Đương nhiên Vũ Nguyên Hải không có ý kiến gì, sau khi cẩn thận xác nhận xong địa hình, mới đưa theo năm người đó mà xuất phát.

Lúc này Nhan Nhã Quỳnh cũng đã lên tầng rồi, sau khi trải qua kiểm tra, cuối cùng mới đưa NhanHướng Minh đi vào trong phòng bệnh.

Lúc này công tước Otto có vẻ đã tốt hơn lúc vừa tỉnh lại sáng nay, đã có thể ngồi dựa vào giường mà đọc sách được rồi.

“Ông ngoại, bây giờ cảm thấy như thế nào?”

Nhìn thấy công tước Otto đã tỉnh lại, Nhan Nhã Quỳnh vốn đang ngập tràn đau lòng, giờ đã tốt hơn rất nhiều, nhưng mà hốc mắt vẫn đỏ ửng như cũ, trong mắt cũng ngân ngấn lên, người vẫn run rẩy.

“Không sao, bác sĩ nói tỉnh lại là tốt rồi, sau này nghỉ ngơi bảy ngày.

là có thể về nhà rồi”

Hôn mê mất mấy ngày, giọng nói vừa mở miệng.

nói ra có chút khàn, giống như cát và đá cọ xát vào nhau vậy, thô ráp rất khó nghe: Nhan Nhã Quỳnh quay đầu lại lấy chiếc cốc đưa đến trong tay ông ta: “Vậy thì cần phải nghỉ ngơi cho tốt, hôm qua cháu mệt cả ngày rồi, nên hôm nay dậy hơi muộn, không thể qua thăm lúc ông ngoại vừa mới tỉnh được, ông ngoại đừng tức giận”

Chuyện trong nhà Nhan Nhã Quỳnh cũng theo bản năng mà che giấu.

Công tước Otto thích Tinh Hòa như vậy, bây giờ mà nói cho ông ta biết đứa bé đã bị người ta bắt đi không biết sống chết thế nào, không chừng sẽ làm cho ông ta xúc động mà ngất đi, kết quả như vậy là điều mà không ai muốn nhìn thấy, ông cụ vừa mới tỉnh lại, không ổn lắm!

“Không sao đâu, Tinh Hòa đâu, sao lại không đến cùng, lâu lắm chưa gặp rồi, cũng không biết có còn nhớ ông nữa không.”

Công tước 0tto nhìn là cửa một cái, có chút nghỉ ngờ mà hỏi, đã mang cả Hướng Minh đến rồi, sao lại để Tinh Hòa ở lại nhà, lúc này ba người phải đến với nhau chứ!

“Bây giờ Tinh Hòa đang bận lắm, Minh Tú xảy ra chút chuyện, bố của cô ấy và cô em gái kia qua đây, hai ngày nay bị chán ghét, hôm qua bị tức đến chóng mặt, vẫn luôn nằm trên giường chưa dậy được, Tinh Hòa thích Minh Tú, liền để cho con bé ở lại đó.”

Nhan Nhã Quỳnh vắt hết óc mới nói vừa ra, tạm thời công tước Otto cũng không nghe ra vấn đề gì, gật đầu không truy hỏi, nhưng mà lại có.

chút bất mãn với kiểu người thân như vậy: “Không thích thì đuổi đi là được rồi, sắp là bà chủ tiếp theo của gia tộc Otto rồi, nó yếu đuối như vậy không phải là một chuyện tốt, ra ngoài có chuyện gì thì có Kiến Định đỡ giùm nó rồi, cứ đuổi ra ngoài là được rồi.”

“Cháu cũng nói như vậy, nhưng hình như bên trong còn có ẩn tình gì nữa, anh đã đi điều tra rồi”

“Chờ khi nào điều tra xong xuôi thì chắc chắn sẽ được thả ra, ông.

ngoại, ông không cần phải bận tâm chuyện này, anh trai sẽ tự giải quyết ổn thỏa!”

Nhan Nhã Quỳnh không cười nổi, bàn tay đang nắm chặt khẽ run run, dáng vẻ mỏng manh làm người khác không yên tâm.

“Tạm thời không nói chuyện này nữa, nhìn sắc mặt cháu không.

được tốt lắm, cứ ở chỗ này nghỉ ngơi một thời gian, bên trong còn một phòng nghỉ đó, ông và Hướng Minh trò chuyện chờ cháu khỏe lại rồi cùng ông nói chuyện thật vui vẻ.”

Công tước Otto đứng dậy, bàn tay đặt trên đầu Nhan Nhã Quỳnh khế xoa xoa nhìn cô mỉm cười, một tay chỉ vào căn phòng phía sau.

“Vậy ông với Hướng Minh nói chuyện, cháu đi nghỉ ngơi trưới Nước mắt trong hốc mắt cứ trực chảy ra ngoài, Nhan Nhã Quỳnh cảm giác như bản thân mình không kìm chế nổi nữa, cô gật đầu, cố gắng nói nốt câu kia rồi vội vã quay người đi, một giọt nước mắt rơi xuống đất.

Sau khi Nhan Nhã Quỳnh đi vào phòng, đóng cửa lại, cô bất lực trượt xuống ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm mặt, kìm nén ch ảy nước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play