Trước khi hoàn thành công việc thiết kế ngôi nhà trong chương trình thực tế Yêu đương mùa thứ năm, Dịch Khuynh bất ngờ có thêm một chuyện phiền lòng.
Trợ lý cũ của cô từ chức về quê bởi vì cha mẹ ốm nặng, nhưng công việc bận rộn đến trời đất tối tăm, cô khó có thể dành ra mấy chục phút để phỏng vấn một trợ lý mới phù hợp nên đành giao cho phòng nhân sự lựa chọn.
Khi Dịch Khuynh bàn giao cô có đưa ra một yêu cầu: Ngay khi nhậm chức có thể bắt đầu làm việc và theo kịp tiến độ công việc.
Yêu cầu càng ngắn thì càng khó chọn người.
Theo yêu cầu của Dịch Khuynh, những người được tuyển dụng phải quen thuộc với ngành và có kinh nghiệm phong phú trong ngành, nếu không, ai có thể trong nháy mắt theo kịp các dự án đã bắt đầu mà không có sự hướng dẫn của người cũ?
Sinh viên mới ra trường chắc chắn không có khả năng, cho dù có tìm đến công ty săn đầu người để tuyển dụng, trong vòng mười ngày nửa tháng cũng khó kiếm được, chưa kể còn có hợp đồng không cạnh tranh.
Sau khi nhận được yêu cầu ngàn chọn vạn chọn của Dịch Khuynh, nhân viên phòng nhân sự trọc đầu, hai ngày sau gọi cho Dịch Khuynh: "Tôi vừa gửi sơ yếu lý lịch cho cô, cô xem qua được không?"
Dịch Khuynh làm sao có thời gian để đọc email, trước đây khi cô ấy bận rộn, cũng là trợ lý của cô ấy sẽ giúp cô ấy sắp xếp các email công việc, trích xuất chúng và đọc cho cô ấy nghe.
“Có đáp ứng yêu cầu của tôi không?” Cô hỏi thẳng.
"Phù hợp phù hợp? Không ai phù hợp hơn anh ta... Nhưng tôi nghĩ cô vẫn nên đọc sơ yếu lý lịch trước khi quyết định?"
Giọng điệu của quản lý nhân sự có chút do dự, nhưng Dịch Khuynh cũng lười nghiên cứu kỹ: "Anh ta đáp ứng yêu cầu thì đưa tới cho tôi, gặp mặt sẽ biết anh ta có thể ở lại hay không."
"... Được rồi, ngày mai tôi sẽ để anh ta đến chỗ các người báo cáo."
Chín giờ sáng hôm sau, Dịch Khuynh một tay bưng bữa trưa, một tay bưng cà phê bước vào trong phòng làm việc, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc đang ngồi trên chiếc ghế chờ ở quầy lễ tân.
-- Lục Thần Dã.
Dịch Khuynh cảm thấy mới lạ nhướng mày: "Lục tiên sinh đại giá quang lâm, là tới tìm vị nào?"
Lục Thần Dã đứng dậy khiêm tốn nói: "Tôi là trợ lý mới của cô, cô gọi tên tôi là tốt rồi."
Dịch Khuynh: "..."
Khá lắm, trưởng phòng nhân sự tìm công ty săn đầu người ma quỷ nào mà có thể đào ông chủ của nhà thiết kế bên cạnh đến làm trợ lý.
Dịch Khuynh nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ ở quầy lễ tân.
Cô gái nhỏ xấu hổ dùng ngón tay vò vò mái tóc: "Tôi gọi điện thoại, hôm nay đúng là anh ấy nhậm chức đấy, trợ lý mới của ngài."
Dịch Khuynh liếc nhìn đồng hồ, quay đầu về phía Lục Thần Dã ra hiệu cho anh ta đi theo mình: "Vào bên trong nói."
Cô đi được hai bước, sau đó quay đầu lại nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn cảnh cáo quầy lễ tân: “Trước không được phép lấy chuyện này làm đề tài nói chuyện.”
Lục Thần Dã đi theo Dịch Khuynh vào văn phòng, nhưng anh ta không ngồi xuống mà chỉ đứng bên chiếc bàn làm việc lớn của cô như một trợ lý bình thường.
“Gia đình anh không phá sản chứ?” Dịch Khuynh buồn cười nói: “Tôi không biết tiền lương hàng tháng của một trợ lý ở đây có đủ cho bộ quần áo của anh không.”
"Lần đầu tiên tôi mở một phòng làm việc với tư cách là đối tác của chú hai. Trong vài năm qua, mặc dù tôi đã đạt được một số thành tựu, nhưng tôi luôn cảm thấy mình nằm trong vùng an toàn." Lục Thần Dã nói có trật tự còn rất có cơ sở: "Vì vậy, lần này tôi rời khỏi phòng làm việc của mình, ý định ban đầu của tôi là tiếp nhận một số kích thích mới từ nơi làm việc cùng ngành khác, để bước ra khỏi vùng an toàn của tôi."
Dịch Khuynh từ trong két sắt lấy ra một xấp tài liệu tối hôm qua lấy được, hỏi: “Hợp đồng đã ký xong chưa?”
"Việc ký kết đã hoàn tất, bao gồm cả điều khoản không cạnh tranh."
Dịch Khuynh gật đầu, đặt đồ lên bàn, vừa chống bàn vừa nhìn Lục Thần Dã: “Vậy thì tôi mặc kệ anh làm trợ lý của tôi để làm gì, anh nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ công việc mỗi ngày. Nếu trong quá trình làm việc anh cảm thấy có chỗ không thoải mái, có thể nói ra, nhưng tôi không nhất thiết phải thay đổi nó.''
Lục Thần Dã giống như bất kỳ trợ lý mới vừa nhận chức nào, nghiêm túc gật đầu và lấy ra một chiếc máy tính bảng mini để ghi chép mang bên mình.
Tư thế ngược lại rất nghiêm túc.
“Quy tắc đầu tiên là, sau này hãy nói ngắn gọn.” Dịch Khuynh không chút lưu tình nói.
Có lẽ có liên quan đến xuất thân của anh ta, khi Lục Thần Dã nói chuyện, anh ta luôn có một bài phát biểu dài, nhưng anh ta nói chậm đọc chữ rõ ràng, thuộc kiểu quý tộc ung dung thong thả, có thể khiến người nghe bình tĩnh lại.
- Nhưng đây là dưới tình huống thông thường.
Ở nơi làm việc Dịch Khuynh không đủ kiên nhẫn để nghe mọi người nói chuyện trong nửa phút.
Lục Thần Dã ngơ ngẩn một lúc, nhưng không thực sự viết điều này xuống máy tính bảng.
Sau đó, anh ta trả lời ngắn gọn: "Hiểu rồi."
Dịch Khuynh thực sự không có nhiều phản cảm với ứng viên trợ lý mới này.
Vì Lục Thần Dã đã có thể tham gia công việc này, nên hai ngưỡng cửa về pháp lý và nhân sự chắc chắn đã vượt qua, hơn nữa, Dịch Khuynh không cần phải xem xét tính chuyên nghiệp nghề nghiệp của Lục Thần Dã.
Vì vậy, ngay cả khi Lục Thần Dã đến với tính toán khác - Dịch Khuynh cũng không để ý đến tính toán khác của anh ta - thì bây giờ anh ta vẫn là một công cụ hình người rất hữu ích.
Khi Lục Thần Dã ra ngoài tìm phòng hành chính để lấy đồ dùng văn phòng, Dịch Khuynh đã gọi điện thoại cho nhân viên.
Người quản lý nhân sự hình như vẫn luôn canh giữ ở đầu bên kia điện thoại, vội vàng bắt máy: "Cô gặp được chưa?"
“Lần sau đừng vòng vo nữa, chỉ cần cho tôi biết tên của Lục Thần Dã là được.” Dịch Khuynh đặt điện thoại lên bàn đặt lên bàn, vừa buộc tóc đuôi ngựa vừa nói: “Dù sao thì khả năng làm trợ lý của anh ta chắc là dư dả. Hôm qua anh ấp a ấp úng cái gì?"
"Trong ngành không phải luôn có tin đồn về hai người các người sao..." Trưởng phòng nhân sự vẫn ấp a ấp úng: "Chính là cái kia, nói hai người các người hai mũi kim nhọn, vua không gặp vua."
"Đừng nghe nói nhảm." Dịch Khuynh cười nhạo: "Cúp máy."
Khi cô ấy cúp điện thoại, Lục Thần Dã vừa quay lại với một chiếc hộp văn phòng nhỏ.
Văn phòng của Dịch Khuynh không có sự phân biệt giữa bên trong và bên ngoài, cô và trợ lý cũ của mình luôn ở chung một văn phòng.
Trợ lý ban đầu chỉ cao 155, sau khi thay đổi thành Lục Thần Dã, người cao 180, trong nháy mắt văn phòng dường như chật chội hơn rất nhiều.
“Đặt đồ đạc ở đó đi.” Dịch Khuynh chỉ cho anh chỗ làm việc: “Thu dọn xong lại tới giúp.”
“Được, hiện tại.” Lục Thần Dã tiến lên hai bước, lại hỏi: “Tôi nên gọi ngài như thế nào cho tốt?”
“Chỉ cần gọi tên thôi, tôi cũng sẽ gọi tên của anh.” Dịch Khuynh không ngẩng đầu: “Buổi chiều cùng tôi đến công trường xem một chút - anh có thể lái xe không?”
"..." Lục Thần Dã lộ ra vẻ xấu hổ: "Thật xin lỗi, tôi sẽ nhanh chóng đi thi."
Dịch Khuynh nhớ lại quá trình thi bằng lái xe của Thẩm Ngang khi đó, nó rất nhanh, vì vậy cũng không nói gì nhiều: "Được, càng sớm càng tốt."
...
Còn hơn nửa tháng nữa là Thẩm Ngang chính thức tốt nghiệp đại học và nhận bằng tốt nghiệp.
Những người khác cùng khóa đang háo hức chờ đợi ngày rời khỏi trường học, nhưng Thẩm Ngang lại chờ đợi một ngày khác.
Ngày 31 tháng 7 là sinh nhật lần thứ 22 của anh ấy.
“Thẩm Ngang!” Một bạn học trong đội bơi lội từ phía sau vỗ vai Thẩm Ngang: “Cậu đứng im chỗ này làm gì, không phải đi liên hoan sao?”
Thẩm Ngang liếc nhìn cậu ta với trên mặt tỏ rõ sự từ chối.
Đồng đội líu lưỡi: "Cậu lại không đi, thật không hoà đồng. Nghe nói Định Đài Ấn Thành mới mở đồ ăn Thái Lan rất ngon."
Nghe đến năm chữ Đỉnh thái ấn tượng thành, Thẩm Ngang cau mày tắt lịch: "... Tôi cũng đi."
Công việc lần này của Dịch Khuynh ở gần đó.
Thẩm Ngang qua loa ăn xong bữa tối muốn về sớm nhưng bị đồng đội phạt một ly rượu cocktail.
Thẩm Ngang ực một cái uống cạn ly rừng dừa nhẹ, sau khi đặt ly xuống, ánh mắt đầy đe dọa của anh dạo qua bàn một vòng.
Đám bạn cùng lớp có tâm địa muốn rót cốc thứ hai thì rút tay lại, nguyên một đám thức thời gật đầu cúi người.
"Đại lão, ngài đi thong thả."
"Cám ơn anh Thẩm nể mặt đến ăn cơm với chúng tôi, cám ơn, vẻ vang cho kẻ hèn này."
"Đây không phải nhà của cậu, vẻ vang cho kẻ hèn này cái quỷ gì..."
Thẩm Ngang thanh toán cho cả bàn ở quầy lễ tân, mở điện thoại di động xác nhận địa điểm mà Dịch Khuynh đã đề cập trước đó, phát hiện vị trí cách vài trăm mét chỉ cần đi bộ, không cần gọi xe tới.
Đầu tiên anh thử gọi điện thoại cho Dịch Khuynh.
-- Mấy năm trước, Dịch Khuynh sẽ không tùy tiện trả lời các cuộc gọi riêng ở nơi làm việc, nhưng nỗ lực của Thẩm Ngang trong vài năm qua cũng không phải là vô ích.
Ngay cả khi Dịch Khuynh bận rộn, điện thoại di động của cô ấy tạm thời sẽ được đặt trong tay của trợ lý.
Nếu là như vậy, liền để trợ lý nói với Dịch Khuynh một tiếng anh sẽ đến ngay, sau đó hỏi xem có muốn ăn đồ ăn nhẹ và đồ uống nào không.
Thẩm Ngang vừa mới nghĩ như vậy, điện thoại đã được kết nối.
Nhưng đầu dây bên kia không phải là giọng nói của Dịch Khuynh, cũng không phải là giọng nói mềm nhẹ của cô trợ lý của Dịch Khuynh, mà là một giọng nam nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Xin chào, đây là điện thoại của Dịch Khuynh. Cô ấy đang bận, xin hỏi là vị nào ạ?"
Bước chân của Thẩm Ngang lập tức dừng lại.
Câu nói "Anh là ai" bị anh mạnh mẽ nuốt trở vào, cười nhếch mép đổi thành một câu khác: "Làm phiền anh nói cho Dịch Khuynh một tiếng, tôi lập tức tới."
Hai từ "Phiền toái" này vốn là một từ lịch sự nhưng bị anh nghiền nát nó trong kẽ răng, trở nên sát khí bốn phía.
...
Cầm chiếc điện thoại đã bị cúp, trong mắt Lục Thần Dã nhìn thấy hai chữ "Thẩm Ngang".
Anh ta suy nghĩ một lúc, cảm thấy giọng điệu của người bên kia quen thuộc, có thể là người liên quan đến công việc, vì vậy anh ta đi về phía Dịch Khuynh đang trao đổi với đội thi công.
Dịch Khuynh và đội kỹ thuật đang tranh cãi với nhau về việc liệu một thiết kế có thể được thực hiện hay không, Lục Thần Dã chưa bao giờ nhìn thấy tư thế như vậy trước đây, anh ta đứng đó một lúc lâu nhưng không tìm được cơ hội để chen vào nói, anh ta cũng không dám can thiệp vào.
Một lúc sau, một kỹ sư đội nón bảo hộ vào nói lớn: “Này, các người đừng cãi nhau nữa, vào ăn chút gì cho bình tĩnh đi.”
Mọi người trong cuộc tranh cãi đồng loạt quay đầu lại, ngay cả Lục Thần Dã cũng thở phào nhẹ nhõm, quanh đầu nhìn lại.
Trong tay người kỹ sư mấy chiếc túi từ tiệm nước giải khát, bên cạnh anh ta là một thanh niên trẻ cũng đang cầm một chiếc túi.
Lục Thần Dã cảm thấy thanh niên trẻ với lông mày rậm và mũi cao dường như cũng đang nhìn chằm chằm vào anh ta, tràn đầy ý thù địch.
Nhưng có lẽ đó là ảo giác của anh ta, bởi vì đôi mắt của người thanh niên quét qua một lượt, rất nhanh dừng lại trên người Dịch Khuynh.
“Mười hai giờ rưỡi rồi.” Người thanh niên dùng giọng điệu quen thuộc nói: “Hôm nay trợ lý của chị sao không nhắc chị ăn trưa?”
Trợ lý Lục mới được bổ nhiệm vô thức liếc nhìn đồng hồ của mình.
Dịch Khuynh cau mày nhìn thoáng qua người thanh niên: "Sao cậu lại ở đây?"
Rõ ràng là một câu nghi vấn nhưng cuối câu lại không lên mà lại hạ xuống, vừa nghe liền biết tâm trạng rất không vui.
Lục Thần Dã rõ ràng lớn hơn Dịch Khuynh một tuổi, nhưng khi nghe anh ta lại có chút sợ hãi, anh ta ngập ngừng liếc nhìn người thanh niên, tự hỏi liệu mình có nên tiến lên ngăn cản đối phương để không bị Dịch Khuynh giận chó đánh mèo không.
Nhưng mà thanh niên tay dài chân dài giống như không chú ý tới, vô tội nói: "Em đã gọi điện thoại cho chị, có người không quen biết nghe -- trên đường đến em mang cho chị bánh su kem tia chớp, muốn ăn không?"
Dịch Khuynh xoa xoa mi tâm, vẫy tay ra hiệu cho người thanh niên.
Người thanh niên cầm hộp bánh su kem đi đến trước mặt Dịch Khuynh, được cô ấy nhón chân đội nón bảo hộ lên đầu.
Dịch Khuynh điều chỉnh khóa nón bảo hộ trên cằm và nói bằng giọng điệu bình thản căn dặn: "Trên mặt đất vẫn còn rất nhiều mảnh vỡ, nên đi bộ cẩn thận."
Thanh niên trẻ chớp chớp mắt, cúi người nhìn cô: "Vậy có thể ăn cơm không? Sáng nay em làm ức bò hầm rượu đỏ cho chị, hôm trước chị nói muốn ăn mà."
Dịch Khuynh cài chắc nón bảo hộ mới buông tay, cô ấy thở dài thỏa hiệp, hỏi Lục Thần Dã: ''Lục Thần Dã, bữa trưa của tôi để đâu rồi?"
Nhưng Lục Thần Dã vẫn còn bàng hoàng, trong lòng suy nghĩ nói "Trên xe, tôi sẽ lấy ngay", nhưng anh ta lại thốt ra: "Đây có phải là người mà Dịch Khuynh nghĩ đến ngày hôm đó không?"
-- Lời trong lòng cùng lời ngoài miệng trái ngược nhau.
Dịch Khuynh: "..."
Lục Thần Dã: "..."
Một giây tiếp theo, Dịch Khuynh đưa tay bịt miệng thanh niên đang mở miệng: “Thẩm Ngang, im lặng, không cho nói.”
Lục Thần Dã nhìn người thanh niên tên Thẩm Ngang theo bản năng giữ cổ tay của Dịch Khuynh, đó là một hành động gần như có thể bị phản kích bất cứ lúc nào, nhưng Thẩm Ngang đã bị mắc kẹt ở bước "cầm" này, thậm chí còn bị mắc kẹt khá nhẹ nhàng.
Vài giây sau, lỗ tai Thẩm Ngang lặng lẽ đỏ lên.
… Ồ.
Lục Thần Dã nghĩ.
Ồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT