Editor: TTTN

Dịch Khuynh mang theo một hộp bánh kem mật ong nhỏ trở về nhà mình, trở tay đóng cửa lại, cô muốn lén lút ăn thêm hai cái nữa, nhưng cúi đầu lại chạm vào cái bụng hơi nhô ra của mình, nhịn đau từ bỏ ý định này.

Mặc dù trong quá trình làm việc Dịch Khuynh khá kỷ luật lại hiệu suất cao, nhưng cũng phải trả cái giá lớn.

Ví dụ, cái giá cô phải trả là hết giờ làm không có tính tự chủ, thường xuyên xem phim truyền hình và chơi game đến rạng sáng, sau đó ngày hôm sau dậy lại uống cà phê và quét thẻ đi làm.

Sự thiếu tự chủ này bao gồm cả sự thèm ăn.

Trên thực tế, trong những năm đầu tiên đi làm, bởi vì ăn uống làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, thể chất yếu Dịch Khuynh gặp phải không ít bệnh vặt.

Nhưng thời đại hiện nay có bao nhiêu người không bị viêm dạ dày mãn tính?

Dịch Khuynh không cho là đúng, trong nhà và phòng làm việc cô luôn chuẩn bị sẵn hạt đau bụng khí trệ.

Ba năm trước có một ngày nào đó, bởi vì ăn ba hộp kem và hai mứt quả hồng, Dịch Khuynh đau đến mức chảy mồ hôi lạnh đầm đìa trên sô pha, sắc mặt tái nhợt được Thẩm Ngang đưa vào bệnh viện.

Sau đó, bắt đầu bị Thẩm Ngang kiểm soát việc ăn uống trong sinh hoạt.

Thực ra Dịch Khuynh cũng không có ác cảm gì với những ngày tan sở có sắp xếp mọi việc như thế này, không bằng nói cuộc sống chỉ cần ngồi im có cơm đưa đến miệng không dùng đầu óc này đơn giản là quá dễ dàng.

... Hơn nữa khi muốn ăn vụng, thực sự có thể ăn vụng!

Dù sao Thẩm Ngang cũng không thể ở cùng cô 24 giờ.

Chỉ có điều nếu như phóng túng đến mức uống thuốc đi bệnh viện, Thẩm Ngang nhất định sẽ biết.

Dịch Khuynh mãi mãi cũng không quên được mình dấu Thẩm Ngang uống hết một hộp viên thuốc đau bụng khí trệ, ngày thứ ba chỉ nghe thấy anh kinh ngạc lật hộp thuốc lên hỏi "Chị đã từng uống thuốc dạ dày?"

Thở dài, Dịch Khuynh cất chiếc bánh nhỏ vào tủ lạnh để tránh bị chúng cám dỗ ở khoảng cách gần.

Sau khi tắm xong, Dịch Khuynh ngồi trước gương bôi mỹ phẩm dưỡng da, chợt nhớ tới chuyện đã xảy ra buổi tối ở nhà Thẩm Ngang.

Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi vén quần áo lên đứng trước gương nhìn tỉ mỉ mặt bên hông trái.

Đúng vậy, đạo làm người là phải biết làm cá ướp đúng lúc, không thể lấy chỉ số mỡ cơ thể của Thẩm Ngang và những người trẻ tuổi xung quanh anh làm chuẩn.

Ngừng hướng nội, mình phải theo luật thôi!

...

Mặc dù hàng năm đều tiến hành điều tra nghiên cứu thị trường cận thị, nhưng Dịch Khuynh thực sự cảm thấy quanh đi quẩn lại chỉ có một số loại kiểu dáng trên thị trường, căn bản không có thay đổi nào cả.

Hơn nữa, sau bốn năm hành nghề, Dịch Khuynh đã nhận ra một điều: Tìm một nhóm bạn thân thiết sống qua ngày cũng không khó, nhưng để tìm được người thích và muốn ở bên mình cả đời, lại khó hơn cả lên trời = )

Vì đủ loại nguyên nhân, tóm lại năm nay Dịch Khuynh chỉ gặp mặt hai đối tượng hẹn hò.

Trên đường lái xe đi đến địa điểm đã hẹn trước với đối tượng hẹn hò thứ hai, Dịch Khuynh đạp phanh ở ngã tư đèn đỏ, liền nghĩ tới hàng năm vào lúc này kiểu gì cũng sẽ xuất hiện con thiêu thân Thẩm Ngang ở hiện trường xem mắt.

Trên thực tế, Dịch Khuynh biết tại sao Thẩm Ngang và những người còn lại trong nhà họ Thẩm vì sao lại lo lắng tình trạng yêu đương của mình.

Dịch Khuynh từng gặp rắc rối khi còn học cấp 3 vì nhận được thư tình từ một nam sinh cuối cấp.

Khi sự việc xảy ra, Thẩm Ngang mười một tuổi, Thẩm Việt mười ba tuổi, cả hai đều có thể nhớ được.

Mặc dù trên thực tế Dịch Khuynh cuối cùng không bị ăn thiệt cái gì, nhưng cha của Dịch Khuynh không ở trong nước vào thời điểm đó, chính cha Thẩm và mẹ Thẩm đã đến trường của Dịch Khuynh để giải quyết vấn đề với tư cách là người giám hộ.

Sau đó, lại có một số ngoài ý muốn liên quan đến mê tín phong kiến, tạm thời không đề cập đến, tóm lại, cha Thẩm mẹ Thẩm luôn rất lo lắng về ánh mắt nhìn đàn ông mai sau của Dịch Khuynh.

Dù Dịch Khuynh có giải thích thế nào, bọn họ vẫn luôn nghi ngờ liệu có phải Dịch Khuynh bị người đàn ông hư lừa không.

——Ai bảo ngày đó, năm thầy bói trên ba con phố đều nói Dịch Khuynh nhất định bị người đàn ông xấu lừa?

Theo lời của mẹ Thẩm: Chuyện giống vậy xảy ra hai lần là trùng hợp, ba lần là quy luật và năm lần thì ít nhất cũng phải lo trước tính sau.

Chỉ cần loại quan tâm này không xâm phạm phạm vi cá nhân, ngược lại Dịch Khuynh cũng không cảm thấy phản cảm là được rồi.

"Ngài đã tới đích, vì ngài giới thiệu chỗ cần đến xung quanh..."

Dịch Khuynh tắt hướng dẫn chỉ đường, lùi vào chỗ đậu xe bên đường, xuống xe và đi vào nhà hàng.

Đối tượng hẹn hò của cô ấy đã đến trước một bước.

“Xin lỗi, tôi đến muộn, anh đến sớm như vậy.” Dịch Khuynh lễ phép xin lỗi: “Tôi là Dịch Khuynh.”

“Bởi vì tôi nghe nói có đối tượng hẹn hò hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của tôi, nên tôi không kịp chờ đợi muốn đến.” Đối tượng hẹn hò cũng đứng dậy: “Xin chào, tôi là Lục Thần Dã.”

Dịch Khuynh cảm thấy hình như mình đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó, cô theo bản năng tìm kiếm thông tin liên quan trong não, sau khi bắt tay đã lấy được câu trả lời.

“Thì ra là đồng nghiệp.” Nụ cười của Dịch Khuynh có phần công thức hoá hơn.

Không giống như Dịch Khuynh một nghèo hai trắng, trong nhà không có bất kỳ bối cảnh nghề nghiệp tiến vào giới thiết kế người theo nghề này không tầm thường, Lục Thần Dã xuất thân từ một gia đình nghệ thuật, anh ta đã giành được giải thưởng trong các cuộc thi nghệ thuật khác nhau từ khi còn học trung học cơ sở, hiện anh ta đang hợp tác với những người khác để mở một phòng làm việc xưởng thiết kế nổi tiếng trong ngành.

Trừ cái đó ra, mặc dù có rất nhiều người đẹp trai và ăn biết ăn mặc trong ngành thiết kế, nhưng ai cũng biết rằng trên đời này đàn ông đẹp ít hơn phụ nữ đẹp, vì vậy có thể nói Lục Thần Dã là kim cương Vương lão ngũ nổi tiếng trong ngành sản xuất.

Phòng làm việc của Dịch Khuynh và phòng làm việc của Lục Thần Dã chuyên về các lĩnh vực khác nhau, bên kia đi theo con đường cổ điển, còn bên Dịch Khuynh đi theo con đường hiện đại, giữa hai bên không có xung đột lợi ích thực sự và mối quan hệ cũng không quá căng thẳng, không có nhiều cơ hội hợp tác.

"Tôi hiểu, chúng ta đừng nói về công việc." Lục Thần Dã mỉm cười kéo khóa miệng công việc của mình lên: "Xin hãy tin rằng tôi không có ác ý... Tôi thực sự có kế hoạch kết hôn trong năm gần đây."

Vừa nói, anh ta vừa đưa tay ra và lịch sự mời Dịch Khuynh ngồi xuống.

Mặc dù trong giây lát Dịch Khuynh đã nghĩ rằng "Có phải anh ta đến đây để đào góc tường không", nhưng nghĩ đến chuyện đi ăn máng khác là chuyện phổ biến ở nơi làm việc, hơn nữa có nhảy hay không là chính cô ấy quyết định, vì vậy cô ấy thoải mái ngồi xuống, thái độ cũng thả lỏng hơn.

"Tôi đã nghe rất nhiều sự tích của cô, vì vậy tôi luôn rất muốn gặp mặt cô một lần." Dường như Lục Thần Dã có hơi căng thẳng dùng ngón tay cái xoa chiếc cốc trong tay: "Nhưng có thể là bởi vì duyên phận không đến, rõ ràng đều ở trong một ngành sản xuất, nhưng lại không có cơ hội để quan biết cô.''

Dịch Khuynh khéo léo bác bỏ thuyết duyên phận này: "Tôi tương đối không thích xã giao, chắc là vì nguyên nhân này."

Trước đây là điên cuồng tăng ca, nhưng bây giờ tan tầm liền về nhà nằm, cuộc sống như thế, phạm vi giao tiếp xã hội tất nhiên là rất nhỏ.

Lục Thần Dã cười giống như bị chọc trúng huyệt cười: "Có thể cô chưa từng nghe nói về tôi, vì vậy hãy để tôi giới thiệu bản thân mình trước..."

Dịch Khuynh thực sự đã nghe qua không ít, nhưng cô ấy không ngắt lời Lục Thần Dã.

"So với đi ăn ngoài, tôi thích nấu ăn ở nhà hơn. Tôi thường thích xem video của các blogger ẩm thực để giải tỏa áp lực. Khi mời bạn bè đến nhà, tôi sẽ tự nấu ăn và chiêu đãi họ. Những người quen biết tôi đã lâu đều biết tôi nấu ăn rất giỏi.'' Lục Thần Dã nói.

Dịch Khuynh gật đầu.

"Về phần gia đình, tôi có hợp tác lâu dài với một công ty giúp việc gia đình, cho dù sau khi kết hôn, cô cũng không cần lo lắng quan tâm bất kỳ cái gì ở phương diện này."

Dịch Khuynh lại gật đầu.

"Ngoài ra, vòng xã giao của tôi thực sự rất nhỏ. So với việc luôn ra ngoài, tôi thích ở nhà vẽ tranh và đọc sách hơn."

Dịch Khuynh vừa nghe vừa nghiêm túc gật đầu.

Trên thực tế, các điều kiện khá phù hợp.

"Cuối cùng tôi cũng có tiền tiết kiệm, nhà và xe hơi. Cho dù không tính thu nhập từ công việc, tiền quản lý tài chính hàng năm và thu nhập từ tiền thuê nhà cũng đủ để sống một cuộc sống không cần lo cơm ăn áo mặc. Về phương diện kinh tế, cô sẽ không gặp bất kỳ rắc rối nào. Tôi cảm thấy chúng ta đối với nhau mà nói đều là đối tượng vô cùng thích hợp kết hôn.''

Dịch Khuynh vẫn luôn gật đầu tới đây, trở thành một người lắng nghe yên lặng xứng chức.

Lục Thần Dã không nói tiếp, anh ta đan hai tay vào nhau im lặng nhìn Dịch Khuynh, hiển nhiên đang đợi cô đáp lại.

Dịch Khuynh suy nghĩ một chút, hỏi: "Có thể nghe yêu cầu và kỳ vọng của anh với đối đối tượng kết hôn được không?"

Trong lòng cô có chút buồn cười, nhưng cố hết sức kìm lại.

Nói như thế nào nhỉ? Nó giống như một cuộc phỏng vấn đầu vào hơn là so với một buổi xem mắt.

"Cô xinh đẹp, tài năng, có thể kiếm tiền, sẽ không kéo chân sau của tôi, có nhiều khả năng có rất nhiều chủ đề chung với tôi. Tôi nghĩ những điều này rất tốt." Lục Thần Dã nhìn Dịch Khuynh chăm chú: "Quan trọng hơn, cô sẽ là một người vợ không cần tôi trả giá... Xin lỗi, tôi dùng từ ngữ không phù hợp, tôi nghĩ, cô sẽ là một người vợ không cần quá nhiều quan tâm và lo lắng."

Dịch Khuynh chống tay lên cằm, đặt câu hỏi với thái độ nghiêm khắc của người phỏng vấn: "Anh có phiền nếu tôi hỏi anh thêm vài câu không?"

"Tất nhiên có thể."

“Anh cho rằng tôi không cần quá quan tâm lo lắng sao?” Dịch Khuynh hỏi đến chân thành.

——Thẩm Ngang đã làm chứng Dịch Khuynh là một phế vật sinh hoạt!

Lục Thần Dã rõ ràng không ngờ rằng Dịch Khuynh sẽ hỏi một câu hỏi như vậy.

Thái độ vốn luôn thành thạo điêu luyện của anh ta cứng đờ trong giây lát, sau đó anh ta cau mày xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi còn tưởng rằng những lời như vậy là khen ngợi một người phụ nữ thành đạt trong nghề nghiệp như cô.”

Dịch Khuynh gật đầu: "Tôi hiểu suy nghĩ của anh. Anh cho rằng tôi làm việc rất giỏi - tất nhiên là tôi thực sự giỏi - và anh cũng cho rằng tôi cũng là người có cá tính mạnh mẽ trong cuộc sống và tôi không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai, phải không?"

Lục Thần Dã có chút căng thằng đan hai tay ngả người ra sau: "Đây là mạo phạm cô rồi sao?"

“À, ý tôi không phải vậy, tôi không tức giận, anh cũng đừng căng thẳng.” Dịch Khuynh chống cằm, mất vài giây sắp xếp lại lời nói: “Anh nói cũng không sai, tôi có thể làm được yêu cầu của anh, nhưng tôi sẽ không làm như vậy."

"... Tại sao?"

"Bởi vì tôi không muốn hạ thấp chất lượng cuộc sống." Dịch Khuynh chỉ vào chính mình và mỉm cười: "Lục Thần Dã tôi không còn đủ tuổi để thay đổi thói quen sống của mình chỉ vì bất kỳ lý do nào hay bất kỳ ai. Tôi có quyền lực và sự tự tin yêu cầu mình khi độc thân, sau khi kết hôn cuộc sống cũng ngang hàng tự do. Bởi vì tôi không chọn nói chuyện yêu đương làm cho người khác vui vẻ, đúng không?"

Lục Thần Dã sững sờ tại chỗ một lúc lâu mới lắc đầu cười khổ: "Dịch Khuynh, tôi không ngờ cô lại là người theo chủ nghĩa lý tưởng về tình yêu và hôn nhân, tôi không biết có nên đánh giá đây là quá lý tưởng hay quá tự cao... Cô có nhận ra rất khó để tìm được quan hệ như vậy, hay tìm được một người như vậy không?"

Dịch Khuynh nhún vai không tán thành.

Không tìm được thì thôi, trong xã hội ngày nay, người ta không sợ già, chỉ sợ nghèo, chỉ cần tiết kiệm đủ tiền, chỉ sợ không thể an tâm dưỡng lão.

Lục Thần Dã nói thêm: "Hay là có ai đó xung quanh cô khiến cô cảm thấy rằng một mối quan hệ yêu đương như vậy có thể được tạo dựng lên trong thực tế? Điều đó khiến tôi có chút tò mò."

Câu nói này mặc dù rất tùy ý nói ra, nhưng người nói vô tình người nghe cố ý.

Trong đầu Dịch Khuynh lập tức hiện lên bóng dáng đeo tạp dề thể hiện kỹ năng làm bếp của mình, ngay lập tức bị hoảng sợ bởi hành vi cầm thú của mình, suýt chút nữa bị sặc nước bọt của mình vào khí quản.

Không không không không, đã nói rồi, Dịch Khuynh tôi, có ranh giới làm người cuối cùng!!

Ngay lập tức Dịch Khuynh uống một ngụm nước để cho đỡ sợ, nhanh chóng sử dụng tâm lý dày công tu dưỡng trong công việc để bình tĩnh lại.

Đúng vậy, nếu cẩn thận nghĩ lại, nhất định là mấy năm nay ở cùng Thẩm Ngang quá nhiều sinh ra ảo giác, dẫn đến hiểu lầm.

Dịch Khuynh kết thúc bữa ăn mà không có chút mùi vị gì.

Rất có phong độ xin tính tiền: "Coi như là tôi xin lỗi lời nói sai lầm vừa rồi đi."

Thông thường, Dịch Khuynh sẽ chủ động thanh toán hóa đơn, nhưng tình huống của Lục Thần Dã hơi khác một chút, anh ta là thuộc loại người không hẹn trước mà đi cửa sau.

Vì vậy, Dịch Khuynh không tranh với anh ta.

Sau khi xác nhận rằng hai bên có quan điểm về hôn nhân và tình yêu không phù hợp, Lục Thần Dã không có nhiều vướng mắc, đưa Dịch Khuynh lên xe liền rời đi.

Mà Dịch Khuynh lái xe về nhà với tốc độ chậm hơn bình thường, sau khi đến bãi đậu xe ngầm dưới tầng, cô ngồi trong xe, nghiêm túc xem kỹ tra hỏi nội tâm của mình.

Cô ấy có chưa đưa ra kết luận từ phân tích, cửa sổ xe đột nhiên bị người dùng đốt ngón tay gõ hai lần từ bên ngoài.

Dịch Khuynh giật nảy mình, còn tưởng rằng mình đậu nhầm chỗ, nhưng khi quay sang, cô nhìn thấy Thẩm Ngang ở bên ngoài.

Cô hạ kính xe xuống, Thẩm Ngang trước tiên chỉ vị trí phân loại rác cách đó không xa giải thích: “Em xuống để đổ rác, đúng lúc nhìn thấy chị đang ngẩn người trong xe, chị đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Dịch Khuynh: "... Không có gì."

Thẩm Ngang khom người dựa vào hai phần ba cửa kính xe đã hạ xuống, cằm chống lên cánh tay, đuôi lông mày khóe mắt hiện lên ý cười nhẹ: “Lần do dự này hơi lâu đấy, Dịch Khuynh.”

Lúc đầu Dịch Khuynh cảm thấy mình rất quang minh lỗi lạc, nhưng không biết vì sao bị Thẩm Ngang nhìn khiến cô cảm thấy có một chút xíu không tự tin.

Cô còn chưa kịp nghĩ ra một cái cớ để lừa gạt Thẩm Ngang, Thẩm Ngang đã tự mình nói: "Theo lịch trình, hôm nay chị cũng đi xem mắt, vậy có nghĩa là đối tượng hẹn hò hôm nay cuối cùng cũng làm cho chị động tâm?"

Dịch Khuynh ngập ngừng: "Không... Đi. Chỉ có điều đúng lúc biết tên nhau nhưng chưa từng nói chuyện với nhau thôi."

Ý cười trong mắt Thẩm Ngang vẫn còn, anh nhìn vẻ mặt Dịch Khuynh thay đổi vài giây, Dịch Khuynh cũng không xác định được lúc này bắp thịt trên mặt mình có nghe lời không.

Sau đó Thẩm Ngang chống cằm, cười như là đã có kết luận: “Anh ta đáp ứng yêu cầu chọn bạn đời của chị?”

Dịch Khuynh gật đầu: "Đúng.” Đây là sự thật, điều kiện khách quan đúng là phù hợp.

Thẩm Ngang tiếp tục hỏi: “Vậy rất nhanh chị sẽ kết hôn với anh ta?”

Dịch Khuynh cẩn thận đặt câu hỏi từ góc độ đưa ra nghi ngờ: "Ngay cả khi cảm thấy hài lòng sau buổi xem mắt thì cũng không phải kết hôn ngay."

“Cũng đúng.” Thẩm Ngang cười cười: “Vậy chị định hẹn hò với anh ta trước sao?”

"Không phải đã hẹn sao, quyết định trước khi yêu đương sẽ nghe cậu cố vấn một chút." Dịch Khuynh quyết định nhanh chóng dừng chủ đề này lại, cô tháo dây an toàn và mở cửa xe ra. Lại nghĩ tới trên ghế lái phụ mình đặt bó hoa Lục Thần Dã tặng.

Lúc cô định quay người đi lấy, Thẩm Ngang đã mở cửa xe bên kia đi lấy thay.

Thẩm Ngang cúi đầu khẽ ngửi, bó hoa hồng sâm panh tươi thắm nằm trong lòng anh, khiến cả người anh giống như rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, chờ đợi ngày hẹn hò bắt đầu.

“Thật có lòng.” Thẩm Ngang ngẩng đầu lên, nửa đùa nửa thật nói: “Nói không chừng trước ngày hôm nay, anh ta cũng đã thầm mến chị từ lâu rồi.”

Dịch Khuynh cảm thấy có chút buồn cười: "Có bao nhiêu yêu thầm có thể nhẫn nại nhiều năm như vậy mà không bị phát hiện?"

Cô vừa dứt lời, liền nghe thấy nụ cười trầm thấp của Thẩm Ngang.

"Ai mà biết được." Anh nói: "Đáp án có thể sẽ khiến cho chị khiếp sợ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play