“Hướng Minh, con ở đây nói cho ông biết, rốt cuộc thì mẹ con đã xảy ra chuyện gì? Hay là ở nhà có chuyện gì khó khăn xảy ra?”
Nhan Nhã Quỳnh vừa đi khỏi, nụ cười trên mặt công tước Otto biến mất, ông †a nhíu mày nhìn chắm chằm NhanHướng Minh hỏi.
“Ông cố ngoại, chỉ là dạo gần đây mẹ con hay cảm thấy không vừa ý thôi, bố con lúc nào cũng bận bịu bên ngoài, không có thời gian chăm sóc mẹ, trong lòng mẹ cảm thấy rất uất ức, nhưng có một vài chuyện không phải là bố không nói, mà đúng hơn là không thể nói, con có thể ngầm hiếu được nhưng mẹ lại chẳng hiểu.”
Quay đầu lại nhìn cánh của phòng đã đóng chặt ở bên trong, NhanHướng Minh cúi gắm đầu, môi mím chặt, cậu bé hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên trả lời.
“Con là đứa trẻ ngoan, ông cố ngoại cảm thấy con không phải là không hiểu ông muốn biết chuyện gì, nói dối ông chỉ có hại không có lợi với các cháu đâu, có phải Abel đã gây ra chuyện gì, con đã bảy tuổi, chắc bố con đã nói với con rồi!”
Đứa trẻ này trưởng thành sớm, ngoại trừ không minh, dạy cái gì cũng chỉ cần một lúc là được, nhưng nhược điểm cũng chính ở đó, tuy rằng công tước Otto là con cáo già xảo quyệt cũng khó moi được chuyện từ miệng cậu bé ra.
“Đúng là bố đã nói với con chuyện này, nhưng ông cố ngoại, con còn chưa được bảy tuổi, mẹ sẽ không cho con động chạm đến những.
chuyện đó, bây giờ mục tiêu cần phải thực hiện của con là cố gắng học tập, khi nào con lớn rồi, tự nhiên bố con sẽ dạy con khống chế cảm xúc của mình”
Ánh mắt NhanHướng Minh nhìn công tước Otto không chớp, còn thiếu mỗi cái là không lấy con dao mà khắc hai chữ chân thật trên mặt.
“Ông biết rồi, con đi an ủi mẹ con đi, chắc lúc này mẹ con không thoải mái gì đâu, nhưng Hướng Minh, thật ra thì con có nói dối ông cũng trở thành công cốc, cho dù ông không biết được chuyện đó từ miệng con nhưng sẽ biết từ miệng của người khác, chỉ là chuyện đó có hơi phiền phức một chút thôi.”
Công tước Otto muốn biết chỉ tiết chuyện gì đó rất đơn giản, không tới ba mươi phút ông có thể tra rõ nguyên nhân ngọn nguồn, ông hỏi cậu bé ở đây cũng chỉ muốn nghe xem cảm nghĩ của đứa trẻ khi trải qua chuyện này thế nào.
“Ông cố ngoại, ông sẽ không muốn biết sự thật ngọn nguồn là thế nào đâu, mẹ đã rất đau lòng rồi, nhưng mẹ con lại cố gắng chịu đựng, mục đích chính là muốn ông yên tâm dưỡng thương, ông mà làm như vậy, chẳng khác nào đang phản lại sự quan tâm của mọi người đối với ông Sau khi nói xong, NhanHướng Minh gõ cửa đi vào trong phòng, trong quá trình làm những hành động kia không nói lời nào nữa nhưng chính những hành động đó như nói lên tất cả.
Công tước Otto im lặng một lúc, hay là đi gọi người v‹ ai đi tra rõ ngọn nguồn, ông không thích cái cảm giác chẳng hiểu biết gì, có một vài chuyện ông ta nhất định phải biết, chưa kể đến chuyện ông ta có thể giúp đỡ ít nhiều.
Thời gian như bị trộm mất, trôi qua rất nhanh, Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy mình ăn năn hối hận một lúc, bên ngoài kia trời đã tối, hai bên đường đã lên đèn, đã hơn sáu giờ, chẳng mấy chốc lại đến bảy giờ.
Cô hoảng hốt chạy vội ra ngoài, ánh đèn bên ngoài có bật nhưng vẫn khá là tối, trên giường, công tước vẫn ngồi dựa như lúc đầu, vẫn như lúc buổi chiều, có vẻ ông không dịch chuyển tí nào vậy, nhưng hình như đầu hơi cúi xuống.
Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy hơi kỳ lạ, cô tiến lên hai bước đi tới gần mép giường: “Ông ngoại, ông cảm thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, các cháu nghĩ rằng cứ nói dối ông thì ông sẽ không biết sao? Cũng thật là làm khố đứa trẻ này, nghĩ ra được.
cái lý do như vậy, hôm qua NhanMinh Tú và Tinh Hòa bị Abel bắt cóc, không đúng, là quang minh chính đại đi cướp người đúng không!”
Buổi chiều, ngay lúc vừa biết tin, công tước Otto tức đến nỗi sắp.