Sao Em Còn Chưa Thích Anh

Chương 5: Tôi sẽ không ra tay với người quá trẻ tuổi…


1 năm

trướctiếp

Edit: XiaoYue

Cuộc hội ngộ với Thẩm Ngang chỉ là một tình tiết nhỏ, và Diệp Khuynh nhanh chóng trở lại với công việc.

Liên lạc với đạo diễn Lương rất đơn giản và trôi chảy, mạch não của hai người dường như đến từ cùng một hệ thống, và họ không cần quá nhiều lời để hiểu ý của nhau, Diệp Khuynh thích đối tác như vậy nhất.

"Nhưng tôi cảm thấy chúng ta nên nghiên cứu tìm hiểu chút." Diệp Khuynh nghịch chiếc bút bi trong tay: "Tôi sẽ dành hai ngày để đi xem mắt xem."

Trợ lý bị cô dọa cho sững sờ: "Thật sự muốn đi xem mắt sao?"

Diệp Khuynh gật đầu: "Ừm, tôi biết một người làm nghề này."

Trợ lý thận trọng hỏi: "Vậy mục đích đi xem mắt của cô hẳn là vì nghiên cứu ….?"

"Nếu gặp đúng người, ngoài nghiên cứu ra cũng có thể nói chuyện khác." Diệp Khuynh nửa đùa nửa thật nói.

Chủ quản đội khác ở bên cạnh cũng ngay lập tức chạy đến hóng chuyện: "Diệp Khuynh, nói thêm đi? Tôi chỉ nhớ "người chồng nội trợ" đó của cô thôi."

"Cũng gần như vậy." Diệp Khuynh đã miễn nhiễm với nickname này, cô bình tĩnh nói: "Tôi không thích làm việc nhà, sẽ có người đàn ông thích làm việc nhà thôi, nữ hướng ngoại, nam hướng nội, tôi chỉ cần tìm một người có tính cách phù hợp thôi."

"Tại sao cô không thích làm việc nhà chứ? Tự tin chút, cô chính là phế vật làm việc nhà."

"Hmm…. Vậy yêu cầu chi tiết thì sao? Định nghĩa của một người chồng nội trợ là gì? Biết nấu cơm? Biết dọn dẹp nhà cửa sao?"

"Chăm sóc con cái nữa! Tại sao có thể quên cái này được!"

"Vậy tôi nghĩ điều quan trọng nhất là phải đẹp trai, rất quan trọng."

Trong khi sắp xếp thông tin, Diệp Khuynh lắng nghe cuộc thảo luận của họ trong một thời gian dài, đồng thời liên hệ với người bạn trong công ty hẹn hò trên Wechat để trò chuyện vài câu, sau đó dưới sự thúc giục của mọi người cô mới tổng kết một câu: "Dịu dàng và ân cần, chu toàn việc nhà, ngoại hình ưa nhìn là những yếu tố bắt buộc đúng không?"

"Ôi ~ Chị nhìn tôi đi, tôi biết nấu ăn, giới tính cũng không bế tắc như vậy."

"Vậy theo tiêu chuẩn này, bây giờ chị có gặp được đối tượng phù hợp tiêu chuẩn chưa?" Chủ quản đội bên cạnh tò mò hỏi.

Diệp Khuynh dừng lại.

"! Có tình huống đó cô đây là!!" Chủ quản đột nhiên hăng hái lên, cô ấy cười híp mắt dùng khuỷu tay chọc chọc Diệp Khuynh: "Đối tượng như vậy thật không dễ tìm đâu, lúc cần ra tay thì ra tay đi."

Diệp Khuynh kiên quyết từ chối: "Tôi là người có đạo đức, không ra tay với những người còn quá trẻ tuổi đâu."

Nữ chủ quản do dự một chút: "…..Vị thành niên?"

"……." Diệp Khuynh dừng lại một chút: "Thành niên rồi."

Nữ chủ quản thở phào nhẹ nhõm: "Như vậy không phải là được rồi sao?"

Diệp Khuynh đã sớm đoán được rằng cô ấy sẽ tiếp tục như thế này nên đành thở dài.

Tôi thường cảm thấy lạc lõng với mọi người vì tôi không đủ biến thái.jpg

Bạn trên Wechat nhanh chóng phản hồi, Diệp Khuynh cúi đầu nhìn xuống, vẫy tay chào tạm biệt những người khác: "Tôi làm xong việc này thì sẽ tan ca luôn."

"Ôi, cô lại tan ca đúng giờ sao!" Nữ chủ quản giả vờ tức giận: "Liên hoan sau khi tan ca cũng tính là tăng ca sao?"

Diệp Khuynh nghiêm túc gật đầu: "Tính."

Sau khi tan ca còn phải cùng bạn bè tụ tập, chứ không phải nằm bẹp ở nhà, như vậy làm sao không tính là tăng ca chứ?

"Vậy thỉnh thoảng cô cũng nên cùng chúng tôi ăn một hai bữa cơm chứ…."

"Lần sau nhất định." Diệp Khuynh thành thật nói.

Cô bước vào phòng làm việc của mình, tranh thủ thời gian một phút trước khi tan ca đàm phán thời gian gặp mặt với một khách hàng mà cô biết về thời gian gặp mặt, ghi chú vào lịch trình của mình rồi lưu nội dung và quẹt thẻ tan ca.

"Hóa ra thật sự là vì công việc cần." Người phụ nữ ngồi đối diện với Diệp Khuynh u sầu thở dài: "Tôi còn tưởng rằng mặc dù cô dùng chuyện này làm cái cớ, nhưng vẫn muốn xem có đối tượng nào thích hợp kết hôn hay không."

"Tôi không vội kết hôn." Diệp Khuynh nói.

"Cô có biết bà mối vàng tôi đây đã mai mối bao nhiêu cặp đôi thành vợ chồng rồi không?" Người phụ nữ phản đối: "Tôi nhất định sẽ tìm được người đàn ông mà cô ưng ý!"

Diệp Khuynh không coi trọng điều đó.

Những chuyện người đàn ông có thể làm được, tiền đều có thể tìm người nào đó làm giúp được.

Điều này có thể thấy rằng, chỉ cần kiếm đủ tiền, thì hoàn toàn không cần đến đàn ông.

Nhưng mặc dù chỉ là nghiên cứu, nhưng Diệp Khuynh cũng không định phá hỏng vị trí của đối phương: "Được, quy trình cụ thể như thế nào?"

"Đầu tiên, cô hãy điền thông tin vào đây, trên này nếu có cái gì cô cảm thấy không muốn tiết lộ, hoàn toàn có thể không điền cũng được. Cô yến tâm, chúng tôi nhất định sẽ bảo mật tuyệt đối."

Hiệu quả trạng thái làm việc của Diệp Khuynh rất cao, cô nhận lấy liếc nhìn chiếc máy tính bảng được công ty mai mối sử dụng để ghi thông tin thành viên, cô điền thông tin của mình từng dòng một và trả lại cho đối phương.

"Nhanh như vậy sao? Để tôi xem xem…. Phạm vị độ tuổi của đối tượng có thể chấp nhận rộng như vậy sao? Đến ba mươi năm tuổi đều có thể được sao?"

Diệp Khuynh uống cà phê: "Ừm, hạn mức cao một chút."

"Ồ… đúng rồi, nam giới chỉ có thể đăng ký kết hôn ở tuổi hai hai, nhưng thông thường những người đàn ông đến công ty hẹn hò đều không trẻ như vậy. Để tôi xem cô có yêu cầu gì từ đối phương… thích làm việc nhà, tính tình hòa nhã, biết nấu ăn… cô có yêu cầu gì về công việc mà mức lương của đối phương không?"

"Không." Diệp Khuynh thong thả khoanh tay.

"Còn ngoại hình thì sao?"

Diệp Khuynh suy nghĩ một chút: "Ngũ quan cân đối, cơ thể khỏe mạnh."

"…. Không phải lúc nãy cô không có yêu cầu sao, bỏ đi, tôi sẽ chọn cho cô. Cô định gặp bao nhiêu người?"

"Ba đến năm người." Diệp Khuynh tính toán thời gian: "Tôi còn một số việc chưa làm xong, có lẽ khoảng hai tuần nữa có thể bắt đầu gặp mặt, dự kiến kết thúc trong một tuần, tốt nhất nên cung cấp cho tôi một số đối tượng từ các tầng lớp khác nhau, tôi có thể dễ dàng thu thập thông tin hơn."

"Được." Người phụ nữ nhanh chóng ghi lại thông tin: "Cô đợi đi, tôi nhất định có thể tìm được một người đàn ông khiến cô cảm thấy hứng thú, có thể tiếp tục liên hệ với anh ta ngoài việc nghiên cứu!"

Diệp Khuynh bắt tay với đối phương: "Cảm ơn vì sự giúp đỡ của cô, nhưng nghiên cứu là ưu tiên hàng đầu."

"Không có gì." Người phụ nữ cười nói: "Nếu có thể có một khách hàng huy chương vàng như cô, đó sẽ là một thương hiệu có thể được sử dụng lâu dài cho công ty hẹn hò của tôi trong tương lai."

Diệp Khuynh nói thẳng: "Cái này có lẽ là không được đâu."

Thứ nhất, ngay cả bản thân Diệp Khuynh, cũng cảm thấy rằng tiêu chuẩn của cô hơi xảo trá chút; thứ hai là cô cũng không hoàn toàn tin rằng bản thân có thể tìm được một người như vậy trong thị trường xem mắt; thứ ba là điều kiện cứng vẫn là điều kiện cứng, nếu cảm thấy không phù hợp thì là một sự lãng phí thời gian.

Sau khi giải quyết vấn đề này, Diệp Khuynh tan ca thì bắt đầu đón cuối tuần.

Đúng lúc là ngày Thẩm Ngang chuyển nhà.

Diệp Khuynh không tự chủ được mà ngủ một mạch cho đến trưa mới thức dậy, khi cô nhận được tin nhắn từ Thẩm Ngang nói tài xế chuyển nhà đã nhận một đơn đặt hàng khác cho nên thời gian chuyển đồ đã đẩy lên trước hai giờ đồng hồ.

Không có công không nhận thưởng, Diệp Khuynh không ra sức vốn định không lãng phí thời gian cho bữa ăn này, nhưng Thẩm Ngang nói rằng anh đã mua đồ ăn rồi.

Cho nên cuối cùng cô vẫn là đã đi ăn một bữa, hơn nữa còn cảm thấy ngon hơn lần trước.

"Như vậy thì sau này tôi không thể ăn nổi đồ ăn nhanh nữa rồi." Diệp Khuynh đặt đũa xuống, vô cùng buồn bã nói.

Thẩm Ngang chớp chớp mắt: "Dù sao em cũng ở tầng trên, nấu cơm cho một hay hai người ăn cũng đều như nhau, em nấu cho chị ăn."

Diệp Khuynh sờ sờ lương tâm của mình: "Khai giảng rồi, không phải là sẽ rất bận sao?"

"Không đâu." Thẩm Ngang nói: "Hơn nữa, một mình em cũng phải ăn cơm mà."

Diệp Khuynh vẫn còn có chút do dự.

Suy cho cùng, thỉnh thoảng ăn cơm là một chuyện, nhưng ngày ngày ăn cơm lại là một chuyện khác.

"Như vậy đi." Thẩm Ngang nói với giọng điệu vô cùng thoải mái: "Coi như là em làm công cho nhà chị đi, em đỡ phải đi tìm việc làm thêm khác để kiếm tiền tiêu vặt, chị chỉ cần trả tiền mua thức ăn là được rồi, như thế nào?"

Bóng đèn trong tâm trí Diệp Khuynh sáng lên.

"Vốn dĩ em đã thành niên rồi, nên muốn bớt tiêu tiền của gia đình mình chút." Thẩm Ngang dường như có chút khó chịu kéo dái tai mình, xấu hổ cười nói: "Có phải là có chút tranh thủ cơ hội không?"

"Không có." Diệp Khuynh nói một cách chính trực: "Vô cùng hợp lý, tiền mua thức ăn toàn bộ do tôi trả, hơn nữa tôi sẽ trả cho cậu một mức lương cao một chút."

Cô dừng lại một chút, không nhịn được lại hỏi lại: "Vậy sau này tôi có thể gọi đồ ăn không?"

Thẩm Ngang lập tức gật đầu trả lời: "Đương nhiên là được, đây là làm thêm mà. Nếu không biết, em cũng sẽ đi học thêm."

Giải quyết xong vấn đề ăn uống, Diệp Khuynh vô cùng vui mừng, cô mở điện thoại di động ra chuyển cho Thẩm Ngang mười nghìn nhân dân tệ: "Cậu dùng trước đi, không đủ thì lại hỏi tôi lấy."

Thẩm Ngang sửng sốt một chút, bất lực cười nói: "Diệp Khuynh, chị như vậy không sợ em tiêu tiền bừa bãi sao?"

"Làm sao có thể chứ?" Diệp Khuynh kinh ngạc nói: "Cậu là Thẩm Ngang mà tôi trông nom đến khi lớn lên mà."

Thẩm Ngang nghe vậy bật cười, anh chống cằm lặng lẽ nhìn Diệp Khuynh một lúc rồi nói: "Em không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện gì khi chị rời đi đó đâu."

Diệp Khuynh coi đó là điều hiển nhiên: "Cậu đã cao thêm sáo mươi centimet rồi. Chiều cao như thế này có phải là vừa mới gặp người khác liền bị hỏi "cậu có chơi bóng rổ không?" phải không?"

"….." Thẩm Ngang suy nghĩ một chút, trên mặt mỉm cười: "Ừm, bọn họ sẽ hỏi những vấn đề tương tự vậy, nhưng không hỏi về bóng rổ."

Diệp Khuynh: "……" Chiều cao một mét tám năm này còn có thể so sánh với cái gì nữa?

Tuy nhiên bạn bè nói chuyện căn bản là tùy tiện, vì vậy Diệp Khuynh đã chuyển chủ đề mà cũng không hỏi quá nhiều: "Cậu đã đến trường dạy lái xe chưa?"

"Ngày mai em mới đi." Thẩm Ngang đứng dậy vừa thu dọn đồ đạc trên bàn vừa nói: "Chiều hôm nay em phải đi kiểm tra sức khỏe trước đã."

"Kiểm tra sức khỏe?" Diệp Khuynh liếc nhìn ngày tháng, nghi ngờ hỏi: "Nhập học phải kiểm tra sức khỏe trước sao?"

Điều này không phải là dường như đã được thực hiện trong kỳ thi tuyển sinh đại học rồi sao?

"Bình thường thì không cần, nhưng em là một học sinh đặc biệt của môn thể chất, cho nên có thêm yêu cầu." Giọng nói của Thẩm Ngang rất bình thản, giống như việc đăng ký thể thao đặc biệt không phải là chuyện gì đáng nói. Diệp Khuynh một người lãng phí thể chất làm việc ở bàn giấy trong nhà, lập tức kinh ngạc nói: "Tôi nhớ rằng một năm trường đại học của các cậu chỉ tuyển 0.8% chỉ tiêu cho sinh viên thể thao đặc biệt mà."

Nghe được lời khen ngợi trong lời nói của cô, Thẩm Ngang mím môi, có chút ngượng ngùng nói: "Cũng không phải là chuyện gì quá lợi hại."

"Vô cùng lợi hại." Diệp Khuynh không chút do dự làm ví dụ cho anh so sánh: "Tôi một hơi đi lên hai tầng cầu thang, nhịp tim tăng thêm hai mươi lần."

Thẩm Ngang cười ra thành tiếng: "Chị thiếu vận động quá, thịt trên người đều mềm nhũn cả."

Diệp Khuynh: "……"

Lúc Thẩm Ngang đi vào trong bếp, cô lặng lẽ cúi đầu chọc vào bụng mình.

Dù không tập thể dục, nhưng chế độ ăn uống khá cân bằng, thật sự không có bụng.

Nhưng khi véo, thực sự hoàn toàn mềm nhũn.

Tập thể dục là không thể được, nhiều nhất chỉ có thể nhấp vào một bài tập yêu thích trên đám mây dưới Weibo "mỗi ngày tập ba phút, một tháng thu gọn vóc dáng.".

Không, nhưng Thẩm Ngang làm sao mà biết được!

Bước chân của Thẩm Ngang đi tới đi lui, Diệp Khuynh ngẩng đầu tay còn chưa kịp buông ra, vừa ngẩng đầu đã đối mặt với ánh mắt của Thẩm Ngang.

Diệp Khuynh: "….." Cô dè dặt đặt tay lên bàn nói: "Ăn no rồi."

Thẩm Ngang vừa cười, vừa cúi xuống gõ vào cổ tay cô: "Cổ tay chị có thể nhìn thấy rõ mạch máu xanh lam, em vừa nhìn đã biết chị là người không vận động rồi."

Diệp Khuynh lật cổ tay gần như không thấy gì của mình để nhìn, chợt nhận ra, lại phát hiện ra một điểm khác biệt mới: "Nhiệt độ tay của cậu nóng như vậy, là do vì cậu thường xuyên vận động để giữ gìn sức khỏe sao?"

"……." Thẩm Ngang dừng một chút, sau đó cười nói: "Có lẽ là như vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp