Hiện đại
Căn phòng kí túc xá vẫn như mọi ngày ồn ào đến nỗi khiến người ta khó chịu. Nguyệt Dạ bị tiếng ồn đánh thức xoay xoay huyệt thái dương từ từ mở mắt. Cậu nhẹ nhàng ngồi dậy, khuôn mặt non nớt quay sang nhìn đồng hồ bên cạnh.
Đã 8h có lẽ cậu đã muộn buổi khai giảng đầu tiên của năm học mới.
Nguyệt Dạ nhớ lại ngày hôm qua cậu cùng đám người Hạ Thiên, Lục Hàn và Trần Nhiễm uống rượu đến tối muộn. Dù cậu không thích mấy thứ này nhưng bạn bè rủ vẫn là chẳng thể từ chối.
Hạ Thiên ngủ ở tầng dưới cũng đã dậy từ bao giờ đang thay quần áo chuẩn bị ra ngoài. Thấy cậu tỉnh liền khuých cậu mấy cái:
- Con heo lười nhà cậu ngủ đến giờ này mới dậy, tỉnh ngủ mau còn lên trường nữa.
Nguyệt Dạ cười cười, ngồi dậy. Da cậu trắng nõn dưới ánh nắng nhìn chói mắt đến kì lạ. Hạ Thiên cũng đã chuẩn bị xong, thấy cậu vẫn ngái ngủ liền nói một câu rồi rời đi:
- Mình đi mua đồ ăn sáng, cậu thay quần áo đi rồi 2 đứa lên trường.
Nguyệt Dạ gật đầu. Hạ Thiên ra ngoài trong phòng chỉ còn lại mỗi Nguyệt Dạ. Kí túc xá có tổng cộng 4 người. Chính là đám bạn kia của cậu. Trần Nhiễm và Lục Hàn chắc lại đi thư viện cùng nhau rồi. Cậu chính là con heo lười không có chí tiến thủ nào.
Nhớ lại bọn họ quen nhau khi vừa vào cấp 3. Hạ Thiên là bạn từ nhỏ của cậu. Tính tình có chút tùy hứng nhưng là người trọng tình cảm. Cậu cũng vì có những người bạn như vậy thanh xuân mới có chút ấm áp.
Quần áo đã xong sơ mi trắng quần âu đơn giản. Lấy thẻ học sinh cậu liền đóng cửa ra ngoài. Dáng vẻ của cậu nếu không nói có người sẽ nhầm lẫn cậu vẫn chỉ học cấp 2. Nhỏ nhắn trắng nõn ngây ngô. Trần Nhiễm còn hay trêu chọc bảo cậu như con gái. Cậu cũng chỉ cười trừ.
Nguyệt Dạ đang đi trên đường thì phía trước có đám đông vậy quanh chật kín đường đi. Một tên béo khuôn mặt dữ tợn trừng trừng sát khí gầm lên:
- Mày là cái thá gì mà dám tạt nước lên người tao? Có tin tao cho người đập chết mày không?
Chàng thiếu niên bị đe dọa dáng người thư sinh sợ hãi lùi lại. Trông cậu ta như sắp khóc tới nơi vẫn không ai dám vào can ngăn. Bởi họ hiểu tên béo lai lịch không tầm thường. Nếu dây vào hẳn sẽ liên lụy không ít.
Tên béo vẫn không chịu buông tha lên tiếng chửi mắng cay nghiệt. Nguyệt Dạ vốn đã chướng mắt tên này từ lâu liền xông ra ngăn cản:
- Này mới khai giảng cậu là muốn gây sự đúng không?
Tên béo không ngờ có kẻ dám đứng ra bảo vệ tên kia liền cười hung ác:
- Hóa ra là con chó hoang nhà Nguyệt Gia. Vẫn tự tin gớm bản thân vẫn là phú nhị đại ngày nào đó à?
Nguyệt Dạ càng nghe càng chói tai. Một cước đạp hắn ngã lăn trên đất vài vòng. Đám đông hoảng hốt, không dám tin vào mắt mình. Tên béo từ dưới đất bò dậy giận dữ lao vào cậu:
- Mày dám đánh tao tao sẽ cho mày chết không tử tế... Đồ đê tiện.. Đồ con chó hoang... Tao giết mày.
Giọng của tên béo vừa khàn vừa chanh chua mấy cái trò võ mèo của tên kia Nguyệt Dạ tránh né cái một. Giằng co một hồi cậu không một tí sứt mẻ mà tên béo đã bầm tím hết mình chật vật đến nỗi không ai dám nhìn.
Ồn ào huyên áo đến nỗi mà giáo viên phải gọi phụ huynh hai người lên gặp. Nguyệt Dạ vốn thành tích kém cộng thêm mới đầu năm đánh nhau liền bị đình chỉ học 3 ngày. Cậu không nghĩ sẽ nặng như vậy. Tên béo kia thì lại hoàn toàn không sao. Người có tiền có khác thật khiến người khác buồn nôn.
Cậu ở lại kí túc xá chán chường mệt mỏi. Cậu từng có một gia đình hạnh phúc trọn vẹn. Cũng chỉ vì một người dưng mà chia năm sẻ bảy. Mẹ cậu cũng vì đau lòng trầm cảm mà mất. Cha thì đằng trước làm đám tang chân sau đã rước kẻ kia vào nhà. Cậu cũng chỉ để lại một câu rồi bước ra khỏi nhà:
- Nguyệt Dạ tôi thà làm ăn xin còn hơn ở chung với đám rác rưởi các người.
Cha cậu vì câu nói đó mà cắt tên cậu khỏi hộ khẩu. Cậu cũng chẳng mảy may quan tâm. Có người làm cha như vậy cậu không có còn hơn.
Những ngày tháng tiếp theo cậu ở cùng bà ngoại. Sống một cuộc sống tuy đơn giản nhưng ấm áp vô cùng. Ngày ngày được bà chăm sóc yêu thương. Đôi khi cậu cũng sẽ nhớ về mẹ, nhớ những món mẹ từng nấu, mẹ chơi đùa cùng với cậu, hốc mắt cậu lại đỏ ửng. Con người mà khi chạm tới nơi yếu ớt nhất sẽ òa khóc như một đứa trẻ cần được vỗ về.
Đình chỉ học 3 ngày cậu về với bà. Bà cậu ngày một yếu có lẽ cũng chẳng qua khỏi. Cậu đứng trước cửa gỗ không dám bước vào. Cậu đang sợ lại chứng kiến người mình yêu thương lại rời bỏ mình. Một cụ ông thấy cậu liền cười nói:
- Tiểu Dạ về rồi đấy à. Bà cháu nhớ cháu lắm đó. Vào đi cháu, có lẽ gặp được cháu bà cháu sẽ vui lắm.
Bao năm rồi nhỉ, 2 năm rồi cậu chưa về đây. Bà cùng đã đầu tóc bạc trắng. Nhưng ánh mắt vẫn ấm áp và tràn đầy yêu thương. Thôn quê nhỏ này là nơi chứa đựng hồi ức đẹp nhất đối với cậu. Cậu chậm rãi bước vào, bà đang nằm trên tấm thảm cũ nghỉ ngơi. Thấy tiếng động bà mở mắt, thấy cậu thì vui mừng:
- Tiểu Dạ cháu về rồi đấy à. Lại đây bà xem đã lớn như này rồi.
Cậu tâm sự với bà rất lâu. Hàn huyên rất nhiều chuyện. Có lẽ chẳng ai hiểu được thời khắc này đối với cậu ý nghĩa bao nhiêu. 2 tháng sau bà cậu mất. Cậu đứng trước mộ bà rơi nước mắt. Nỗi đau mất đi người mình yêu thương quả thật đau đớn đến khôn cùng.
Cậu đã đi học lại. Nhưng lại lạnh nhạt quá nhiều khiến đám bạn của cậu lo lắng. Hạ Thiên vỗ vai cậu:
- Đừng buồn nữa, phấn chấn lên nay tôi dẫn cậu đi chơi giải sầu.
Nguyệt Dạ cũng chỉ lắc đầu từ chối. Quả thật cậu không muốn đi. Cậu bước ra khỏi kí túc xá đi về phía cửa hàng tiện lợi muốn mua một ít bánh ăn khuya thì một bóng đen xuất hiện bắt cậu đi.
Nguyệt Dạ mơ hồ mở mắt. Trước mặt cậu là tên béo bị cậu hành cho lên bờ xuống ruộng 2 tháng trước. Hắn vậy mà dám bắt cóc cậu, tên này đúng là tìm chết. Tuy Nguyệt Dạ cậu đã cố gắng không để lộ năng lực của bản thân vậy mà có kẻ vẫn không tha cho cậu.
Cậu vốn không phải người của thế giới này. Chỉ là thần hồn mượn xác. Cậu vốn là cao thủ bảng vàng của Đế Đô không có đối thủ. Lần đó làm nhiệm vụ vậy mà xuyên không vào thân xác một tên nhóc cấp 3. Thân xác này đang ngày càng bài xích cậu, cậu phải nhanh chóng chọn được người để gửi gắm thần hồn nếu không sẽ hồn tiêu phách tán.
Tên béo kia thấy cậu thẫn người liền đạp cậu một cái đau điếng. Hắn gầm gừ:
- Mày hay lắm khiến tao tốn không ít công sức mới tóm được. Giờ thì hay rồi đã vào tay tao tao sẽ từ từ hành hạ mày cho đến chết.
Nguyệt Dạ cười khẩy, bỏ đi vẻ ngoài non nớt kia là ánh mắt mang theo khí tức bức người. Khiến kẻ khác run sợ lùi ra xa. Tên béo cũng vì vậy mà lo sợ. Hắn kêu người đập cậu nhưng chưa động vào một sợi lông cả đám đã nằm bẹp dí dưới đất. Huyết sắc nhuốm đỏ cả căn phòng. Mùi vị của sự chết chóc khiến tên béo sợ hãi run rẩy cầu xin:
- Tao biết sai rồi cầu xin mày tha cho tao.
Nguyệt Dạ giờ phút này nụ cười ngày càng âm hiểm nhìn hắn chế nhạo:
- Tao ngày hôm đó đã cho mày một con đường sống nếu không phải cơ thể này quá yếu ngày hôm đó tao đã bẻ gãy chân mày rồi. Còn dám giở trò bắt cóc tao đúng là không tự lượng sức.
Tên béo sợ hãi kêu gào tha thứ. Đột nhiên phía sau có tiếng động, Nguyệt Dạ quay đầu thì phát hiện mình bị lừa. Quay lưng một dao đã đâm vảo lòng ngực, vết thương cũ vậy mà âm ỉ đau.
Cậu không ngờ tên béo vậy mà hóa liều đâm cậu. Cậu khụy xuống đau đớn một cước đem tên béo giết chết. Hơi thở ngày càng dồn dập máu chảy ngày càng nhiều cậu không cam tâm cậu muốn được sống. Khuôn mặt cậu ngày càng trắng bệch, cậu ngã xuống. Đôi mắt mơ màng tua về quá khứ. 2 kiếp trôi qua khi còn là cao thủ thì bị người ta ám sát, khi là học sinh thì bị kẻ khác ghen ghét. Cậu quả thật không đáng để người ta yêu thương sao?
Lòng cậu nguội lạnh, đôi mắt mơ hồ nhắm lại, đôi khi chết cũng là là một loại giải thoát có ý nghĩa.Nhưng trong lòng cậu vẫn còn hi vọng, hi vọng được sống và hi vọng được yêu thương.
Hết chương 1.