Đúng vào lúc đám vệ sĩ sắp tuyệt vọng, thì Thu Hằng mở cửa xe bước xuống dưới ánh mặt trời sáng rỡ.
“Tình huống thế nào rồi? Đã thăm dò xong bên trong chưa?”
Trên đường tới đây, Trần Bắc đã báo cáo hết tình huống với anh ta. Nhưng dù sao thì cũng đã năm tiếng rồi không liên lạc được, Thu Hằng lại cau mày hỏi một lần nữa.
“Đội trưởng, đội phó đã vào trong một thời gian, tạm thời chưa có hành động gì. Cơ quan bên trong rất phức tạp, nhóm năm mươi người đầu tiên đi vào chỉ thăm dò được tầng đầu tiên, tình huống tiếp theo như thế nào, tạm thời còn chưa rõ ràng lắm.”
Trong số vệ sĩ có một người cao lớn, nhìn thấy Thu Hằng lần đầu tiên biến sắc mặt, nên vội vàng đứng lên, chạy chậm tới nói.
“Trần Bắc đi vào được bao lâu rồi?”
Sự phức tạp của cơ quan bên trong đã vượt quá tưởng tượng của anh ta. Đám vệ sĩ này là do anh ta và Trần Bắc cùng huấn luyện ra, cho dù bình thường chẳng nói được lời hay ý đẹp gì, nhưng thực lực của bọn họ như thế nào, anh ta biết rất rõ.
Nếu như cả đám này cũng không tiếp tục được đến tầng thứ hai, thì tỷ lệ tìm được Chủ tịch cũng rất thấp.
“Anh Dương, công tước nói bao giờ sẽ đến vậy?”
Liên quan đến sống chết của Giang Anh Tuấn, Thu Hằng không còn thời gian đoái hoài đến cấp bậc nữa, anh ta cau mày, quay đầu hỏi một người đàn ông gầy teo đứng cạnh mình.
“Trong vòng năm tiếng tiếp theo, tôi sẽ mang theo các chuyên gia kiến trúc xuống đo đạc trước, tìm vài đường đi. Hiểu rõ tương đối rồi, thì một tiếng sau, không cần biết đội trưởng của các anh đã ra ngoài hay chưa, tôi vẫn sẽ đi vào.”
Người đàn ông lạnh lùng nói, rồi vẫy vẫy tay, một đám người cầm theo công cụ vội vã đi vào mê cung.
Thu Hằng còn chưa kịp phản ứng, bên kia đã bắt đầu công tác. Năm mươi mấy vệ sĩ trợn mắt nhìn đám người đeo kính mắt, hào hoa phong nhã vừa đo đạc vừa lẩm bẩm không biết đnag nói cái gì. Toàn bộ động tác của bọn họ rất tư nhiên, không hề hoang mang, giống như chỉ đang khảo sát di tích vậy.
Vốn cho là mình sẽ có toàn quyền chỉ huy, nhưng lúc này chỉ một hai câu nói, tất cả quyền chủ động đã bị người khác lấy mất. Toàn bộ quá trình, Thu Hằng chỉ có thể đi theo người ta, cho đến một tiếng sau, anh ta nhìn thấy nhóm người kia cầm một tờ bản vẽ đi vào mê cung.
“Thật sự không cần Trần Bắc đi ra ngoài sao? Hẳn là Trần Bắc sẽ có nhiều thông tin hơn bọn họ một chút.”
Cứ tùy tiện lấy một tấm địa đồ vẽ trong thời gian ngắn mà không ai hiểu gì cả và đi theo, thậm chí còn đi vào một nơi nguy hiểm như vậy nữa, đây cũng không phải là một quyết định sáng suốt.
“Kết quả cũng đã có rồi, tôi đại khái có thể biết được Giang Anh Tuấn đang ở chỗ nào.”
Người đàn ông kia quay đầu nhìn Thu Hằng, gương mặt bình thản không gợn sóng. Sau đó anh ta cầm tấm địa đồ kia lên, kiểm tra lại một lần nữa, không quan tâm người phía sau có đi theo hay không mà đã dẫn đầu đi vào trong.
Suốt quãng đường đi, những cái bàn và giá đỡ để trang trí đều đã bị tàn phá khá nhiều, nhìn rất lộn xộn, đủ các loại chất lỏng với màu sắc khác nhau trộn chung với đống vải bẩn thỉu, nhìn qua thôi cũng đủ để người khác buồn nôn.
Người đàn ông kia không hề quan tâm đến những thứ đó, thản nhiên đi vào bên trong. Thỉnh thoảng anh ta sẽ ấn vào một chỗ tường nào đó, đi cả một đoạn đường rồi sẽ lại quay lại điểm bắt đầu, cảm giác như bọn họ đang đi vòng quanh một chỗ vậy. Nhưng đi lâu như vậy rồi mà bọn họ chưa gặp phải cạm bẫy nào mà Trần Bắc nhắc đến.
Đám vệ sĩ đi theo sau lưng anh ta đầy vết thương vì lần thám thính đầu tiên, bây giờ đang nhìn anh ta với ánh mắt như nhìn một thiên sứ.