Editor: TTTN

Dịch Khuynh nhanh chóng bịt miệng Thẩm Ngang để ngăn anh đặt câu hỏi, vô thức trở về trạng thái làm việc lạnh lùng của mình: "Lục Thần Dã, mang hộp cơm của tôi đến, cảm ơn."

Lục Thần Dã chậm nửa nhịp mới lên tiếng trả lời, quay người rời đi.

Dịch Khuynh quay đầu lại rồi nhìn Thẩm Ngang trong vài giây, sau đó tính thăm dò từ từ rút tay ra...

“Anh ta là ai?” Thẩm Ngang lập tức hỏi.

Mặc dù đó là một vấn đề, nhưng đó không phải là điều Dịch Khuynh tưởng tượng, vì vậy cô ấy thở phào nhẹ nhõm nói: "Trợ lý mới của tôi, Lục Thần Dã."

Thẩm Ngang ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Lục Thần Dã, hừ lạnh một tiếng giống như nghi ngờ: "Các người đã biết nhau từ trước?"

“Là đối tượng hẹn hò của tôi mấy ngày trước.” Dịch Khuynh giải thích đơn giản, có ý đồ nhanh chóng vượt qua chủ đề này.

Thẩm Ngang ồ một tiếng.

Vài giây sau, đầu óc anh dùng cực kỳ tốt: "Người tặng hoa cho chị."

"... Đúng."

“Anh ta quả nhiên là yêu thầm chị.” Thẩm Ngang khẳng định nói.

“Không có khả năng.” Dịch Khuynh nghiêm túc phản bác, Thẩm Ngang còn chưa kịp đáp lại đã làm động tác dừng lại: “Dù sao đi nữa, hiện tại anh ta chỉ là trợ lý của tôi mà thôi.”

Lục Thần Dã đã quay trở lại, mang theo hộp cơm của Dịch Khuynh, trong đó có cơm do Thẩm Ngang nấu.

“Cảm ơn.” Dịch Khuynh nhận lấy hộp cơm, quay đầu hỏi Thẩm Ngang: “Cậu ăn chưa?”

“Em vừa ăn cơm với các bạn trong đội rồi.” Thẩm Ngang vươn tay mở hộp cơm giúp: “Em còn uống thêm một ly rượu cocktail.”

Dịch Khuynh chưa bao giờ thấy Thẩm Ngang uống rượu trước đây, vì vậy cô không khỏi quan sát anh cẩn thận hơn chút.

Vẻ mặt, ánh mắt và cử động của anh vẫn bình thường, chắc không đến mức uống say.

Thẩm Ngang đặt chiếc đũa vào tay Dịch Khuynh, dường như đang tò mò nói chuyện với Lục Thần Dã: "Xin chào, tôi là Thẩm Ngang."

Ánh mắt của Lục Thần Dã theo bản năng nhìn qua Dịch Khuynh đã bắt đầu ăn, thấy một ánh mắt cô cũng không cho bọn họ, anh ta mất tự nhiên trả lời: “Xin chào, Lục Thần Dã, trợ lý mới của Dịch Khuynh, người vừa nhận cuộc gọi của cậu. Bởi vì Dịch Khuynh đang bận, tôi không tìm thấy cơ hội để nói với cô ấy, thật xin lỗi."

Dịch Khuynh cảm thấy câu nói này chưa đủ ngắn gọn, nhưng xuất phát từ trực giác không hiểu vì sao cô không muốn nhúng tay vào cuộc nói chuyện này, vì vậy giữ vững thái độ im lặng ăn cơm.

Rốt cuộc, đây cũng chỉ là Lục Thần Dã nghỉ trưa nói chuyện phiếm, không phải làm việc.

Ài, thịt bò nạm ăn ngon quá.

“Không sao, dù sao tôi cũng có thể vào.” Thẩm Ngang cười nói: “Để tôi đoán xem, có phải anh cũng là người am hiểu nấu ăn không?”

Lục Thần Dã nhìn hộp cơm trước mặt Dịch Khuynh: "Cũng không tệ, nhưng có lẽ không ngon bằng cậu."

“Khiêm tốn quá.” Thẩm Ngang cười nói: “Người khiêm tốn như vậy thường hay giấu nghề.”

“Xét cho cùng, mỗi ngày Dịch Khuynh đều ăn đồ cậu nấu, nhất định là bởi vì hợp khẩu vị cô ấy.” Lục Thần Dã nói.

Thẩm Ngang nheo mắt lại: “...” Anh quay đầu hỏi Dịch Khuynh: “Dịch Khuynh, chị cảm thấy thế nào?”

“Làm sao tôi biết món ăn Lục Thần Dã nấu có vị như thế nào?” Dịch Khuynh thờ ơ nói: “Nhưng tôi không nghĩ ra ai có thể biết khẩu vị của tôi nhiều hơn cậu.’’

"Đúng a." Thẩm Ngang trông vui vẻ trở lại, anh tiếp tục hỏi Lục Thần Dã: "Còn việc nhà thì sao? Bình thường anh cũng thích làm việc nhà à?"

“Tôi phụ thuộc nhiều hơn vào công ty vệ sinh, nhưng tôi có rất nhiều kinh nghiệm trong việc bảo quản.” Lục Thần Dã khiêm tốn trả lời.

“Thật sao?” Thẩm Ngang rất có hứng thú.

Dịch Khuynh đang nhai đậu Hà Lan, đột nhiên có ảo giác rằng trước mặt mình là một cuộc họp trao đổi kinh nghiệm làm chồng. Lục Thần Dã đã tốt bụng giới thiệu một số nhãn hiệu hộp bảo quản cho Thẩm Ngang, còn Thẩm Ngang lại chia sẻ với Lục Thần Dã những bí quyết làm sạch gia truyền của mình.

Còn người phụ nữ duy nhất có mặt, cúi đầu trầm mặc nghiêm túc ăn cơm.

Không lâu sau, những người khác gọi Lục Thần Dã cùng đi ăn trưa.

Thẩm Ngang đã mất mục tiêu của cuộc trò chuyện, ngồi đối diện với Dịch Khuynh, nhìn cô ấy một lúc, một tay chống cằm, đột nhiên nói: “Anh ta khá phù hợp với tiêu chuẩn của chị, tính tình cũng không tệ."

Dịch Khuynh ngay lập tức nuốt những gì trong miệng xuống rồi nói: "Tôi không yêu cầu cậu làm cố vấn."

“Nhưng mà anh ta có một chút không tốt.” Thẩm Ngang nói.

Dịch Khuynh: "... Không biết tại sao, nhưng tôi thực sự không phải rất muốn biết."

“Anh ta lớn lên trong một môi trường sống cao, hiếm khi sẽ ưu tiên cân nhắc vì người khác.” Thẩm Ngang nói: “Anh ta sẽ không đặt chị lên hàng đầu để cân nhắc, Dịch Khuynh.”

Dịch Khuynh cho rằng đây không phải là vấn đề: "Mọi người đều như vậy, tôi cũng sẽ không đặt người khác lên đầu."

“...” Thẩm Ngang ngậm miệng lại, yên lặng nhìn Dịch Khuynh một hồi.

Ngay khi Dịch Khuynh bắt đầu tự hỏi liệu anh bắt đầu ngấm rượu không thì Thẩm Ngang đột nhiên nói: "Tôi nấu ăn cũng rất giỏi."

“Ừ.” Dịch Khuynh xoa đầu anh như để bày tỏ ban thưởng.

"Em sẽ làm việc nhà."

"Đúng vậy."

"Em cũng giỏi công việc bảo quản."

"Đúng vậy."

"Em cũng tính tình tốt."

"Đúng vậy."

“Em còn...” Thẩm Ngang dừng một chút: “Em trẻ khỏe hơn so với anh ta.”

Dịch Khuynh: "..."

Cô ấy nhìn xung quanh và xác nhận rằng xung quanh chỉ có cô ấy và Thẩm Ngang, sau đó nói: "Đúng vậy, cậu tốt hơn anh ta về mọi thứ, được rồi chứ?"

Như thể không hài lòng với câu trả lời chiếu lệ này, Thẩm Ngang cách mặt bàn nghiêng người lại gần Dịch Khuynh.

Anh hỏi rất nghiêm túc: "Vậy thì tôi không thể phù hợp với mục tiêu chọn bạn đời của chị hơn Lục Thần Dã và những người khác sao?"

Dịch Khuynh cực kỳ hoảng sợ, suýt nữa sặc canh: Bạn nhỏ, trò đùa này không vui đâu!

“Không đúng sao?” Thẩm Ngang cố chấp chờ đợi câu trả lời.

Dịch Khuynh: "..."

"Đúng hay không?"

"..."

Thẩm Ngang không buông tha: “Bằng không nói cho em biết, anh ta tốt hơn em ở chỗ nào?”

Dịch Khuynh: "... Đúng, đúng, cậu là người thích hợp nhất, nhưng bắt đầu từ hôm nay, cấm cậu uống rượu, cậu có nghe thấy tôi nói không?"

Thẩm Ngang còn chưa kết thúc: “Vậy chị có nên kết hôn với anh không?”

Trực giác Dịch Khuynh cảm thấy chủ đề nguy hiểm này không thể tiếp tục được nữa, vì vậy cô đổ đầy chai nước khoáng bên cạnh và đưa nó áp lên mặt Thẩm Ngang: "Tỉnh rượu đi."

Nhiệt độ nước lạnh dường như khiến Thẩm Ngang cảm thấy rất thoải mái, vì vậy anh nắm cổ tay Dịch Khuynh, chủ động áp mặt mình lên, nhưng vẫn dùng đôi mắt ướt át nhìn Dịch Khuynh.

"Vì sao không thể để em làm đối tượng kết hôn?" Anh hỏi.

“Bởi vì chúng ta không có nền tảng tình cảm đó.” Dịch Khuynh cố gắng giảng đạo lý với Thẩm Ngang.

“Nhưng em muốn ở bên chị mãi mãi.” Thẩm Ngang lầm bầm lầu bầu nói: “Nếu không chị sẽ đột ngột rời đi như trước, không bao giờ tìm được nữa.”

"Internet phát triển như vậy, sẽ không tìm không được." Dịch Khuynh - người theo chủ nghĩa khoa học công nghệ nói.

Thẩm Ngang đột nhiên mở to hai mắt ngồi dậy, phảng phất câu cá chấp pháp thành công: "Có phải chị lại muốn thuyên chuyển không!"

“Không.” Dịch Khuynh có chút mệt mỏi đè anh lại: “Tôi lệnh cho cậu đi ngủ, tôi còn phải làm việc.”

...

Chờ Thẩm Ngang rốt cuộc nhắm mắt bình tĩnh trở lại, Dịch Khuynh ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Thần Dã đứng cách đó không xa, cũng không biết đã đứng nhìn bao lâu.

Lục Thần Dã gật đầu lịch sự với Dịch Khuynh: "Tôi sẽ đi lấy thẻ màu."

“Bên đó anh cũng ăn xong rồi à?” Dịch Khuynh rút cánh tay đang bị Thẩm Ngang nắm ra: “Tôi và anh cùng tới đó, chuyện trước bữa trưa còn chưa đưa đến kết luận, vừa rồi anh vẫn chưa nói ra ý kiến ​​của mình, nói cái nhìn của anh một chút xem?"

Lục Thần Dã không trả lời ngay lập tức, như thể anh ta đang bị phân tâm.

“Lục Thần Dã.” Dịch Khuynh nhẹ nhàng nhắc nhở anh.

"Thật xin lỗi." Lục Thần Dã ngay lập tức tỉnh táo lại: "Tôi chỉ đang nghĩ cô rất giỏi trong việc chuyển đổi giữa công việc và cuộc sống, vì vậy tôi không thể phân biệt rõ ràng."

"Nếu thỏa thích làm cá mặn sau khi tan sở, làm sao có thể có sức lực để nghênh đón công việc ngày mai." Dịch Khuynh nói.

Công việc là địa ngục.

Vì vậy cứ sau chín giờ làm việc, công nhân lại phải chui ra khỏi địa ngục để lấy lại hơi.

Vẻ mặt Lục Thần Dã giống như muốn phản bác cái gì đó nhưng vẻ mặt lại không phản bác được gì.

Dịch Khuynh nghĩ dứt khoát giải thích những chuyện khác ngoài công việc trong một lần rồi tính, vì vậy cô lại nói: "Còn có Thẩm Ngang, nhà cậu ấy và tôi chỉ là hàng xóm nhiều năm, nấu ăn và làm việc nhà ở nhà tôi có thể coi là một phần công việc bán thời gian ở trường đại học."

Lục Thần Dã muốn nói lại thôi.

Dịch Khuynh dứt khoát dừng bước: "Còn gì nữa?"

"... Không có gì đâu, tôi đang nhớ lại nội dung tranh chấp của các người lúc sáng."

“Trọng lượng của gác mái.” Dịch Khuynh nhẹ nhàng nhắc nhở, đồng thời đi về phía trước.

“Đúng, trọng lượng.” Lục Thần Dạ gật đầu đi theo, vô thức quay đầu nhìn thoáng qua.

Thẩm Ngang hoàn toàn không ngủ, anh để một tay lên mặt nhìn Dịch Khuynh rời đi, lòng bàn tay hướng vào trong, như thể để che giấu cảm xúc của mình, anh vùi phần dưới mũi vào lòng bàn tay, nhưng cái cau mày và đôi mắt vẫn lộ vẻ cáu kỉnh rõ ràng.

Chú ý tới ánh mắt của Lục Thần Dã, ánh mắt Thẩm Ngang khẽ động, nhìn anh ta bằng ánh mắt khó chịu.

"..." Lục Thần Dã cảm thấy rằng nếu Dịch Khuynh có hai chế độ "làm việc" và "cuộc sống" hoàn toàn khác nhau, thì Thẩm Ngang chắc chắn có hai chế độ "trước mặt Dịch Khuynh" và "trước mặt người khác" hoàn toàn khác nhau.

Thẩm Ngang vừa giả say vừa giả vờ ngủ, thực sự rất khó chịu.

Lần sau anh ấy vẫn sẽ uống rượu, uống nhiều hơn hôm nay rồi biểu hiện càng rõ ràng hơn, để Dịch Khuynh không còn coi anh như một đứa trẻ để dỗ dành nữa.

Dịch Khuynh không phải thích cơ bắp sao, Thẩm Ngang hung ác lên đều cởi hết quần áo của mình, hứ.

...

Trước khi tan sở, nhân viên đến gặp Dịch Khuynh nói rằng có người tên Thẩm Việt đang tìm cô ở bên ngoài.

Dịch Khuynh không thể phân thân, vì vậy cô đã bảo Lục Thần Dã ra ngoài dẫn người đi vào.

Lục Thần Dã không đưa ai về, anh ta chỉ mang theo một chiếc phong bì bằng da bò có logo của nhà xuất bản hợp tác lâu năm của cha Thẩm trên đó.

“Anh Thẩm nói anh ấy còn có việc phải làm, anh ấy chỉ thay mẹ mình đến chuyển nó cho một anh Thẩm khác.” Lục Thần Dã nói.

Dịch Khuynh vừa tan sở, sắp xếp lại tất cả công việc, đóng notebook đùng một cái, quay đầu nhìn Thẩm Ngang: "Là đưa cho cậu."

Thẩm Ngang không hiểu ra sao: “Làm sao mẹ em biết em ở đây?”

Anh lầm bầm lầu bầu nói, kết quả mở phong thư ra, từ bên trong rơi ra một quyển... Sổ hộ khẩu.

Dịch Khuynh: "..."

Lục Thần Dã: "..."

Cùng với sổ hộ khẩu, còn có một mảnh giấy viết thư nhỏ, đúng lúc từ từ rơi xuống chân Dịch Khuynh.

Dịch Khuynh cúi xuống mở nó ra, bên trong là nét chữ của mẹ Thẩm:

【Con trai, mẹ nhận được điện thoại của con nói rằng con sẽ kết hôn với Dịch Khuynh. Mẹ chúc phúc cho các con, mẹ cũng muốn nhắc nhở con là tuổi của con vẫn chưa phải là điều kiện tối thiểu để đăng ký. Mặc dù vậy, mẹ sẽ giao hộ khẩu trước cho con, con có thể đến Cục Dân Chính để đăng ký vào ngày sinh nhật của mình, mẹ nghe nói có máy đăng ký tự phục vụ, chỉ mất vài phút là thành vợ chồng hợp pháp rồi nha.】

Dịch Khuynh: "..."

Cô trực tiếp đưa bức thư cho Thẩm Ngang, người đầy dấu chấm hỏi. Vẻ mặt Thẩm Ngang khó hiểu nhìn hai giây, sau đó bang một tiếng gập lại: "Em còn chưa có nói cho mẹ!"

Dịch Khuynh nhìn điện thoại di động của anh: "Cậu có nghĩ có thể khi cậu say sẽ có điện thoại cho dì không?"

Thẩm Ngang lấy điện thoại ra liếc nhìn, sau đó đỏ mặt tía tai nhét lại: “…”

“Tôi tan làm trước.” Lục Thần Dã thấp giọng xin về.

Để chuẩn bị tan sở đúng giờ, Dịch Khuynh đã giải thích tất cả chuyện cần bàn giao với Lục Thần Dã mười phút trước khi tan sở.

Cô vẫy tay để Lục Thần Dã còn đang đứng tại chỗ khá xấu hổ rời đi, sau đó đặt sổ hộ khẩu và giấy viết thư trên bàn trở lại vào phong bì da trâu, đưa cho Thẩm Ngang: “Cầm lấy.”

Thẩm Ngang cẩn thận liếc cô một cái: “Chị tức giận sao?”

Ánh mắt này vừa đáng thương lại vừa thấp thỏm, giống như một đứa trẻ làm chuyện sai sợ bị đánh, hay giống như tiểu Thẩm Ngang khi còn bé bị thương ngoài ý muốn bị cô phát hiện.

“Cậu uống say rồi, không có gì phải tức giận.” Dịch Khuynh xoa đầu Thẩm Ngang: “Nhưng tửu lượng không tốt, sau này không được ra ngoài uống rượu.”

Thẩm Ngang ỉu xìu ồ một tiếng, nắm vuốt biểu tượng của nhà xuất bản trên phong bì da bò như đang suy nghĩ điều gì.

Dịch Khuynh tìm chìa khóa xe, rất thất vọng: "Xem ra hôm nay tôi vẫn phải tự mình lái xe."

Nếu để Thẩm Ngang lái xe, chắc là say rượu lái xe.

Thẩm Ngang đột nhiên nói: “Ngày 31 tháng 7 là sinh nhật lần thứ 22 của em.”

"Tôi biết, tôi sẽ không quên." Dịch Khuynh buồn cười quay đầu nhìn anh: "Hay là cậu muốn có quà gì? Có thể trực tiếp nói cho tôi biết."

"..." Thẩm Ngang trầm mặc chốc lát, sau đó cúi đầu cười nói: ''Chị sẽ không gật đầu."

Dịch Khuynh hỏi nó là gì, nhưng anh không chịu nói.

Thẩm Ngang sa sút tinh thần trong vài giây ngắn ngủi, rất nhanh chấn chỉnh lại tinh thần, nhét túi giấy màu nâu vào túi cùng Dịch Khuynh đi ra ngoài: "Vậy em nên giải thích món ô long này với mẹ như thế nào đây? Nói không chừng cả nhà em lúc này đều đã biết."

Dịch Khuynh cũng có chút đau đầu: "Cứ nói là uống say."

“Em chưa từng uống rượu, bọn họ sẽ mắng em.” Thẩm Ngang cảm thấy tủi thân.

“Nói cho cùng, cậu có ý tưởng muốn kết hôn với tôi kể cũng lạ.” Dịch Khuynh liếc anh một cái.

“Có gì lạ đâu?” Thẩm Ngang kêu lên: “Mỗi ngày chúng ta ở cùng nhau ít nhất sáu tiếng, ở chung vui vẻ như vậy, trừ chị ra em không thể nghĩ ra ai khác có thể khiến em muốn kết hôn.”

Dịch Khuynh thở dài: "Lời của cậu nghe thật dễ gây hiểu lầm... Có phải khi còn nhỏ tôi đã rời khỏi Phúc Châu, điều đó tạo cho cậu một bóng ma tâm lý lớn như vậy sao?"

"... Vậy nếu em nói 'đúng', chị sẽ đồng ý chứ?" Thẩm Ngang mỉm cười hỏi lại.

Dịch Khuynh nhìn phong thư trên tay anh.

"Chị xem, tôi sẽ lo hết việc nhà cho chị, nấu cơm ngày ba bữa cho chị, hơn nữa nhà em và nhà chị cũng hiểu rõ lẫn nhau, cha mẹ em cũng quý chị, hơn nữa em ủng hộ 100% công việc của chị." Thẩm Ngang nêu ra từng ví dụ với thái độ rất nghiêm túc đứng đắn, không có chút tình ý kiều diễm nào: "... Còn nữa, chị cũng không ghét em."

Dịch Khuynh: "..." Sau khi anh vừa nói như thế, thật đúng là có chút cảm giác như bỏ lỡ thôn này sẽ không còn thôn khác.

“Điều quan trọng nhất là.” Thẩm Ngang dừng một chút: “Em sẽ luôn đặt chị lên vị trí ưu tiên hàng đầu trong cuộc đời mình - cho nên, Dịch Khuynh, chị có thực sự muốn kết hôn không?”

Dịch Khuynh dừng bước lại nhìn Thẩm Ngang, tự hỏi liệu liệu anh có say đến bây giờ không.

Nhưng vẻ mặt Thẩm Ngang trông rất tỉnh táo, thậm chí còn bổ sung thêm trọng lượng: "Bằng cách này, đến rạng sáng tự nhiên chị muốn ăn bữa khuya em đều có thể làm cho chị."

Dịch Khuynh: "..." Cái này hấp dẫn thật đấy.

“Chờ đã, trước tiên đừng trả lời, đợi em nói xong tất cả vật sở hữu và chỗ tốt khi kết hôn với em.” Thẩm Ngang làm động tác tạm dừng, cúi đầu trầm tư một hồi, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lại bổ sung một cái lý do: “Em và những người đàn ông Phượng Hoàng kia không giống nhau, em vĩnh viễn sẽ không tham tiền của chị."

Trầm mặc im lặng lắng nghe vở hài kịch độc thoại của anh trong một thời gian dài, cuối cùng cũng bật cười thành tiếng.

Cô vừa định mở miệng, Thẩm Ngang liền dùng vẻ mặt căng thẳng ngăn lại: "Chờ đã, còn nữa, chị đau..."

Dịch Khuynh ngắt lời anh: "Được."

Thẩm Ngang ủ rũ chán nản: "Em cũng nghĩ vậy, nó chỉ để nói cho vui thôi mà --??"

“Được.” Dịch Khuynh nhắc lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play