Tẩm cung,
Nghiêm Dục bị ánh sáng mắt trời chiếu đến hoa mắt. Hắn tỉnh dậy đập vào mắt mình là lòng ngực nam nhân rộng lớn. Hắn tưởng mình đang mơ liền nhắm mắt lại. Mở ra hắn vẫn thấy hai cơ thể trần trụi đang dán sát vào nhau.
Gương mặt kia hắn đã nghĩ đến bao năm. Giờ lại đang yên giấc bên cạnh hắn. Cơ thể truyền đến cảm giác đau đớn, vô cùng khó chịu. Nghiêm Dục cựa mình thì phát hiện một thứ gì đó chảy ra ở nơi khó nói. Hắn liền lập tức đen mặt. Nghiêm Dục vùng dậy khiến y cũng bị lay tỉnh.
Nguyệt Dạ nhìn hắn mặt không đen thì trắng đủ loại cảm xúc trên đời. Hắn nhìn y khiếp sợ:
- Ngươi chạm vào ta, còn còn...
Y mỉm cười:
- Phụ hoàng không nhớ gì sao, ngày hôm qua người phát cổ liền quấn lấy con không buông. Nay vậy mà lại giả vờ không biết sao. Thật sự khiến con đau lòng.
Y vẻ mặt ủy khuất như phút chốc liền rơi nước mắt như cún con. Hắn vẫn không khỏi khiếp sợ:
- Ngươi mau nói lại tất cả cho ta. Nếu không ta giết ngươi..
Y thuật lại mọi chuyện như là lẽ đương nhiên. Hắn cầu xin y thế nào rên rỉ sung sướng ra sao. Hắn quay đầu y không biết hắn có đang có cảm xúc gì. Hắn chậm rãi nói nhưng âm thanh không tránh khỏi run rẩy:
- Chuyện liên hôn Tây Châu theo ý ngươi đi. Ta mệt rồi, ngươi đi đi.
Y hoảng hốt ngồi dậy chạy lại ôm hắn nói:
- Ngươi đừng bỏ mặc ta. Ta không cố ý.
Cơ thể hắn đang phát run. Y càng ôm càng chặt dù hắn có vùng vẫy thế nào:
- Ngươi buông ta ra, ta không bao giờ muốn thấy ngươi nữa.
Hắn dù yêu thích y thế nào, chấp nhận bị nam nhân đè dưới thân là chuyện không thể chấp nhận được. Hắn là hoàng đế là vua một nước sao có thể chịu nhục nhã như vậy. Nghiêm Dục hận không thể một kiếm giết chết mình. Y nhẹ giọng lấy lòng:
- Nghiêm Dục, ngươi đừng như vậy. Ta chỉ là yêu ngươi mà thôi. Đừng bỏ mặc ta, ta sẽ không sống nổi.
Hắn sững người nhìn y cao hơn mình một cái đầu, từ bao giờ thiếu niên ngày xưa đã trở thành nam nhân trưởng thành còn cao hơn cả hắn. Hắn ngừng không tin:
- Ngươi vừa nói gì? Ngươi yêu ta.
Y gật đầu:
- Đã từ rất lâu rồi Nghiêm Dục
Hắn bàng hoàng:
- Nhưng ta là phụ hoàng của ngươi. Chúng ta như thế làm sao có thể như vậy,...
Y ôn nhu nhìn hắn:
- Lần này đến Châu Cổ. Nếu có thể thành công ta sẽ nói cho người lí do. Được không?
Y lấy má mình cọ cọ lên mặt hắn như mèo con cần được vỗ về. Hắn dao dộng rồi, đẩy người ra.
Nghiêm Dục lạnh mặt:
- Vì sao ngươi lại muốn đến đó? Nơi đó âm hiểm vô cùng nếu ngươi không thể quay lại thì ta sao có thể nghe được câu trả lời ?
Giọng nói của hắn càng ngày càng nhỏ lại, nhưng lọt vào tai y chính là không muốn rời xa y. Y khẳng định:
- Ta sẽ quay trở lại, vì ngươi còn sống ta sao có thể rời đi. Nghiêm Dục ta thật tâm yêu thích ngươi, ta không phải Nghiêm Dạ, càng không phải con của ngươi. Ta là cải xác hoàn hồn, ta sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.
Nói rồi y ôm hắn vào lòng, Nghiêm Dục đương nhiên hiểu, con của hắn đương nhiên không thể có bộ dáng này. Hắn từng nhìn thấy Nghiêm Dạ một đứa trẻ nhút nhát vô cùng, lại chẳng biết đường ăn nói. Còn nhìn y xem khí thế bức người, khiến hắn chìm đắm trong ánh mắt người kia.
Nghiêm Dục ôm y, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống. Cơn đau từ tối qua nay đã bị xúc động làm tan biến, hắn yêu y, hắn cũng sẽ không thể sống thiếu y. Hắn biết điều đó nên mới không cho người rời đi. Nhưng Dạ Nhi nói với hắn, y sẽ quay trở lại. Hắn tin y.
Lần nay Nguyệt Dạ rời Tây Thành là vỏn vẹn 9 tháng. Y cho người xâm nhập vào nội bộ Châu Cổ âm mưu lật đổ Tháp La Nhĩ, nhưng y ngàn vạn không ngờ, vậy mà lại gặp lại Nghiêm Túc. Phế Thái tử của Tây Thành đang là quốc sư quyền hành tối cao của Châu Cổ.
Muốn diệt Châu, y phải tính toán suy xét từng bước. Nếu bứt dây động rừng hậu quả sẽ vô cùng khó lường. Y nhìn bản đồ trong phòng mà trầm tư:
- Hồ Thủy Thiên mỗi năm sẽ tổ chức lễ hội Trầm Hương, xung quanh là núi và cao nguyên bát ngát. Hồ lại nằm dưới một con thác nhỏ, quá nhiên phù hợp tập kích. Y muốn thử khả năng phán đoán của Tháp La Nhĩ, cũng như thăm dò nội tình mà Nghiêm Túc đang âm mưu.
Ám vệ của y nhìn y thì khuyên bảo:
- Chủ nhân người đã không nghỉ ngơi 3 ngày rồi. Nếu tiếp tục sẽ không ổn. Quân đội mà Nghiêm Dục phái đến tiếp viện đã được sắp xếp ổn thỏa. 9 tháng rồi, có lẽ ngài nên thả lỏng tinh thần.
Y biết, có lẽ Nghiêm Dục nhớ y rồi. Mỗi tháng đều gửi cho y một bức thư trò chuyện, nói hắn nhớ y, bảo y mau quay về. Y đương nhiên cũng nhớ hắn, thỉnh thoảng tìm thấy thứ gì đó mới lạ đều gửi đến Tây Thành cho hắn chiêm ngưỡng. Dần dà thư từ cũng ít lại, bởi y sắp hoàn thành kế hoạch của mình.
Nguyệt Dạ nhìn sắc trời cũng đã muộn yên ổn nằm trên giường suy nghĩ bản thân mấy tháng qua. Y đến Châu Cổ làm sứ giả lấy lí do rước công chúa mà đến. Y không muốn tổn hại công chúa, nhưng nàng là vật thế mạng duy nhất có tác dụng. Y không muốn phải hi sinh nhưng y cần phải mở rộng lãnh thổ của Doãn Khắc theo lời Ngọc Quang Vũ.
Y không muốn quay đầu đã trở thành kẻ địch với hắn, thế nhưng thù giết mẫu thân luôn ám ảnh hắn dù trong tâm trí nguyên chủ hay y đi chăng nữa. Nguyên chủ đã từng báo cho hắn biết:
- Một là ngươi giết hắn, hai là ngươi hồn tiêu phách tán.
Nguyên chủ linh hồn hắn vẫn ở đây dằn vặt y trong từng cơn mơ. Mỗi lần đều tra tấn y đến sống dở chết dở.
Y nhắm mắt tịnh thần. Nếu như có thể y muốn bảo vệ hắn chu toàn.. Chỉ vậy thôi..Dù cho y có hồn tiêu phách tán đi chăng nữa..
Ám sát Hồ Thiên Thủy diễn ra vô cùng suôn sẻ. Tháp La Nhĩ chết, công chúa thì bị bắt. Nguyệt Dạ trở thành kẻ soán ngôi hoàn hảo. Không tốn một binh một tốt , Nguyệt Dạ đã có trong tay thành Châu Cổ. Người bên cạnh nhìn y mỉm cười:
- Chủ nhân ta đã quay về.
Y nhìn hắn gật đầu:
- Lữ Hàn, vất vả cho ngươi rồi.
Lữ Hàn nhìn y lắc đầu:
- Là Người am hiểu sâu rộng, phát ta trà trộn vào đám người tùy tùng của Tháp La Nhĩ mới có thể ra tay. Sau đó tráo đổi ngọc ấn, soạn chiếu chỉ kêu gọi đám phản tặc quay về thành. Nhờ sự hỗn loạn đó chúng ta mới có thể thành công.
Nguyệt Dạ trả lời:
- Không có gì là không thể. Chuẩn bị binh lính cho tốt. Ngày mai chúng ta tràn vào thành thanh dẹp hết lũ ruồi nhặng không an phận kia. Kế hoạch mới có thể thành công.
Ám vệ gật đầu rời đi.
Quân lính Tây Thành đã chuẩn bị sẵn bao vây Châu Cổ không để một con kiến bò ra. Việc hoàng đế Tháp La Nhĩ bị ám sát đã khiến dân chúng bất ngờ. Mà quân Tây Thành bao vây Châu Cổ càng khiến người ta ngỡ ngàng. Không một tiếng động, Hồ Thiên Thủy trở thành căn cứ bí mật cho toàn quân. Không ai phát hiện, 10 vạn quân tinh nhuệ đang dần tiến vào thành, không cướp bóc, không giết hại người dân, Nguyệt Dạ tiến vào một tướng sĩ ngăn lại:
- Ngươi là ai? Sao nhiều quân Tây Thành bao vây thành ta?
Y mỉm cười ôn nhu:
- Ta là Dạ Vương. Được hoàng đế của ngươi trao lại ngọc ấn. Từ giờ sẽ trở thành vương của nơi đây. Các ngươi hiểu không?
Ngọc ấn được mang ra trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Y bước tiếp vào cung, gia quyến của hoàng đế sợ hãi chạy tán loạn. Tháp La Nhĩ chết chẳng khác gì rắn mất đầu, Nghiêm Túc từ đằng sau châm biếm:
- Đúng là con của tên nghiệt chủng kia. Không ngờ ngươi lại dám giết Tháp La Nhĩ, còn bắt công chúa uy hiếp. Quả nhiên thủ đoạn đê tiện tầm thường đến cực điểm giống hệt tên Nghiêm Dục đấy.
Bằng tốc độ kinh người, y đã siết cổ hắn không buông. Nghiêm Túc giãy giụa, võ công như thứ phế phẩm không thể dùng đến khi đối mặt với y.
Hắn như sắp chết, liền bị y quăng đi đến đâu. Y lãnh khốc dùng tư thế bề trên tra hỏi:
- Một là giao lại thuốc giải hai là ngươi chết. Chọn đi.
Nghiêm Túc ho khan liền tục cười lớn:
- Thuốc giải sớm đã bị ta tiêu hủy. Ngươi đừng hòng cứu được tên đó. Sắp đến rồi 6 tháng nữa hắn sẽ chết vì cổ mẫu tái sinh*. Lúc đó ngươi sẽ được nhìn thấy hắn chết trong đau đớn
(Cổ mẫu tái sinh tức là cổ nhỏ sẽ ăn dinh dưỡng từ chủ thể kí sinh như máu và các loại tạp chất. Đợi đến khi trưởng thành sẽ biến hóa thành cổ mẫu giết chủ thể mà đi ra ngoài tạo con, như một vòng hệ quả của trời đất - đây là một loại cấm thuật nguy hiểm vì đã bị gieo sẽ chết rất thảm.)
Y lạnh người nếu hắn chết, y sẽ giết chết tất cả, an táng theo hắn. Y cầm Song Nguyệt Kiếm chĩa thẳng vào hắn:
- Ngươi biết vì sao, võ công không thể dùng được không?
Hắn lắc đầu.
- Lữ Hàn hắn quả nhiên hoàn thành được kế hoạch ta giao phó. Mê hoặc ngươi, khiến ngươi chẳng thể đề phòng ta mới giết được Tháp La Nhĩ dễ dàng đến vậy. Đáng tiếc hắn lại bị người ta ám sát chỉ còn lại chút hơi tàn..
Nghiêm Túc như phát điên mà lao tới nắm cổ y gằn từng chữ:
- Hắn đâu, ta muốn gặp hắn.
Y gỡ hắn ra phủi phủi áo:
- Thuốc giải và hắn ngươi nên xem xét kĩ lưỡng. Hắn không còn nhiều thời gian cho ngươi lưỡng lự đâu.
Nghiêm Túc bần thần miễn cưỡng gật đầu:
- Thuốc giải là Hoa Ngưng Chi của núi Vô Thần. Ta không giữ. Nhưng nơi đó có Yêu tộc ngàn năm canh giữ, không thể lấy được. Ngươi từ bỏ đi.
Y nghe được thứ mình cần liền nói:
- Hắn ở doanh trai phía Bắc. Chăm sóc hắn cho tốt.
Nghiêm Túc gật đầu. Y rời đi lên ngựa tiến về núi Vô Thần. Lần này đi trở về y chỉ còn nửa cái mạng, ngất lịm ở biên giới Châu - Doãn.
Ngọc Quang Vũ phát hiện tình báo liền đón người về. Bên kia Nghiêm Dục không hề hay biết, sốt ruột không thôi khi nghe tin y mất tích. Hắn phái quân đội tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không hề tìm thấy.
Chỉ nghe quân lính nói lại:
- Chủ soái bảo có việc bảo chúng thần ở lại canh gác, 1 tháng sau sẽ khởi hành về cung. Nhưng giờ đã 3 tháng, người vẫn chưa quay về.
Nghiêm Dục trầm tư, y hẳn là về Doãn Khắc rồi.
Hết chương 6.