Sao Em Còn Chưa Thích Anh

CHƯƠNG 6: MUỐN BIẾT CHỊ KHÔNG XEM EM LẠI ĐANG XEM CÁI GÌ.


1 năm

trướctiếp

Editor: Hil

Diệp Khuynh ngồi trên xe, nhớ lại lý do vì sao mình lại lái xe ra ngoài vào cuối tuần.

Đầu tiên, với tư cách là một sinh viên chuyên thể dục thể thao, Thẩm Ngang phải đến nhà thi đấu thành phố để kiểm tra thể lực trước.

Sau đó vì thời tiết mùa hè nóng bức, Diệp Khuynh lại nhớ tới bữa cơm miễn phí vừa rồi nên chủ động lái xe đưa Thẩm Ngang về trường học.

Sau đó cô phát hiện khoảng cách giữa nơi hai người ở với nhà thi đấu thành phố khá xa, lái xe phải mất gần bốn mươi phút, sau đó suy nghĩ đến việc Thẩm Ngang về nhà còn phải mua rau nên cô đề nghị đón Thẩm Ngang về nhà trước.

Thẩm Ngang từ chối nhưng cuối cùng cũng nhận lời.

Vì vậy Diệp Khuynh đậu xe ở bãi đậu xe của nhà thi đấu thành phố, mở điện thoại chơi vài ván game, cũng không biết do mình xui xẻo hay sao mà ngay thua liên tục, sau đó trầm mặt tắt trò chơi đi.

Lúc này nếu đổi thành bất kì một nữ cường nhân nào khác ở chỗ làm, có khả năng sẽ mở các sản phẩm điện tử mà mình mang theo bên mình rồi bắt đầu làm việc nhưng Diệp Khuynh là một người lười biếng như vậy, tuyệt đối sẽ không tăng ca vào cuối tuần.

Vì thế cô nhàm chán sờ soạng điện thoại hồi lâu, sau đó chọn gửi tin nhắn cho Thẩm Ngang: [Còn bao lâu nữa?]
Nếu lâu như vậy, không bằng tìm một chỗ nào gần đó để ngồi ăn chút gì đi.

Ăn chút…

Diệp Khuynh cúi đầu nhìn các bụng phẳng lì của mình.

Ừ, chỉ ăn một chút thôi.

Thẩm Ngang nhanh chóng trả lời tin nhắn: [Nếu chán quá, hay vào đây kiểm tra thử?]

Ở đây cũng được, bên trong chắc cũng bật điều hoà.

Diệp Khuynh trả lời anh: [Không phải người trong trường của các cậu cũng có thể vào sao?]
Thẩm Ngang: [Có thể. Chị vào đây đi, em ở đợi chị ở cổng.]

Diệp Khuynh đồng ý nhắn lại, sau đó xuống xe đi tìm Thẩm Ngang.

Kết quả khi Diệp Khuynh nhìn thấy Thẩm Ngang ở cổng nhà thi đấu đã sững sờ ngay tại chỗ.

Lúc nãy vừa chia tay, Thẩm Ngang vẫn mặc một chiếc áo phông ngắn tay và quần thể thao, trên tay còn xách theo một chiếc balo, lúc này mới qua bao lâu chứ, trên người anh chỉ còn lại duy nhất một chiếc quần bơi.

Thẩm Ngang từ khi sinh ra đã tay dài chân dài, lúc mặc quần áo có cảm giác hơi gầy nhưng sau khi cởi quần áo ra, mỗi khối cơ bắp trên người xem ra đều được tập luyện đến nơi đến chốn, từ cơ ngực tới đường nhân ngư đều đầy đủ cả, ngay cả chiều dài xương quai xanh cũng vượt trội hơn người, vai rộng eo thon.

Hoàn toàn có tư cách để nói với cô câu nhận xét “thịt trên người đều mềm nhũn” kia.

“Diệp Khuynh?” Thẩm Ngang gọi cô một tiếng.

“Hả…?” Diệp Khuynh chậm rãi chớp mắt, sau đó đi về phía anh, đưa cho anh một chai đồ uống điện giải vừa mua ở máy bán nước tự động bên ngoài: “Tôi không ngờ cậu còn giỏi bơi lội nữa đấy –có thể uống cái này không?”

“Có thể.” Thẩm Ngang lấy chai nước, giống như đã nhìn thấy sự kinh ngạc của cô, sau đó giải thích nói: “…Vốn muốn tìm một chiếc áo khoác để mặc vào rồi nhưng bên ngoài nóng quá, sợ chị đợi lâu.”

Diệp Khuynh nhớ về buổi phát sóng trực tiếp Olympic đã xem trên tivi: “Mọi người bên trong chắc đều mặc thế này nhỉ?”
“Ừ.” Thẩm Ngang gật đầu: “Điều hoà không mở thấp lắm, nhưng nếu chưa tới lượt thi đấu, mọi người người vẫn mặc áo khoác ngoài để giữ ấm cơ thể.”

Anh đưa Diệp Khuynh đi thẳng một đường về hướng bể bơi, trên đường đi có vài người mặc quần bơi đi lướt qua, người nào cũng nhìn Thẩm Ngang bằng đôi mắt vừa ngạc nhiên vừa xa lạ.

“Cậu kiểm tra rồi sao?” Diệp Khuynh đoán.

“Kiểm tra được hai vòng rồi.” Thẩm Ngang nói: “Thêm hai tư thế nữa là kết thúc rồi.”

“Vậy thành tích của cậu nhất định rất tốt nhỉ?” Diệp Khuynh cười, chỉ vào vận động viên vừa đi khỏi: “Bọn họ hình như đều biết cậu là ai.”
Thẩm Ngang mím môi cười, lúm đồng tiền hiện lên trên má. Anh khiêm tốn nói: “Thành tích cũng không tệ lắm.”

Trước khi đi đến trước bể bơi, Diệp Khuynh liếc nhìn những không mặc đồ bơi, bọn họ người nào cũng đeo giấy chứng nhận trên cổ.

Cô duỗi tay ra muốn kéo Thẩm Ngang lại để hỏi mình có cần đeo giấy chứng nhận vào không, nhưng cô duỗi tay ra lại phát hiện trên người Thẩm Ngang hình như không có chỗ nào để cô kéo được, sững người một lúc, cô chọc vào cánh tay của anh: “Thẩm Ngang này?”

Thẩm Ngang đang đi trước quay người lại, giống như theo bản năng xoè năm ngón tay ra, nắm lấy ngón trỏ của Diệp Khuynh vào lòng bàn tay mình: “Sao thế?”
“Thẻ thẻ.” Diệp Khuynh khoa tay múa chân trước ngực và bụng mình.

Thẩm Ngang chớp mắt, từ từ buông tay ra nhưng không nhịn được cười: “ ‘Thẻ thẻ’…Diệp Khuynh, chị bao nhiêu tuổi rồi?”

Diệp Khuynh không phục: “Đây hẳn là di chứng của việc nói chuyện với cậu lúc trước rồi, cậu lúc đó còn nhỏ, tôi đương nhiên sẽ dùng điệp từ khi nói chuyện với cậu rồi.”
“…” Thẩm Ngang thu hồi ý cười lại.

Anh quay đầu lại, lấy thẻ công việc tương tự như các nhân viên khác từ giá đựng đồ ở cửa, đeo vào cổ Diệp Khuynh, còn giúp cô lấy hết phần tóc bị đè ở phía sau ra.

Diệp Khuynh cảm thấy ngón tay của anh vô cùng ấm áp, trong lòng có hơi ghen tị.

Mặc dù mùa hè có hơi phiền phức nhưng vào mùa đông với cái thể chất này sẽ vô cùng dễ chịu đây.

“Chị ngồi ở kia đi.” Thẩm Ngang chỉ vào một khu vực: “Những người khác cũng ngồi ở đó xem.”

Diệp Khuynh ồ một tiếng, nhìn Thẩm Ngang từ trên xuống dưới sau đó cho anh một dấu Like: “Còn hai mục nữa, cố lên.”

Thẩm Ngang vô cùng khí thế chớp mắt với cô: “Vậy em nhất định không để chị đến xem vô ích đâu.”

Diệp Khuynh vẫy tay tạm biệt với anh, bước đến khu vực dành cho khán giả rồi mới cúi đầu lấy thẻ công việc trước ngực lên xem.

Thẻ người nhà.

Ừ…cũng được, cô cũng được xem như là một nửa chị gái của Thẩm Ngang.

Nhưng so với Diệp Khuynh, những người khác ngồi trong khu vực xem trận đấu càng giống người nhà hơn, dường như đều là bố mẹ và ông bà nội, ông bà ngoại cũng lứa với nhau cả.

Còn Diệp Khuynh là một người trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp được vài năm đứng đó, phong cách của cô rõ ràng rất khác biệt với những người còn lại.

Vì thế Diệp Khuynh hơi do dự một lúc rồi cẩn thận chọn chỗ ngồi ở hàng đầu tiên, tách biệt với những người khác.

Lúc ra ngoài cô thường ăn mặc rất đơn giản, khi xuống xe cũng không mang theo gì ngoài điện thoại, ngồi ở khu vực người nhà lại chơi điện thoại lại không tốt lắm nên cô dựa vào lan can nhìn xuống bể bơi.

Hai người đàn ông trông giống như huấn luyện viên đứng hai đầu của bể bơi, nhìn chằm chằm vào các vận động viên trẻ đang bơi dưới nước.

Diệp Khuynh tìm kiếm một lúc mới nhìn thấy Thẩm Ngang đang đứng cách đó không xa, có vẻ vẫn chưa đến lượt anh, cả người buồn chán đứng đợi ở đó.

Cũng không biết vì sao Diệp Khuynh vừa nhìn sang một giây, Thẩm Ngang đã ngẩng đầu lên ngay, vui vẻ vẫy tay với cô.

Hình dáng cơ bắp rất đẹp, mịn màng chứ không quá cứng nhắc, không hề có chút mỡ thừa nào.

Lúc học thiết kế nội thất, Diệp Khuynh cũng đã được học một ít về cơ thể người theo bản năng giơ tay lên chào lại Thẩm Ngang.

Sau đó cô cảm thấy vui mừng: Thẩm Ngang chắc đã hồi phục lại nhờ vào tập luyện thể thao.

Hơn nữa với tư cách là sinh viên chuyên thể dục thể thao được trường học tuyển thẳng chắc sẽ không gặp vấn đề gì với những loại thuốc anh hay sử dụng.

Sau khi các sinh viên đợt trước lần lượt ra khỏi bể bơi, các huấn luyện viên sẽ ghi kết quả của từng người một lại rồi tiếp tục gọi đợt sau đến.

Mười ngón tay của Thẩm Ngang đan vào nhau, anh đẩy lòng bàn tay ra để khởi động bả vai và cánh tay, sau đó dễ dàng cúi xuống làm các ngón tay chạm đất để kéo căng cơ phía sau chân làm nóng cơ thể.

Sau đó lại quay đầu nhìn về phía của Diệp Khuynh, giống như trẻ con đang tìm kiếm bố mẹ của mình khi lên sân khấu biểu diễn.

Diệp Khuynh bật cười, nhìn trái nhìn phải thấy không ai chú ý đến mình, nên rất có tham vọng làm một thế tay vị trí thứ nhất với Thẩm Ngang.

Thẩm Ngang gật đầu đeo kính bơi vào, anh cúi đầu nhìn đường bơi, nụ cười dịu dàng trên khoé miệng biến mất, khí thế khắp người dường như ngay lập tức đã trở nên sắc bén.

Diệp Khuynh tập trung xen hồi lâu, vừa thấy Thẩm Ngang xoay người ở đầu bể bơi bên kia với lợi thế đầu tiên thì chuông điện thoại vang lên.

Cô theo bản năng cau chặt mày lại.

Là người đại diện cho việc không bao giờ tăng ca, trong điện thoại của Diệp Khuynh có hai số liên lạc, một cái trong công việc, chỉ khi nào làm việc mới sử dụng, cô cũng không đưa thông liên lạc của số cá nhân cho những người cô biết ở chỗ làm.

Số cá nhân của Diệp Khuynh hầu như không nhận được cuộc gọi nào, chứ đừng nó đến ngày cuối tuần.

Cô không vui lắm lật điện thoại lại, quả nhiên nhìn thấy tên ông chủ studio của mình hiện trên đó.

Diệp Khuynh do dự ít nhất nửa phút về việc có nên nhận điện thoại hay không.

Như chúng ta đã biết nếu trong bốn mươi giây không nhận điện thoại, điện thoại sẽ tự động gác máy.

Vào những giấy cuối cùng, Diệp Khuynh đã đứng dậy tránh sang một bên, im lặng nhận điện thoại, đợi người bên kia nói: “…”

Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng ho ngại ngùng: “Đợi đã Diệp Khuynh, em đừng tức giận, không phải gọi em tăng ca đâu, nhưng anh không tìm thấy hồ sơ, hỏi ai cũng không biết, có lẽ chỉ có em mới nhớ nó ở đâu nên gọi hỏi em thôi.”

Diệp Khuynh khẽ nói: “Đây chính là tăng ca rồi đấy.”
Bất kì chủ đề nào liên quan đến công việc ngoài giờ làm đều gọi là tăng ca.

“Đừng mà! Trước khi bốc đồng, em nghĩ lại xem, người đã cử em đến Phúc Châu bất chấp mọi ý kiến là ai? Có phải anh không? Đúng không nào? Em vì cái này mà nói anh biết em đã để hồ sơ đấu thầu ở khu lâm viên Vọng Kinh vào năm năm trước ở đâu vậy? Cầu xin em đấy.”

Diệp Khuynh hít một hơi thật sâu, tốn nửa phút để nhớ lại: “Tìm cái bắt đầu từ 084 trong kho lưu trữ ấy, nếu không có thì chắc giáo sư Dư đã mượn đi rồi do ông ấy đã nói lâm viên Vọng Kinh có thể giúp ông ấy tìm được cảm hứng thiết kế mới.”

“Anh biết rồi! Cuối tuần vui vẻ! Moa~!” Ông chủ nhanh chóng cúp điện thoại.

Diệp Khuynh không vui bỏ điện thoại trên tai xuống rồi đi về phía sau, vừa mới bước một bước suýt chút nữa đã đâm sầm vào lòng của người đang lẳng lặng đứng sau mình, doạ cô giật mình.

Cô theo bản năng lùi lại một bước, ngạc nhiên nhìn về phía bể bơi: “Thẩm Ngang? Nhanh vậy sao?...Không phải, cậu đứng sau lưng tôi làm gì vậy? Định chơi khăm tôi à?”

Thẩm Ngang cúi đầu nhìn xuống cô với vẻ mặt vô tội mà uỷ khuất: “Muốn biết chị không xem em thi đấu mà đang xem cái gì.”

Diệp Khuynh thở dài: “Tôi cũng không muốn cuối tuần còn nhận điện thoại đâu nhưng đó là ông chủ của tôi.”

“Phải về tăng ca sao?” Thẩm Ngang hỏi.

“Không cần, chỉ hỏi chút việc thôi.” Diệp Khuynh nghiêm túc nói: “Nhưng đây cũng được coi là tăng ca mà đúng không?”

Thẩm Ngang cũng nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên rồi, đã quầy rầy chị xem em thi đấu rồi còn gì.”

Anh vừa nói vừa đẩy cô lại chỗ ban đầu, ấn cô ngồi xuống giống như một con mèo ướt to lớn ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Diệp Khuynh bị nhìn chằm chằm không biết sao lại đặt tay lên đầu gối, giống như tư thế ngồi của học sinh tiểu học vậy: “Tôi…”
“Giúp em cầm cái này một chút.” Thẩm Ngang đặt chai nước điện giải đã uống một nửa vào tay cô, hài lòng gật đầu sau đó căn dặn: “Còn một vòng nữa, phải xem em thi đấu đấy.”

Diệp Khuynh nhịn rồi lại nhịn, qua hai giây sau, không nhịn nổi nữa mà duỗi tay ra vuốt mấy sợi tóc không nghe lời trên trán của Thẩm Ngang lên.

Sau đó mới chậm rãi đáp ứng dưới ánh mắt thúc dục của Thẩm Ngang: “…Ò.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp