Giang Húc Đông đã ở trong phòng ICU một đoạn thời gian rồi, nhìn sắc mặt còn tái nhợt hơn cả lúc tước, Vũ Nguyên Hải vẫn luôn canh ở bên cạnh, trong đầu tràn đầy những lời nói mà Hoäc Anh Tuấn nói với anh ta sáng hôm nay, thực sự Abel là bóng ma mà cả đời này bọn họ không thể trốn tránh được.

Cho dù là bây giờ bọn họ nhờ vào thế lực của NhanKiến Định và Hoäc Anh Tuấn mà chạy được rồi, nhưng ai cũng không thể biết được lúc nào thì Abel sẽ tìm được họ, đến lúc đó, sau lưng cũng không còn ai chống đỡ cho họ nữa rồi, bị bắt lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Đã ngồi cả một buổi sáng, Vũ Nguyên Hải mím môi đứng nhìn thấy người nằm ở bên trong vẫn không biết sống chết như thế nào, sau khi bình tĩnh mà nhìn một lát, liền quay người dặn dò kỹ lưỡng với bảo vệ đứng canh giữ cách đó không xa, sau đó rời đi.

Có một số chuyện phải đưa ra quyết định trước thì mới có thể thoải mái được một chút, lúc nào cũng chỉ chạy trốn, trốn chạy khắp.

nơi như thế này, cảm giác giống như một con chuột trong cống ngầm vậy, anh ta đã sớm chán ngán cảnh này rồi, thừa dịp bây giờ còn có người giúp đỡ, còn không bằng liều một phen, kết quả xấu nhất cũng chỉ là chết mà thôi, chết sớm chết muộn thì cũng là chết hết, có gì mà phải sợ chứ, nhưng chỉ cần họ thành công, thì sau này có thể sống dưới ánh mặt trời rồi!

Đi ra khỏi bệnh viện, anh ta lấy điện thoại ra gọi điện cho Hoäắc Anh Tuấn, lúc đi đến chỗ rẽ, vừa đúng lúc gặp được Nhan Nhã Quỳnh đưa theo đứa trẻ xuống khỏi xe, liền dừng bước lại một chút, hơi tránh ra, lẫn vào mấy người khác mà rời khỏi bệnh viện.

Rất nhanh đã có người bắt máy, Giang Anh Tuấn ngồi chuyến bay.

buổi sáng, bây giờ vừa hạ cánh, Vũ Nguyên Hải đã gọi điện Ì *Tôi đồng ý với những gì anh nói lúc sáng, nhưng mà tôi có một điều kiện, sau khi chuyện thành công, chắc chắn anh phải thả cho tôi và Giang Húc Đông rời đi.”

Giọng nói Vũ Nguyên Hải lành lạnh, tính toán nhiều như vậy, chơi mạo hiểm như vậy, điều anh ta muốn cũng chỉ là hai chữ “tự do”

mà thôi.

“Đương nhiên không thành vấn đề, đợi lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh, anh âm thầm mà đi đến, thăm dò địa hình vùng xung quanh, có thể thám thính được tin tức gì thì càng tốt, không được thì cũng không sao, nhớ lấy, xung quanh có một cánh rừng, phải hiểu rõ được địa hình trong cánh rừng, tôi sẽ phát năm người qua cho anh, trước sáu giờ tối, tôi muốn một bản đồ tuyến đường thật rõ nét và bản đồ bố trí lực lượng nữa.”

Nghĩ một lát, tay trái của Giang Anh Tuấn khẽ vuốt nhẹ lên miệng.

lếp tục nói: “Tuyệt đối không được rút dây động rừng.”

Khứu giác của Abel rất nhạy, chỉ cần động tác có chút sơ hở nào, ông ta đều có thể nhận ra được, sau đó đổi vị trí.

Bảo Vũ Nguyên Hải đi, chẳng qua là vì anh ta có thế thành công trốn dưới mí mắt của Abel, để đưa người bị bắt ra mà thôi.”

“Đợi tin tức của tôi đi, còn có chuyện gì khác không?”

Điều tra địa hình mà thôi, là chuyện đơn giản nhất rồi, đương nhiên Vũ Nguyên Hải không từ chối, ngược lại còn hỏi lại một câu, từ giờ đến sáu giờ tối còn có tầm năm tiếng đồng hồ nữa, làm thêm mấy chuyện nữa thì vẫn kịp.

“Hết rồi, chỉ chút đó thôi, tuyệt đối đừng bứt dây động rừng, chúc anh may mắn”

Sau khi dặn dò xong, Hoäc Anh Tuấn cúp điện thoại, gửi địa chỉ mà NhanKiến Định đã gửi cho anh và cả những thông tin điều tra được thêm qua đó.

Gọi cho Trấn Bắc, điều thêm năm người rất thông thạo trong việc.

điều tra để đi qua đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play