Bài kiểm tra cuối cùng của Thẩm Ngang là bơi tự do.
Đối với một người có kỹ năng thể thao và nội trợ vô dụng giống như Diệp Khuynh, mặc dù cô không biết bơi, nhưng trong lòng cô cảm thấy tư thế này đẹp mắt nhất.
Trước khi Thẩm Ngang xuống nước, anh còn quay đầu nhìn thoáng qua cô để xác nhận, giống như anh nghi ngờ một lúc sau cô sẽ đi nghe điện thoại dường như không chuyên tâm xem trấn đấu.
Diệp Khuynh bật cười, giơ ba ngón tay chỉ lên trời và làm động tác xin thề.
Lúc này Thẩm Ngang mới bỏ hiềm khích lúc trước xuống mà nở nụ cười, cúi người dùng ngón tay bấu chặt vào thành bể bơi, khi tiếng còi vang lên, anh phản ứng nhạy bén vọt vào trong bể bơi.
Ôm tâm lý bù đắp cho việc vừa rồi không xem thật kỹ, lúc này Diệp Khuynh xem nghiêm túc hơn so với vòng trước.
Mặc dù cô cảm thấy rằng cho dù cô không xem chăm chú, với tốc độ kia của Thẩm Ngang thì chắc chắn anh sẽ giành được vị trí đầu tiên.
Cuối cùng, chờ khi anh giành được vị trí đầu tiên ở nội dung một trăm mét tự do với lợi thế gần ba vị trí và nhanh chóng nổi lên thì anh đã không ngay lập tức đi nhìn xem thành tích của chính mình và đối thủ ở các đường khác, mà anh lại tháo kính bơi và mũ bơi xuống để quan sát biểu cảm của Diệp Khuynh.
Diệp Khuynh ngồi ở chỗ vị trí gia đình, vỗ tay và mỉm cười với anh, cảm thấy thật vinh dự.
——Đây là bạn nhỏ mà cô nhìn lớn lên, có phải siêu lợi hại hay không?
Thẩm Ngang nằm xuống ở bên bể bơi và nhìn chằm chằm qua Diệp Khuynh, cuối cùng nở nụ cười rạng rỡ. Anh dang cánh tay dính những giọt nước bắn tung tóe lên trên bờ, thậm chí còn không nhìn huấn luyện viên dường như muốn nói gì đó với mình, mà chân trần đi thẳng về phía của Diệp Khuynh.
Huấn luyện viên không thể không giữ chặt anh lại, nhét thứ gì đó vào trong tay anh.
Thẩm Ngang cúi đầu liếc mắt nhìn, đầu tiên là trên mặt hiện lên vẻ không quan trọng, sau đó giống như là nhớ tới cái gì, ánh mắt lướt qua Diệp Khuynh.
Diệp Khuynh có chút nghi ngờ chớp chớp mắt.
Cô nhìn thấy trước tiên Thẩm Ngang đi đến khu dành cho vận động viên dựa vào tường ở phía sau bể bơi, từ đó nhấc một chiếc áo khoác lên, móc trong túi áo khoác ra một thứ gì đó.
Chờ sau khi Thẩm Ngang ngồi xuống ở phía trước mặt cô và đưa lòng bàn tay cho cô, Diệp Khuynh mới biết huấn luyện viên đã cho anh cái gì.
Chúng là bốn viên kẹo có màu sắc khác nhau, được đóng gói tinh xảo và trông có vẻ đắt tiền.
“Phần thưởng của người đứng đầu.” Thẩm Ngang nói: “Tuy rằng không đáng tiền, nhưng hương vị có lẽ vẫn ổn.”
“Đưa cho tôi sao?” Diệp Khuynh cầm lấy một viên màu trắng phối đỏ, nhìn thấy đó là hương vị vải mà mình thích nhất, cô liền hài lòng nói: “Vậy thì tôi sẽ lấy cái này.”
Thẩm Ngang nói “À?” một tiếng, mỉm cười và đặt ba viên kẹo còn lại vào trong lòng bàn tay của Diệp Khuynh: “Làm sao có thể có một viên chứ, tất nhiên là em cho chị tất cả đó.”
Diệp Khuynh cũng “à” một tiếng, càng ngạc nhiên hơn: “Đây không phải là để em bổ sung đường sau khi tập vận động sao?”
Thẩm Ngang cụp mắt xuống, cầm lấy ly nước thể thao đặt ở bên cạnh chân của Diệp Khuynh: “Em thích uống cái này hơn.”
“A…” Diệp Khuynh nghĩ rằng cũng có thể các vận động viên kiểm soát chặt chẽ lượng đường của mình, vì vậy trong nháy mắt đã xé gói và cho vào trong miệng, sau đó dùng đầu lưỡi liếm mấy lần, đã cảm nhận được vị của quả vải.
“Ăn ngon không?” Thẩm Ngang ngẩng đầu hỏi.
Diệp Khuynh dùng đầu lưỡi đẩy viên kẹo cứng tròn vào trong má cô, để cô có thể thuận lợi đáp lại: “Ngọt, cậu cũng ăn một viên đi.”
Trước khi Thẩm Ngang lại từ chối một lần nữa, Diệp Khuynh đã chọn một trong bốn viên kẹo và đưa cho anh: “Dù sao thì vị vải cũng bị lặp lại.”
Vì huấn luyện viên đã phát đường, điều đó có nghĩa là ăn một hay hai cái cũng không thành vấn đề.
Thẩm Ngang không lập tức nhận lấy, anh nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay của Diệp Khuynh, mới hỏi: “Viên này vị giống viên trong miệng của chị sao?”
Diệp Khuynh liếm kẹo ngọt cứng ở trong miệng: “Ừm.”
Sau đó Thẩm Ngang mới cầm lấy, nhưng trên tay anh vẫn còn ướt, trơn tuột xé mấy lần mà không xé được gói, cả cơ thể ở độ tuổi 180 của ông cũng không thể làm gì được với viên kẹo cứng chỉ có kích thước như vậy chỉ bằng một ngón tay cái được.
Diệp Khuynh có chút buồn cười, vươn tay giúp anh xé gói, dùng ngón cái và ngón trỏ bóp bên ngoài gói, không đụng vào viên kẹo cứng mà bóc kẹo ra: “Đây.”
Đúng lúc Thẩm Ngang đang vặn nắp chai nước uống thể thao, thuận tiện há miệng với Diệp Khuynh, để cô đút viên kẹo cứng vào trong.
Sau khi làm xong một loạt hành động này, Diệp Khuynh nắm chặt hai mảnh rác trong lòng bàn tay và chuẩn bị ném chúng đi một lúc, mới nhận ra rằng dáng người của Thẩm Ngang rất to lớn, có cảm giác hiện diện mạnh mẽ vẫn luôn ngồi xổm ở trước mặt của mình.
Khi ngồi xổm xuống, anh thấp hơn Diệp Khuynh đang ngồi một khoảng, hai tay tùy ý đặt trên đầu gối, mặc dù tư thế ngồi xổm vô tình chặn hết mọi con đường mà Diệp Khuynh có thể rời khỏi chỗ ngồi, giống như thể anh đang nhốt cô ở trong ghế ngồi, nhưng ánh mắt của người ở phía dưới trông hết sức ngây thơ và trong sáng khi chúng ngước nhìn mọi người.
Một khi nghĩ đến lúc bọn họ tách nhau ra lần trước, Thẩm Ngang vẫn còn là một học sinh tiểu học thì Diệp Khuynh cảm thấy tuổi dậy thì thực sự quá thần kỳ.
Cô vô thức vuốt tóc của Thẩm Ngang: “Kiểm tra xong còn có việc gì phải làm sao?”
Thẩm Ngang lắc đầu: “Có thể tự mình đi về nhà.”
“Có phải là muốn đi tắm trước không?” Diệp Khuynh lấy kiến thức nghiệp dư hạn chế của mình đặt câu hỏi.
“Được, nhưng em không thể làm xe chị bị ướt được.” Thẩm Ngang chớp chớp mắt, viên kẹo cứng đưa qua lại trong miệng như đang chơi đùa trông rất quyến rũ. Diệp Khuynh ở gần thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh kẹo cứng va vào hàm răng của anh.
“Đi thôi.” Diệp Khuynh nhìn đồng hồ, thúc giục anh: “Đừng để bị cảm lạnh đó.”
Vẻ mặt của Thẩm Ngang rất lo lắng: “Chị ở chỗ này chờ ta, đừng đi đâu cả, ngỗ nhỡ bị bắt cóc thì sẽ phiền toái.”
Diệp Khuynh: “…” Tuy rằng cô thật sự không biết làm việc nhà, năng lực tự chăm sóc bản thân cũng hơi yếu, nhưng sẽ không bị bắt cóc chứ?
Thẩm Ngang cau mày suy nghĩ một chút đứng dậy, ngay sau đó liền quay trở về, nhét vào trong tay của Diệp Khuynh một cái cốc sao: “Chị ăn xong cái này trước, em sẽ quay trở lại.”
Đúng là giống như đang dỗ dành như một đứa trẻ, Diệp Khuynh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thẩm Ngang trong hai giây, ánh mắt anh không tự chủ mà bị cơ lưng đẹp và sống lưng sâu hãm kia thu hút.
Sau đó cô lại cúi đầu nhìn chén sao ở trong tay mình: “...”
Cái này, có phải nhiệt lượng hơi cao chút cao?
Diệp Khuynh do dự một lúc, nhưng vẫn không thể cưỡng lại sự quyến rũ của ký ức tuổi thơ, vừa cắn viên kẹo cứng trong miệng vừa xé nắp cốc sao ra.
Xé... Xé không được?
Mặc dù nắp của nước khoáng Wahaha rất dễ vặn mà cô vẫn luôn không thể vặn được nhưng làm sao có thể quơ đũa cả nắm nắp chai của chén sao và Wahaha được chứ?
Diệp Khuynh đặt hai viên kẹo trong tay xuống, ngồi xuống chỗ của mình và lặng lẽ bắt đầu trận chiến sinh tử với chén sao, trận chiến kéo dài trong năm phút và kết thúc với thất bại của Diệp Khuynh.
“....”
Sau khi trừng mắt nhìn chằm chằm vào chén sao một lúc lâu, Diệp Khuynh cẩn thận nhìn khắp nơi các thành phần của những người xung quanh mình.
Đáng lẽ ra đi người đã đi gần hết, người ở lại cũng đang tụm tốp năm tốp ba nói chuyện, hoặc là đang thu xếp đồ đặc, không ai để ý cô đã chết cùng tinh cốc năm phút đồng hồ.
Sau khi do dự vài giây đồng hồ, Diệp Khuynh hít một hơi thật sâu, hơi cúi người xuống và chỉ cần dùng răng để mở nắp cốc, để lại nhiều dấu răng, cho thấy loài người đã nỗ lực rất nhiều để mở lãnh thổ này .
Diệp Khuynh nhìn chằm chằm vào nắp cốc đã đến mức lồi lõm và nhìn ba dấu răng rõ ràng trên đó một lúc, lòng tự trọng của người lớn không thể giải thích được rồi giấu nó ra sau lưng.
Có vẻ như vứt bỏ đồ của Thẩm Ngang tặng cho thì cũng không hay lắm.
Diệp Khuynh phiền muộn thở dài: “Hôm nay làm sao lại không mang túi xách theo chứ?”
Khi Thẩm Ngang quay trở lại, Diệp Khuynh giả vờ bình tĩnh mà chào hỏi anh: “Đã lấy mọi thứ đến rồi sao? Đi thôi.”
Thẩm Ngang nhìn hai tay cô để sau lưng một chút: “Có rác muốn vứt không? Để em đi vứt cho.”
“Cốc sao nóng quá, tôi nghĩ ngày mai ăn vẫn tốt hơn.” Diệp Khuynh nghiêm túc tìm một cái cớ để biện giải cho mình.
Trong bể bơi đầy những người trẻ tuổi đã rèn luyện cơ thể trong nhiều năm, mỗi người đều có thân hình săn chắc có thể khiến hầu hết mọi người trong xã hội phải ghen tị. Diệp Khuynh chỉ lặng lẽ liếc mắt nhìn chiếc ghế gia đình ở bên cạnh, mới cảm thấy tâm lý đã cân bằng hơn một chút xíu.
Thẩm Ngang cũng không nhiều lời, ném cái túi lên vai: “Em cảm thấy thịt mềm tốt hơn cơ bắp.”
Diệp Khuynh nhớ lại vai rộng và eo hẹp của anh ấy, gần giống như anh hùng manga: “Vậy đây coi là gì? Versailles?”
Thẩm Ngang cười cười: “Vậy chị cảm thấy cơ bắp tốt hơn sao?”
“Đương nhiên rồi.”
“Không phải vừa phải sao?” Thẩm Ngang nói: “Chị có thịt mềm em thích, em lại có cơ bắp mà chị thích, bổ sung cho nhau rất tốt.”
Diệp Khuynh: “.... Bổ sung là như thế này là được sao? Không đúng à.”
Nhưng quên đi, Diệp Khuynh ở chế độ cá ướp muối này đều không thích tranh luận.
Nói tóm lại, chủ đề đã được chuyển hướng khỏi cốc sao, mặt mũi của người trưởng thành lần này đã được bảo vệ.
“Đưa cái kia cho em cầm.” Thẩm Ngang vươn tay về phía Diệp Khuynh: “Không phải chị không mang theo túi sao?”
Diệp Khuynh lập tức vô thức nắm tay về sau giấu càng chặt chẽ một chút.
Thẩm Ngang nhướng mày: “Vừa rồi chị có được thông tin liên lạc của tên người đàn ông đó không?”
Diệp Khuynh trầm mặc xuống: “... Hình như có?”
“Em sẽ hỏi người quen biết ở trong trường để tham mưu thay cho chị.” Thẩm Ngang cúi người nhìn về phía sau lưng của cô: “Để tránh đụng phải một tên đàn ông cặn bã.”
Diệp Khuynh lập tức cảnh giác lùi về sau hai bước, ầm một tiếng va vào người đang đi tới từ phía sau.
Trong lúc đó tay cô không nắm chặt, chiếc cốc sao trực tiếp bị rơi xuống đất lạch cạch.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Bị đụng phải Diệp Khuynh, người thanh niên liên tục nói xin lỗi: “Cô không sao chứ?”
“Là do tôi đi giật lùi, thật xin lỗi.” Diệp Khuynh cũng xoay người lại, nhẹ nhàng nói xin lỗi: “Tôi không đụng làm anh bị thương gì chứ?”
“Chị gái gầy như vậy, sao có thể dễ dàng làm tôi bị thương được chứ?” Thanh niên Lý Chiêu cắt tóc ngắn cười khoát khoát tay: “Chị gái cũng là tân sinh viên của trường Dung Đại sao?”
Diệp Khuynh không am hiểu những thứ này, nhưng đối với mình bị người khác bắt chuyện thì vẫn còn có ý thức, cô đang muốn khoát tay từ chối, thuận tiện rời đi, thì chỉ nghe thấy Thẩm Ngang kêu cô: “Diệp Khuynh.”
Diệp Khuynh vừa quay đầu lại liền thấy Thẩm Ngang không biết từ lúc nào đã nhặt lên chiếc cốc sao đã lăn xuống đất lên, đứng cách đó hai bước nhìn cô.
Chiếc cốc tinh cầu nhỏ được ném lên ném xuống trong tay anh như một món đồ chơi.
Lòng tự trọng của người trưởng thành: “Được rồi.”
Diệp Khuynh kiên quyết nhìn đi chỗ khác, gật đầu với người trẻ tuổi ở trước mặt: “Thật xin lỗi đã đụng phải anh, chúng tôi đi trước.”
Khi cô đi đến bên cạnh Thẩm Ngang, vẻ mặt người phía sau vô cùng khó hiểu hỏi: “Đây là cái dấu gì vậy? Lúc em đưa cho chị đã có rồi sao?”
Diệp Khuynh: “.... Răng.”
“...” Thẩm Ngang nhịn không khỏi buồn cười, anh dễ dàng mở nắp chén ra, đơn giản giống như chỉ là một cái búng tay: “Muốn ăn sao?”
“Ăn đi.” Khuynh Thanh cầm lấy dừng lại một chút, không khỏi lại tìm cho mình một chỗ: “Vừa rồi tôi mở kẹo giúp cho cậu, đây là hòa một một rồi.”
Sau khi nói xong, cô không nghe thấy Thẩm Ngang lập tức đáp lại, ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh đang nhìn lại: “Thẩm Ngang, cậu quên mang theo thứ gì à?”
Thẩm Ngang quay mặt lại, đôi mắt còn hơi híp lại, cả người lộ ra vẻ lười biếng: “Những thứ tôi cần mang theo đều ở đây.”
Diệp Khuynh liếc mắt nhìn qua phía sau lưng của cô, khoảng cách gần hơn không có thứ gì đặc biệt ngoại trừ chàng trai trẻ mà cô va phải vừa rồi.
Ừm... Có lẽ đó chỉ là thói quen lướt qua một vòng để nhìn xem có quên thứ gì hay không?
Đúng là một thói quen tốt.
Diệp Khuynh vừa ăn cốc sao vừa nghĩ nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT