5 năm sau,
Thiếu nhiên ngày nào đã trở thành nam nhân trưởng thành, điềm đạm. Võ công ngày một tăng cao khiến y một lần nữa xếp hạng đầu trong tuyệt thế cao thủ trên giang hồ.
Y xin phép được ra ngoài du ngoạn, học hỏi trong suốt 2 năm kết giao được rất nhiều bậc anh tài. Còn mở ra một trà quán mang tên Diệp Trúc Lâu vang danh thiên hạ.
Mà những hành động này của y lại được Nghiêm Dục thong thả coi như không nhìn thấy. Nhưng điều khiến y phiền lòng là hắn không để tâm y, càng lớn y càng cảm thấy hắn xa cách mình như động vào y khiến hắn chán ghét vô cùng.
Nguyệt Dạ ngồi trong trà lâu suy tư. Cố Linh nhìn y trầm tư thì trẻo ghẹo:
- Này Nghiêm Dạ, ngươi mấy ngày nay như người mất hồn vậy. Có chuyện gì phiền não à?
Y lắc đầu nói:
- Không có gì. Mấy tháng nữa ta rời đi đến phía Bắc rồi. Trà lâu đưa ngươi chủ quản. Nhớ phải trông coi cho kĩ. Nếu có người đến tìm ta đưa hắn hộp này. Bảo cứ theo đó mà làm.
Cố Linh gật đầu. Nàng gặp Nghiêm Dạ lúc y đang đánh nhau với đám sơn tặc ở Thôn Miêu Linh, nàng liền một mực muốn theo y. Phong thái y ngày hôm đó khiến nàng nhất kiến chung tình.
Thấy y rời đi, nàng kéo góc áo y lại đưa y một miếng ngọc bội phỉ thúy:
- Cái này cho ngươi. Sau này chiến thắng trở về ta sẽ nói cho huynh biết ý nghĩa của nó.
Y đa tạ nàng rồi rời đi. Nào biết đây cũng là lần cuối hai người gặp lại.
Thư phòng,
Nghiêm Dục bao năm vẫn vậy phong thái điềm tĩnh phê chuẩn tấu chương. Nghiêm Hàn bước vào hành lễ:
- Tham khiến phụ hoàng.
Hắn gật đầu bảo y:
- Con đến đây nếu là muốn hủy bỏ mối liên hôn hai nước Tây - Châu thì không cần nói nữa. Mau về cung của mình.
Nghiêm Hàn quỳ xuống cầu xin:
- Phụ hoàng, con đã có người trong lòng mong người hủy bỏ hôn ước. Cầu xin người..
Nghiêm Dục ngạc nhiên:
- Là ai?
Nghiêm Hàn biết y thân là Thái tử liên hôn để giữ hòa bình hai nước là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng Tiểu Vũ y không giống hắn, có thể chấp nhận hắn lấy người khác.
Nghiêm Hàn im lặng. Hắn nhìn con trai mình thở dài:
- Hàn nhi con là đứa con mà ta yêu thương nhất. Đừng làm ta thất vọng. Tương lai con chính là hoàng đế của Tây Thành, nặng nhẹ thế nào con trong lòng ắt có phân minh. Việc này đã quyết, mấy ngày nữa công chúa Châu Cổ sẽ đến. Con đi đón nàng đi.
Nghiêm Hàn trong lòng sớm đã đổ nát tại sao bản thân lại sinh ra trong nhà đế vương. Tại sao lại trở thành hoàng tử, hắn thẫn thờ ra khỏi Thư phòng. Nghiêm Dục thở dài:
- Hàm Hiên có phải ta ép nó quá không?
Hàm Hiên đứng bên cạnh y lắc đầu:
- Nếu Châu Cổ không phải nhiều lần quấy nhiễu biên cương phương Bắc nước ta, thì ngươi cũng không cần chấp nhận đề nghị liên hôn kia. Là Nghiêm Hàn hắn yêu thích đứa trẻ nhà Cao gia, nếu không ngươi cũng không cần khó xử như vậy.
Nghiêm Dục sầu muộn:
- Nghiêm Dạ y trở về chưa?
Hàm Hiên gật đầu:
- Y đã quay về cung 3 canh giờ trước.
Hắn tỏ ý đã biết. Chuyện hắn nên làm cũng đã làm. Không nên làm cũng đã làm. Diệp Du nàng có thấy an lòng không?
Hàm Hiên đứng bên cạnh hắn cũng đã đến lúc hắn nên rời đi. Nguyệt Dạ tiến vào Thư phòng, hắn đã ngủ trên ghế từ bao giờ. Y lấy một kiện ngoại bào đắp lên cho hắn. Nghiêm Dục tỉnh dậy thấy y thì bình tĩnh nói:
- Con về rồi à? 5 năm tôi luyện có thấy tốt hơn không?
Y lùi ra sau nói:
- Cũng may có người bảo hộ. Bá quan trong triều chắc hẳn cũng gây áp lực về chuyện của nhi thần. Gây nhiều rắc rối cho người như vậy, con cũng phiền lòng.
Nghiêm Dục thấy y như vậy thì cười nhạt:
- Không sao. Ngươi sống tốt là được.
Y quỳ xuống cầu xin:
- Phụ hoảng, con nghĩ chuyện liên hôn Tây - Châu không nhất thiết phải chấp nhận.
Nghiêm Dục tức giận:
- Con là muốn ta tức chết đúng không? Nghiêm Hàn hắn là Thái tử chuyện liên hôn một khi đã quyết không thể thay đổi.
Y trầm mặc cười miễn cưỡng:
- Người chưa từng là chúng con nên không hiểu tấm lòng của hoàng huynh. Y sớm đã yêu mến Cao Lôi Vũ của Cao gia, người không hiểu hay cố tình không hiểu?
Hắn đứng dậy nhìn y trầm mặc:
- Trẫm là vua một nước có những chuyện là lực bất toàn tâm. Ngươi nếu có chủ ý gì thì nói ra, nếu không chuyện này không cần bàn nữa.
Y gật đầu:
- Châu Cổ nhiều lần xâm phạm con muốn dẹp Châu.
Nghiêm Dục sững người:
- Ngươi muốn đến phương Bắc đánh chiếm Châu Cổ?
Nguyệt Dạ gật đầu. Hắn tức giận đập bàn:
- Hoang đường. Châu Cổ mãnh tướng nhiều vô kể vả lại địa hình nhiều sông, nước ta thủy binh thì yếu kém. Muốn đánh chiếm Châu Cổ khó càng thêm khó. Ngươi đừng tự cho mình là đúng mau quay về.
Y vẫn quỳ nói tiếp:
- Nhi thần có cách dẹp yên Châu Cổ. Kính mong phụ hoàng hạ chỉ thần tình nguyện ra quân giết địch.
Nghiêm Dục quay lưng phất tay áo:
- Chuyện này không thể đáp ứng ngươi. Mau quay về.
Y lắc đầu vẫn tiếp tục quỳ. Nghiêm Dục trong lòng sớm đã loạn:
- Vì sao y nhất quyết phải rời đi. Chiến trường khốc liệt, Dạ nhi vẫn là quyết tâm rời xa hắn. 5 năm y ra ngoài, hắn luôn thấp thỏm không yên. Giờ đây đẩy y vào chỗ chết hắn không làm được.
Tẩm cung,
Nghe thái giám nói lại y đã quỳ 5 canh giờ. Hắn sững người, quả nhiên là muốn ép hắn nhượng bộ. Nghiêm Dục cuối cùng đứng dậy đến Thư phòng.
Nguyệt Dạ sắc mặt trắng bệch, cả người phát run. Y đang khổ sở đợi hắn đến, cho phép nguyện vọng của mình. Nhưng hắn lại bỏ mặc y quỳ suốt 5 canh giờ. Quả nhiên hắn vẫn vô tình như vậy. Y cuối cùng cũng ngất đi.
Khi hắn đến thấy y ngất đi liền bế người vào tẩm cung. Bảo ngự y chăm sóc vết thương ở chân cho y, tẩm cung giờ chỉ còn mỗi hai người. Hắn nhìn chằm chăm y, mấy năm rồi, khuôn mặt non nớt ngày nào giờ cũng đã thành thiếu niên trưởng thành. Hắn ngồi đó vô thức muốn chạm vào khuôn mặt kia, nhưng cánh tay vẫn chậm chạp không dám.
Y vô thức mở mắt thấy hắn liền cười nhạt:
- Con tưởng người sẽ không đến.
Nghiêm Dục lắc đầu:
- Lần sau đừng liều mạng như vậy. Lần này muộn chút nữa chân này của ngươi đã tàn phế rồi.
Nguyệt Dạ nhìn hắn:
- Phụ hoàng, con vẫn muốn ra quân. Người đồng ý với con đi.
Nghiêm Dục như muốn lảng tránh vấn đề này liền đứng dậy đã bị y kéo lại:
- Cầu xin người,...
Nghiêm Dục bình tĩnh kéo tay y ra:
- Con nghỉ ngơi đi.
Đột nhiên hắn chưa đi được hai bước chân đã khụy xuống dòng máu chảy ngược về họng đôi mắt màu hổ phách nổi lên tia máu dữ dằn. Thấy hắn khụy xuống y nhanh ngồi dậy bước xuống quát:
- Đừng lại gần. Mau quay về tẩm cung của con. Mặc kệ ta.
Nguyệt Dạ thấy hắn phát run liền nhớ cứ 3 tháng hắn sẽ ở trong tẩm cung 5 ngày không ra. Khiến y không biết tại sao. Giờ nhìn hắn như này y lo lắng không thôi. Y vẫn quyết định đến bên cạnh hắn đỡ người dậy. Hắn mất đi khả năng khống chế, đè y dưới nền đất lạnh lẽo.
Y chạm nhẹ lên mặt hắn:
- Hóa ra là cổ trùng.
Hắn như dã thú xé rách y phục của y, y vậy mà cũng không phản kháng. Hắn như nhìn chằm chằm con mồi, ngửi được mùi hương cơ thể y liền tỉnh táo vài phần. Hắn bắt đầu ý thức được vừa mình làm gì liền lúng túng
- Ngươi không sao chứ?
Y cười nhạt:
- Không sao.
Cổ trùng đương nhiên không dễ đối phó như vậy hắn lại mất tỉnh táo hôn lên khắp người y, thỉnh thoảng cắn nhẹ khiến y liền mất không chế:
- Ngươi là chó sao cắn ta nhiều như vậy?
Y đang kiềm chế, Nghiêm Dục hắn không phải người bình thường nếu quá phận hậu quả rất nghiêm trọng. Nhưng hắn là đang khiêu khích y.
Y trực tiếp bế người lên giường ném xuống. Dã thú vẫn như thế bò lên người y quấn quýt. Y cởi hoàng bào của hắn cười nham hiểm:
- Chỉ mong sáng mai thức dậy ngươi không hối hận.
Hết chương 5.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT