta phá ra luôn đi!”
Nghe thấy người bên kia nói đã tìm được, Trần Bắc lộ ra vẻ vui mừng. Quay đầu nhìn sang, một tảng đá màu xanh đen to lớn đang chắn trước mặt anh ta. Độ cứng của tảng đá này… Trần Bắc nuốt một ngụm nước miếng, đưa tay gõ hai lần, không có bất kì tiếng vang nào cả.
“Tảng đá như thế này, nếu muốn đập vỡ thì tốn bao nhiêu thời gian vậy? Anh Dương, nếu không thì anh tìm xem có cơ quan nào khác không?”
“Mất bao nhiêu thời gian thì phải xem năng lực của các anh. Không có cơ quan khác để mở cửa đâu. Một bức tường lớn như thế này, hi vọng nó chỉ có một lớp thôi, nếu kém may mắn thì là ba lớp. Cho nên… Bắt đầu đi!”
Lui về sau hai bước, người đàn ông dựa lên bức tường ở phía đối diện, mở miệng nói. Nói xong, anh ta nhắm mắt lại.
Thu Hằng đưa mắt nhìn công cụ mình đang cầm. Anh ta đang thắc mắc, rốt cuộc là vì sao lại cầm thứ này tới, thì ra tác dụng là như thế này. Bọn họ nhận lệnh tập hợp ở đây bắt đầu làm việc, bức tường dày như vậy, cơ quan bị hủy, chỉ có thể dùng búa đập ra một cái lỗ. Hay là, có thể nghĩ cách mở cơ quan ra không?