Vĩnh Nhạc Điện
Nghiêm Dục ngồi trên điện khí thế bức người, ánh mắt sắc bén kính rượu đám quần thần và sứ giả các nước. Đôi mắt không giấu nổi sự vui cười thoáng chốc.
Y thì lại chẳng may mảy quan tâm muốn tìm hiểu ánh mắt đó ra sao. Bởi lúc nãy vô tình bị quái thú cào một nhát ở sống lưng, vết thương đang bắt đầu khiến y đau đớn.
Nghiêm Dục thấy sắc mặt vị tân thủ này trắng bệch liền nổi hứng muốn trêu chọc:
- Không ngờ người thắng cuộc thi ngày hôm nay lại là một thiếu niên trẻ tuổi như vậy, không biết là nhi tử nhà ai?
Đám đông cũng lần lượt quay sang nhìn y, có kẻ còn ngang nhiên xen vào:
- Đứa trẻ này có điểm giống công chúa Ngọc Diệp Du phải chăng..??
Hoàng đế quay sang lườm hắn, ý tứ rất rõ ràng chính là lôi ra ngoài giết chết. Không ai có quyền xen ngang nhã hứng của hắn. Tiếng thét chói tai vang vọng trong đại điện nhưng ý cười vẫn còn trên mặt hắn, hắn vẫn bình thản hỏi tiếp:
- Lời hắn nói là thật?
Y biết bản thân cũng đã đến lúc lên tiếng khuôn mặt nhỏ nhắn giả vờ thuần khiết nói:
- Thần quả thật là con của công chúa Ngọc Diệp Du.
Đám đông kinh hô, không ngờ bao năm trôi qua đứa trẻ đáng thương năm đó giờ lại trở thành thiếu niên anh tài như thế. Cao gia luôn tự hào với đứa con Cao Lôi Vũ của mình sẽ thắng cuộc thi năm nay, không ngờ lại rơi vào tay kẻ khác.
Cao Lôi Vũ ngồi bàn bên cạnh khí thái phóng khoáng bồi thêm vài câu:
- Không tệ. Đúng là thiếu niên anh tài.
Nghiêm Dục nhìn y chăm chú, loại ánh mắt như muốn nhìn thấu người khác đến tận xương tủy bỗng chốc mỉm cười:
- Hóa ra là nhi tử của ta. Vậy chẳng phải chuyện đáng mừng sao, còn sống ắt là duyên. Lên đây bồi trẫm đi.
Nguyệt Dạ đau đớn truyền từ bả vai, vẫn gắng gượng đi lên ngồi cạnh hắn. Nghiêm Dục càng nhìn càng thấy y thuận mắt. Vỗ vỗ vai vài cái, y vẫn cố gắng chế trụ không kêu lên. Hắn đương nhiên biết đứa trẻ này bị thương, vẫn là thôi vậy.
Yến tiệc vẫn tiếp tục sử giả các nước thay nhau lên kính rượu hắn. Hắn cũng tiếp hết. Vị bạo quân này cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của người khác. Chỉ đơn thuần là lời nói phóng đại của dân gian.
Cũng đã muộn, tiệc cũng nhanh tàn. Hắn thấy y đã dựa vào mình ngủ từ bao giờ liền đưa y về tẩm cung.
Đặt y lên giường thấy y không chút động tĩnh liền bắt đầu ngồi bệt xuống đất tựa vào giường. Cổ độc đã bắt đầu phát tác trong cơ thể hắn, ý muốn giết người ngày càng tăng. Hắn đang không điều khiển được chính mình nữa.
Y từ từ mở mắt, cơn đau khiến y bừng tỉnh. Tiếng kêu khẽ vang lên:
- Đây là đâu?
Hắn quay đầu thấy y đã tỉnh, đôi mắt đỏ đã lui về con ngươi màu hổ phách. Hắn đứng dậy nói:
- Tẩm cung của trẫm. Hôm nay ngươi ở lại đây không cần quay lại lãnh cung.
Y giật mình sao hắn lại dịu dàng đến vậy. Có giống tên hôn quân trong lời kẻ của thị nữ kia đâu. Chuyện này y cần thời gian xác minh sau vậy.
Hoàng đế lấy một hộp thuốc từ trong tủ ra đặt lên bàn. Nhìn y nói:
- Cởi quần áo ra.
Đây giống một loại mệnh lệnh khiến y chẳng thể từ chối. Y cởi áo lộ ra tấm lưng trắng nhưng lại có 4 vết cào đỏ ửng đã bắt đầu nhiễm trùng.
Nghiêm Dục thấy thiếu niên không kêu đau liền cảm khái năng lực không tệ. Sớm là đứa trẻ khác đã khóc nháo kêu đau rồi. Đứa trẻ này thú vị hơn hắn tưởng.
Tư thế hiện tại là lưng y đôi diện với hắn, mặt y lại quay vào tường, Nguyệt Dạ không biết hắn đang dùng ánh mắt gì nhìn mình. Hắn chẫm rãi đổ ra tay thuốc cầm máu bôi lên vết thương của y.
Cảm giác đau đớn truyền đến khiến y phát run nhưng tay đã kịp che miệng. Đau đớn như xé nát tâm trí, đau rất đau. Nhưng sau mấy phút vết thương đã bớt đau đớn hơn hẳn. Hắn bảo y quay người lại băng bó cho y.
Nguyệt Dạ nhìn vào mắt hắn hỏi:
- Sao ngài lại giúp ta?
Hắn nhìn y âm hiểm nói:
- Sau này ngươi sẽ là nhi tử của ta. Dù sao mấy hoàng tử kia không ai bằng ngươi, theo bồi trẫm đi.
Y im lặng phút chốc. Sao có thể dễ dàng đến vậy, y từng cho rằng muốn tiếp cận hắn như sao trên trời. Vậy mà giờ hắn lại nói muốn y làm nhi tử của hăn quả thật là chuyện khiến y không ngờ.
Hắn thấy y sửng sốt liền đưa cho y cái bánh:
- Chắc ngươi đói rồi. Ăn đi, ta đến thư phòng. Giờ này còn sớm, nghỉ tĩnh dưỡng mai trẫm sẽ đến hỏi ngươi câu trả lời.
Không để y trả lời hắn đã rời đi. Nguyệt Dạ không che được nổi tâm trạng vui mừng, vết thương này quả thật đáng giá vô cùng. Y thu lại dáng vẻ non nớt thuần khiết kia ngưng tụ nội lực vết thương đằng sau đã được chữa lành. Khổ nhục kế quả nhiên có hiệu quả. Tên hôn quân kia liệu có nửa đường lật mặt, y cũng sẽ có cách đối phó hắn mà thôi.
Nằm xuống giường, hương thơm thoang thoảng của trầm hương, còn có một mùi hương man mác sạch sẽ khiến y nhanh chóng rơi vào giấc ngủ dài.
Sáng sớm cung nữ bắt đầu gọi y dậy. Y ban đầu còn ngạc nhiên lại nhìn khung cảnh hóa ra bản thân vẫn ở tẩm cung của hoàng đế.
Nghiêm Dục đã thức dậy từ lâu sớm đã lên triều nghị sự. Y nghe được từ cung nữ kia. Ăn uống thay quần áo xong xuôi y quay lại lãnh cung. Thị nữ thấy y trở về liền vui mừng khôn xiết:
- Ngài đi đâu cả một đếm khiến ta tìm kiếm không thấy sốt ruột chết đi được.
Y mỉm cười nói:
- Ta không sao, người đừng lo lắng. Ngày hôm qua ta uống say ngủ tạm ở cung nào đó thôi.
Lời nói qua loa như vậy mà thị nữ kia vẫn tin y. Nói y mau vào ăn, y cũng nói hiện tại không đói. Thị nữ cũng không ép y. Một đường vào thẳng phòng của mình y nằm xuống giường suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.
Y trầm tư thì bên ngoài vang lên tiếng nói:
- Nhi tử của công chúa Ngọc Diệp Du ra nhận chỉ.
Y vội vàng ra ngoài đã thấy thái giám bên cạnh hoảng đế cầm theo thánh chỉ cười hiền hậu. Thấy thế y quỳ xuống nhận chỉ:
- Phụng thiên thừa nhận, hoàng đế chiếu viết con của công chúa Ngọc Diệp Du tức Ngọc Quý Phi anh tài dũng cảm, nay phong làm Dạ Vương, rời khỏi cung quay về nội phủ ở thành Tây. Khâm thử.
Hắn quả thật cho y quá nhiều kinh hỉ. Dạ Vương còn không phải khiến đám hoàng tử kia ghen ghét đến chết sao. Hắn là đang có ý tốt hay muốn đẩy ta làm vật thế mạng đây. Y ý vị xâu xa nhận chỉ. Có lẽ y nên vào cung dò xét thử xem.
Thư Phòng
Hắn ngồi trên ghế đang phê duyệt tấu sớ của các quan đại thần. Nhưng có một vấn đề khiến hắn nhức óc suy nghĩ cũng chẳng thể hiểu ra. Tại sao mỗi năm ngân khố bỏ ra làm đê không ít nhưng phía Đông năm nào cũng ngập lụt nghiêm trọng. Quả thật khiến người ta đau đầu.
Bên ngoài có Dạ Vương cầu kiến, hắn liền bảo người đi vào. Thái giám gác cửa ngạc nhiên vô cùng, hoàng đế trước giờ chưa từng để kẻ khác vào thư phòng của mình, huống chi là đứa con hoang mới bước ra từ lãnh cung. Quả nhiên địa vị của y trong mắt hoàng đế ngày một tăng rồi.
Bước vào thư phòng y hành lễ với hắn. Nghiêm Dục vẫn im lặng phê duyệt tấu chương, y vẫn quỳ ở đó không dám đứng dậy. Hắn thấy y vẫn quỳ thì ngẩng đầu hỏi:
- Ngươi đến đây làm gì, không phải phong ngươi làm Dạ Vương rồi sao, nên rời khỏi lãnh cung về nội phủ ở thành Tây mới phải.
Y trầm mặc nói:
- Con muốn ở cạnh phụ hoàng. Không muốn rời khỏi cung.
Hắn dừng bút hỏi:
- Tại sao?
Y nước mắt ngấn lệ nói:
- Con sớm đã mất mẫu thân. Người đuổi con đi phải chăng cũng là căm ghét con. Con thật sự muốn ở cạnh người.
Nghiêm Dục thấy đứa trẻ này khóc lóc đến đáng thương liền bảo y đứng dậy. Nguyệt Dạ vẫn tiếp tục khóc, hắn không nhìn nổi nửa nói:
- Ra khỏi cung vẫn là tốt cho ngươi. Là trẫm nợ mẫu thân ngươi, món quà này ngươi nhận đi.
Hắn nói đến vậy, cũng xuất phát từ sự áy náy với Ngọc Diệp Du. Ban đầu hắn thật sự yêu thích nàng, sau đó vì sự cố kia mà giết nàng. Hối hận khiến hắn vứt bỏ đứa trẻ kia. Sợ nhìn thấy sẽ ám ảnh hắn về cái đêm kinh hoàng đó.
Y nhìn hắn hỏi:
- Người đã từng nói nếu thắng cuộc thi kia sẽ cho con một điều ước liệu còn có tác dụng không?
Hắn gật đầu. Y nói tiếp:
- Vậy chỉ mong phụ hoàng đổi nội phủ vào trong cung, con nguyện ý bồi phụ hoàng đến cuối đời.
Hắn giật mình nhìn đứa trẻ kia mỉm cười:
- Được. Phê chuẩn.
Nguyệt Dạ hài lòng với kết quả này cáo từ rời đi. Nghiêm Dục nhìn bóng lưng y ra khỏi thư phòng liền trầm mặc:
- Còn không mau ra đây?
Một thân ảnh xuất hiện trước mặt hắn cười trừ:
- Sao sợ ta nghe hết câu chuyện tình thâm máu mủ của 2 người à?
Người đến không ai khác là Cáp Nhĩ Lạc Hàm Hiên. Nghiêm Dục đứng dậy lắc đầu:
- Y còn thâm sâu hơn cả ngươi và ta.
Hàm Hiên cười nói:
- Nếu đã là họa ắt tránh không khỏi. Ngươi mang y vào cung ắt có chủ đích. Ta không tiện xen vào. Nhưng nói đi cũng phải nói lại sao ngươi lại để y vào cung?
Nghiêm Dục ánh mắt nguy hiểm nói:
- Ta muốn biến y trở thành cây kiếm sắc bén bên mình. Tùy ý vì ta mà chém giết.
Hàm Hiên trong lòng cảm thán:
- Tên điên.
Hai người trò chuyện hồi lâu mà không biết có kẻ đã nghe được toàn bộ câu chuyện mà không bị phát hiện. Nguyệt Dạ dùng kinh công bức người rời đi.
Hết chương 3.