Sao Em Còn Chưa Thích Anh

Chương 1: Con chó lớn.


1 năm

trướctiếp

Edit: XiaoYue

Sau khi trở về Phúc Châu, ba ngày sau Diệp Khuynh mới bắt đầu làm việc.

Buổi sáng dùng để bàn giao công việc, buổi trưa dùng để làm quen với đội mới, buổi chiều dùng để làm quen với nội dung công việc hiện tại, đúng sáu giờ tới kết thúc, không tăng ca thêm một phút nào.

Vốn dĩ đó là kế hoạch của Diệp Khuynh.

Nhưng xem xét tình hình hiện tại, có vẻ như công việc buổi chiều sẽ bị trì hoãn vài phút.

Diệp Khuynh đặt ngón tay lên bàn di chuột của laptop, sau đó vuốt nhẹ.

Tệp PDF gọn dàng, sắp xếp hợp lý rõ ràng đã được chuẩn bị trước vài ngày, cuộn xuống một phần lớn theo chuyển động của cô.

Bộ kế hoạch này hoàn toàn phù hợp với mọi yêu cầu mà đối phương đưa ra, và rõ ràng đã được tập đoàn của đối phương phê duyệt.

Nhưng người đàn ông ở trước mặt này, vốn chỉ họp với Diệp Khuynh qua cuộc họp video, nhưng sau khi nghe cô nói đã đến Phúc Châu, đã nhiệt tình mời cô đến gặp mặt để thảo luận về kế hoạch thiết kế.

Sau cuộc gặp mặt, không có một sửa đổi thực chất hay lý do nào được đưa ra, nhưng họ vẫn cố gắng rút ngắn khoảng cách vật lý giữa hai người. So với việc xem các bản vẽ thiết kế, ánh mắt của anh ta phần lớn thời gian đều dừng lại ở trên người Diệp Khuynh.

Động cơ thầm kín phổ biến nhất ở nơi làm việc không phải là còn có dụng ý khác.

Thời gian hiển thị ở góc dưới bên phải của laptop đã là năm giờ mười năm.

Còn năm phút nữa mới tới giờ tan ca, Diệp Khuynh không có tâm trạng tiếp tục nghe đối phương nói: "Tôi cảm thấy chỗ này không đúng lắm, nhưng tôi cũng không thể nói ra được dù sap chỉ là cảm thấy không đúng." Cô bình tĩnh cắt ngang lời nói nhảm của đối phương: "Xin lỗi, anh có thể giải thích chi tiết cụ thể rõ ràng anh cảm thấy không đúng ở chỗ nào không?"

Đối tác sững sờ một chút, mơ hồ nói: "Vừa rồi không phải là tôi đã nói với cô tất cả rồi sao… cô xem đi, ví dụ chỗ này quá sáng, chỗ này quá tối, rõ ràng là một bức tường, làm sao có thể phối hợp lại với nhau được!"

Diệp Khuynh cúi đầu nhìn vào hai vị trí đối phương chỉ, cũng không tức giận mà nói: "Hai chỗ này dùng màu sắc giống nhau."

Cô đưa tay đóng lại bản dựng cảnh trên hai mảnh giấy, dùng ngón tay cái ấn vào tờ giấy rồi hơi gập xuống dưới, hai bức tường mà đối tác vừa chỉ ra được ghép lại với nhau, vừa nhìn đã nhìn ra là màu sắc hoàn toàn giống nhau.

Đối tác "ừm" một tiếng, có chút ngượng ngùng hắng giọng, rất nhanh giữ lại tôn nghiêm của mình nói: "Cô xem, đã nói chuyện với cô lâu như vậy rồi, đầu tôi cũng bắt đầu hoa mắt chóng mặt rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, đúng lúc cô đã ở Phúc Châu rồi, buổi tối chúng ta tìm một phòng họp khác để tiếp tục họp bàn về vấn đề này đi."

"Xin lỗi, sau khi tan ca tôi sẽ không làm việc." Diệp Khuynh đơn giản từ chối anh.

Trên mặt đối tác lộ ra vẻ không tán thành: "Bây giờ ai cũng không tăng ca? Cô còn trẻ, không tranh thủ thời gian này mà chăm chỉ làm việc, thúc ép bản thân là không được. Bây giờ những người trẻ tuổi là hoa trong nhà kính, yếu ớt mỏng manh! Lúc tôi còn trẻ...."

"Tôi biết rồi!" Diệp Khuynh mỉm cười: "Vậy thì như vậy đi, tôi sẽ chuyển kế hoạch này cho một đội khác, đội ngũ của nhà thiết kế Bạch Chức đều là người trẻ tuổi, thích tăng ca làm việc vào buổi trưa và buổi tối, nhưng có thể phù hợp với yêu cầu của quý công ty hơn."

Trong cuộc sống này phải làm việc để nuôi sống bản thân đã là quá đau khổ, nếu Diệp Khuynh có bất kỳ sự kiên quyết tuyệt đối nào, thì đó là tan ca đúng giờ, tuyệt đối không tăng ca thêm một phút nào.

Tất nhiên, không phải không có người chỉ trích hành vị này của Diệp Khuynh.

Nhưng miễn là công việc có thể được hoàn thành trong thời gian làm việc quy định, tại sao phải làm thêm giờ để lấn chiếm thời gian cá nhân của bản thân?

Đối tác lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc. Anh ta nhìn chằm chằm vào vẻ mặt thoải mái của Diệp Khuynh một lúc, xác nhận cô sẽ không thay đổi lời nói, sắc mặt lập tức trở nên khó coi: "Cô đừng…."

…..

Diệp Khuynh nhận được một dự án khác vào ngày hôm sau.

Không phải là cô có bất kỳ kiến thức vào mối quan hệ tuyệt vời nào trong studio này.

Ở nơi làm việc chỉ có một nguyên tắc: những người càng có năng lực thì càng được yêu thích.

Diệp Khuynh vào nghề chưa bao lâu, cô được giáo viên dẫn đi làm bán thời gian vào năm thứ năm, nhưng cô đã là trụ cột của studio và là nhà thiết kế bảng hiệu, rất nhiều khách hàng đang chờ đặt lịch của cô, studio không nỡ để cô đi, quy tắc "không làm thêm giờ" rất rõ ràng nhưng đều coi như không nhìn thấy gì.

Nhiều nhất khi mọi người đề cập đến nó một cách riêng tư, họ nói một cách ghen tị và ngưỡng mộ: "Ai bảo hiệu quả làm việc của người ta cao như vậy chứ?"

"Nhà gỗ dành cho buổi xem mắt?" Diệp Khuynh mở kế hoạch của đối phương ra, mở đầu chính là ý nghĩa thiết kế và ý tưởng của bản thiết kế này.

"Đúng vậy." Đạo diễn chương trình khoanh tay trên bàn: "Vốn là tôi muốn ủy thác cho một studio khác, nhưng khi nghe nói Diệp Khuynh nổi tiếng đã đến Phúc Châu rồi, tôi cảm thấy có chút vận mệnh, cho nên quyết định hợp tác với cô, phải dùng chút quan hệ cá nhân mới có thể tham gia đội được."

Diệp Khuynh mỉm cười: "Làm việc từ xa cũng rất thuận tiện."

"Tôi nói thật, cô đừng giận nhé." Đạo diễn cười tao nhã, anh ta bỏ thêm một viên đường vào cốc cà phê: "Cô trẻ tuổi và nổi tiếng, tôi phải tận mắt nhìn cô làm việc thì mới yên tâm được. Nhưng cô yên tâm, mặc dù trong ngành của chúng tôi thường phải làm việc đến nửa đêm, nhưng tôi đã nghe về điều kiện quy tắc của cô rồi."

Tính cách thẳng thắn lại không gây khó dễ.

Diệp Khuynh không thích một cộng sự có tính cách như thế này.

Hiện nay ở nơi làm việc, chỉ cần có thể nhanh chóng hiểu ý kiến của người khác và bảy tỏ chính xác ý kiến của mình là đủ để quét sạch ít nhất một phần ba số người công nhân.

Vị đạo diễn này đã ngoài ba mươi tuổi, nổi tiếng trong nghề có "tính nhân văn", làm chương trình nào thì chương trình đó ăn khách, sản xuất đặc biệt phù hợp với thị hiếu chương trình tạp kỹ của giới trẻ đương thời.

Những người như Diệp Khuynh sau khi tan ca trở về nhà, tất nhiên đều đã xem qua vài chương trình tạp kỹ của đối phương.

Chỉ là cảm giác biết trước kết cục cũng khá là tuyệt vời.

Diệp Khuynh đã dành hai mươi phút để đọc kỹ kế hoạch sơ bộ của nhóm chương trình, đây là một chương trình tạp kỹ hẹn hò, các khách mời nam và nữ sẽ ở riêng trong hai ngôi nhà gỗ liền kề trong thời gian bốn mươi năm ngày.

Hai ngôi nhà cộng lại phải lắp đặt hơn bốn trăm máy quay và máy thu âm, làm sao vừa đảm bảo chất lượng quay vừa đảm bảo tính thẩm mỹ đã trở thành bài toán kỹ thuật khó.

Diệp Khuynh không bỏ qua bất kỳ thiết kế đại khái của lưu trình chương trình nào, sau khi lật đến trang cuối cùng, cô suy nghĩ một lúc rồi mới ngước mắt lên nói: "Bây giờ tôi có một chút cảm hứng, nhưng vẫn cần trao đổi ý kiến với anh một chút, ví dụ toàn bộ tiết mục cần truyền đạt giá trị quan, tình cảm gì như thế nào...."

"Không thành vấn đề." Đạo diễn hào phóng gật đầu, còn nhìn đồng hồ, nửa đùa nửa thật nói: "Dù sao bây giờ còn hai giờ đồng hồ nữa mới tới sáu giờ chiều, cũng đủ rồi."

Mặc dù Diệp Khuynh biết đó chỉ là một trò đùa, nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý: "Vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức để đưa ra bản thảo làm hài lòng đạo diễn Lương trong vòng hai giờ đồng hồ vậy."

Cô lấy cuốn sổ phác thảo sơ bộ của mình ra dưới ánh mắt hơi ngạc nhiên của đạo diễn Lương.

Khi hai người đều có tính cách mạnh mẽ gặp nhau, hiệu quả công việc thậm chí còn vượt trội hơn, lúc năm giờ năm mươi, Diệp Khuynh đóng cuốn sổ phác thảo của mình lại.

Cô nhìn đồng hồ, hài lòng nói: "Hôm nay thứ ba, trước giờ tan ca ngày thứ tư tôi sẽ gửi cho anh bản dựng điện tử ban đầu."

Đạo diễn Lương bắt đầu thu dọn đồ đạc, lịch sự nói: "Tôi mời cô ăn tối được không?"

Diệp Khuynh xúc động từ chối: "Không tăng ca."

Hai người nhìn nhau, lộ ra vẻ hiểu ngầm "tan ca vui vẻ." sau đó cùng bật cười.

"Để tôi thanh toán cho." Đạo diễn Lương cầm hai biên lai trên bàn: "Đây là phí công tác, có thể thanh toán được."

"Được." Diệp Khuynh cũng không có khách sáo với đối phương, cô gật đầu thu dọn đồ đạc trên bàn vào cặp, tâm trạng thoải mái liền quẹt thẻ tan ca trước sáu giờ.

Diệp Khuynh lái xe đi, đúng lúc cô đang tìm chìa khóa xe trong túi xách thì nghe thấy tiếng đạo diễn Lương hỏi: "Người thanh niên bên kia có phải là quen biết với cô không? Anh ta nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu rồi đó."

Nghe vậy, Diệp Khuynh ngẩng đầu lên, quay đầu liếc nhìn về hướng đạo diễn Lương hất cằm ra hiệu.

Đúng lúc là hướng cửa tiệm đối diện, có một thanh niên cao lớn đút tay túi quần đứng ở cửa, hướng về phía cô, khuôn mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào người khác có chút đáng sợ.

Khi Diệp Khuynh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của anh ta, chàng trai trẻ dường như không ngờ rằng cô sẽ quay đầu lại, anh ta bất ngờ sửng sốt, khuôn mặt hơi giãn ra, mỉm cười với cô.

Khuôn mặt đó mang đến cho Diệp Khuynh một cảm giác quen thuộc mà cô không thể chạm vào hay nắm bắt được.

Hình như cô đã từng thấy ở đâu đó rồi, nhưng bởi vì đã quá lâu không thấy nên không thể đối chiếu với ký ức được.

Sau khi Diệp Khuynh sững sờ một lúc, chàng trai trẻ đó đã sải bước đến gần cô.

Anh ta cúi đầu nhìn cô, giống như một chú chó lớn ngoan ngoãn, giọng nói tràn đầy hy vọng: "Cô là Diệp Khuynh phải không?"

Đạo diễn Lương ở bên cạnh Diệp Khuynh cũng nhìn chàng trai trẻ, không biết tại sẽ trên mặt lại lộ ra vẻ nghẹn ngào.

"Chào cậu." Diệp Khuynh gật đầu, đưa tay về phía chàng trai trẻ, lịch sự hỏi: "Cậu là?"

"Em là Thẩm Ngang." Trong mắt chàng trai trẻ hiện lên nụ cười vui vẻ, nửa câu nói sau có chút bất an: "….. Chị còn nhớ em không?"

Hai chữ "Thẩm Ngang" giống như nhập đúng mật khẩu, Diệp Khuynh hơi ngạc nhiên mở to mắt ra, suy nghĩ của cô lập tức được đưa trở lại thành phố Phúc Châu vào mùa xuân vài năm trước.

"Trước đây cậu mới….." Diệp Khuynh sững sờ một chút, sau đó trêu đùa chỉ cao khoảng một mét hai: "Khi tôi rời khỏi thành phố Phúc Châu, cậu mới chỉ cao như vậy, bây giờ đã cao hơn tôi một cái đầu rồi sao?"

Thẩm Ngang hình như có chút ngượng ngùng gãi gãi lỗ tai: "Đến tuổi dậy thì em mới bắt đầu cao lên."

Đạo diễn Lương đột nhiên nói, cơ mặt tựa như có chút vặn vẹo: "Cô Diệp, xe của tôi tới rồi, hôm khác gặp lại cô."

"Được, gặp lại sau." Diệp Khuynh quay lại với một nụ cười và bắt tay với anh ta để chào tạm biệt.

Đạo diễn Lương đặc biệt nhìn Thẩm Ngang khi anh ta bước ra ngoài, ánh mắt của anh ta có chút khó tả.

Sau khi đạo diễn Lương đi ra ngoài, Thẩm Ngang mới dường như vô tình hỏi: "Đó là đối tượng xem mắt của cô sao? Chẳng phải là người đàn ông nên đề nghị đưa người phụ nữ về nhà sao?"

"Chỉ là quan hệ công việc thôi." Diệp Khuynh thản nhiên phủ nhận.

Đã hơn sáu giờ, Diệp Khuynh vô thức thoát khỏi trạng thái làm việc, đặt điện thoại vào chế độ không làm phiền, ném nó vào túi và trực tiếp chuyển sang chế độ không làm phiền.

Cô liếc nhìn Thẩm Ngang, đối phương cũng đang hơi cúi đầu nhìn cô, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

"Thẩm Ngang." Vệ Ngưng gọi anh.

Đôi mắt màu hổ phách của chàng trai trẻ hơi mở tơ như thể anh có chút khó hiểu, với mái tóc màu hạt dẻ nhạt của anh khẽ đung đưa trước lông mày.

Mặc dù Thẩm Ngang vô cùng cao lớn, chỉ riêng bóng của anh cũng có thể bao phủ Diệp Khuynh bên trong, nhưng cả người trông cực kỳ ngoan ngoãn, khiến cô có ảo giác rằng cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn với anh như khi cô còn là một đứa trẻ vậy.

Diệp Khuynh suy nghĩ một giây, sau đó cười hỏi: "Tôi mời cậu ăn cơm?"

Đôi mắt sơn mài của Thẩm Ngang đột nhiên bị ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu sáng, anh gật đầu nặng nề, mang theo vẻ vui mừng và chờ đợi: "Ừm!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp