Sao Em Còn Chưa Thích Anh

CHƯƠNG 16: NẾU KHÔNG RA TAY VÀO LÚC NÀY THẬT SỰ LÀ…


1 năm

trướctiếp

Editor: Hil

Đơn giản vậy thôi sao, trong mấy năm sau khi Diệp Khuynh cho anh quyền hỏi ý kiến này, Thẩm Ngang cũng không dùng lần nào.

Đừng hỏi tại sao, hỏi về chuyện yêu đương còn không bằng công việc cộng thêm lười biếng.

Sau khi về nhà vào buổi tối, một người độc thân quý tộc sẽ có thể lập tức ăn cơm nóng hôi hổi, chơi game, không cần tự mình dọn dẹp phòng, cuộc sống như vậy còn chưa thoải mái sao?

Mặc dù chỉ đi công tác ba ngày, ngày nào cũng chỉ làm việc chín tiếng đồng hồ nhưng lúc về nhà, Diệp Khuynh luôn thấy mình như bị vắt kiệt sức lực trong một năm vậy.

Cô tuỳ tiện đá văng giày trên chân, ném túi xách ra cửa, giống như một xác sống cứng đờ đi đến sô pha rồi ngã phịch xuống.

Nếu không phải nền gạch quá cứng, cô thật sự sẽ ngủ ngay trên sàn khi vừa bước vào cửa.

Không bằng đặt một tấm thảm ở cửa, muốn ngã xuống cũng có thể ngã xuống ngay, như vậy sẽ không bị đau nữa.

“Diệp Khuynh?” Giọng nói của Thẩm Ngang từ nhà bếp vang vọng tới.

Diệp Khuynh thậm chí còn lười mở miệng, trả lời bằng một tiếng phát ra từ mũi.

Chưa tới hai phút sau, Thẩm Ngang đã từ nhà bếp đi ra.

Anh ngồi xổm xuống bên ghế sô pha, chọc chọc vào mặt Diệp Khuynh: “Bánh rán vừa mới ra lò, nếu để thêm một lát nữa sẽ bị xẹp xuống đấy.”

Cái này sao có thể chứ!
Diệp Khuynh mở mắt ra: “Đỡ trẫm dậy, trẫm có thể ăn được.”
Cô vừa nói xong, đã tự mình chống nửa người trên lên, nhưng vẫn không giữ vững được, Thẩm Ngang nhấc cô lên khỏi sô pha giống như nhấc một đứa trẻ lên cao vậy, sau đó vững vàng đặt cô xuống đất.

Theo lý mà nói, tư thế này không phù hợp để nhấc một người lớn lên, nhưng với sức mạnh của cơ thể Thẩm Ngang thì làm việc này hết sức dễ dàng.

Cảm thấy cả người như trống rỗng, Diệp Khuynh nằm lên vai của Thẩm Ngang rồi thở dài một hơi: “Từ chức, tôi bốn mươi lăm tuổi… không, trước bốn mươi tuổi nhất định sẽ từ chức.”

“Nhưng tuần trước chị còn nói thích công việc này đấy, chuẩn bị làm đến cả đời mà.” Thẩm Ngang vui vẻ nhắc nhở cô.

“Những lời nói vào cuối tuần sao có thể tính do người nói được chứ!” Diệp Khuynh tức giận nói: “Diệp Khuynh này dù hôm nay có từ đây nhảy xuống cũng tuyệt đối không bao giờ làm công việc này cả đời đâu.”
Thẩm Ngang nửa lôi nửa kéo Diệp Khuynh vào nhà bếp, sau đó đè cô ngồi xuống ghế, đặt thìa vào tay cô: “Mau thử đi.”
Diệp Khuynh máy móc ăn một miếng, sau đó lại thêm một miếng, rồi thở dài buồn bã: “…Thẩm Ngang, không có cậu tôi làm sao sống được đây.”

Nhưng Thẩm Ngang đã sắp tốt nghiệp rồi.

Nghĩ tới đây, Diệp Khuynh tiếc nuối cắn thìa rồi tìm điện thoại, nói không rõ ràng: “Bởi vì quá ngon rồi, tôi nghĩ nên trả thêm tiền cho cậu mới đúng.”
Nhưng điện thoại và túi xách đã bị cô ném ngoài cửa từ lâu rồi.

Thẩm Ngang không biết từ chỗ nào tìm ra một miếng dán hạ sốt cho trẻ con, cẩn thận dán lên trán Diệp Khuynh: “Ăn xong cái này rồi lên nghỉ một lát đi, mười lăm phút nữa ăn cơm, em sẽ gọi chị.”

Mát lạnh trên trán đã lập tức xoa dịu được cái đầu nóng rang của cô, Diệp Khuynh nhanh chóng ăn hết bánh ngọt, sau đó uể oải nằm sấp trên bàn, trên tay vẫn còn đang cầm thìa dựng đứng lên trời.

Không cần mười lăm phút, chưa đầy một phút thôi Diệp Khuynh đã chìm vào giấc ngủ.

……

Thẩm Ngang đặt hai bát cơm lên bàn, động tác vô cùng nhẹ nhàng, Diệp Khuynh vẫn đang ngủ bất tỉnh nhân sự.

Còn một phút rưỡi nữa là đến thời gian mười lăm phút.

Thẩm Ngang từ từ lại cẩn thận lấy chiếc thìa ra khỏi tay Diệp Khuynh, sau đó cúi người xuống bàn ăn để nhìn khuôn mặt của cô.

Chuyến công tác này hẳn rất mệt mỏi, lúc Diệp Khuynh nằm sấp trên bàn mà ngủ cũng không chống tay bên dưới, hai má cô trực áp thẳng lên mặt bàn giống một đứa trẻ bị bóp má dồn lại một chỗ vậy.

Cái này làm Thẩm Ngang nhớ lại mỗi lần Diệp Khuynh ăn kẹo cứng, cô luôn thích giữ viên kẹo hai bên má, phồng lên như một chiếc bánh bao nhỏ vậy.

Diệp Khuynh có đôi lúc cũng sẽ có những ý tưởng thơ ngây và đáng yêu.

Ví dụ cô luôn thích lăn viên kẹo từ bên bên trái miệng sang bên phải, sau đó từ bên phải lăn về bên trái, cứ chuyển đổi qua lại như vậy, bởi vì cô thấy “ngọt ngào của hạnh phúc nên được chia đều cho răng cả hai bên”.

Tất nhiên Thẩm Ngang sẽ không nói “răng không thể nếm được vị ngọt”, anh nghĩ rằng Diệp Khuynh nghiêm túc nói ra những lời này thật sự rất đáng yêu.

Nếu cuộc đời chỉ có thể thực hiện hai ước nguyện, Thẩm Ngang muốn sử dụng điều ước thứ hai kia để ước rằng Diệp Khuynh có thể đáng yêu như vậy cả đời.

Thẩm Ngang nhìn một lúc lâu, nhưng chỉ nhìn chứ không động tay động chân.

Anh quá hiểu tính cách chết tiệt kia của mình, không chạm vào thì thôi, một khi đã chạm vào thì vĩnh viễn không thể bước ra khỏi ranh giới an toàn như bây giờ.

Khi kim giây của chiếc đồng hồ nghệ thuật trên tường chạy được hai vòng, Thẩm Ngang mới cúi người xuống đánh thức Diệp Khuynh dậy.

Diệp Khuynh dụi mắt rồi ngồi thẳng dậy, vươn vai một cái rồi bật ra vài âm thanh vô nghĩa từ mũi nhưng lại nghe giống như đang mơ hồ làm nũng vậy.

Thẩm Ngang vểnh tai lên nghe, trong lòng nở hoa giống như bối cảnh trong phim hoạt hình vậy, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, mắt nhìn thẳng: “Ăn cơm thôi.”

“Cảm ơn.” Diệp Khuynh nói cảm ơn với giọng mũi chưa tỉnh ngủ: “Về nhà có cơm ăn ngay thật sự hạnh phúc quá đi.”

Thẩm Ngang “bình tĩnh” nói: “Không sao, chị có trả lương cho em mà.”

Diệp Khuynh ăn vài miếng, giống như các mạch máu não của cô cuối cùng đã quay trở lại từ không gian một chiều khác, sau đó uể oải nói: “Chương trình kia của đạo diễn Lương sắp làm mùa mới rồi.”

Động tác của Thẩm Ngang hơi khựng lại, theo bản năng nhìn Diệp Khuynh một cái: “Vậy năm nay cũng như trước đây sao?”

Diệp Khuynh và đạo diễn họ Lương kia hợp tác rất vui vẻ, chương trình kia dự kiến sẽ rất được yêu thích, sau mùa đầu tiên sẽ mở ra một ngôi nhà mới theo mùa và giao cho Diệp Khuynh thiết kế trang trí.

Vì thế Diệp Khuynh năm nào cũng phải đến các thị trường lân cận xem thử liệu năm nay và năm ngoái có phải có thay đổi gì mới không.

Không nói đến đàn ông, ngay cả phụ nữ, cô đã gặp nhiều rồi.

“Đúng vậy.” Diệp Khuynh không có chút động lực nào mà trả lời: “Không nói cụ thể đâu, bây giờ là thời gian tan làm, dù sao sau bữa này sau tôi cũng không về nhà ăn tối.”

“Em biết rồi.” Thẩm Ngang cười trả lời lại.

Nhưng tất nhiên Thẩm Ngang sẽ không ngồi yên.

Năm đầu tiên, anh đã theo dõi quá trình bốn lần đi xem mắt của Diệp Khuynh.

Vào năm thứ hai, trong quá trình theo dõi, anh đã giúp Diệp Khuynh khỏi bị một trong số những tên đàn ông xem mắt kia làm phiền.

Năm thứ ba anh “vô tình” đi tụ tập với bạn học, sau đó “tình cờ” chọn nhà hàng mà Diệp Khuynh đi xem mắt.

Năm thứ tư, Thẩm Ngang bị thương trong lúc huấn luyện đã “đưa nhầm” số điện thoại của Diệp Khuynh cho huấn luyện viên để làm thông tin liên lạc của người giám hộ.

Đây đã là năm thứ năm rồi, Thẩm Ngng rất quen thuộc với việc giặc tới thì đánh, nước lên dâng thuyền rồi.

Khi anh xách túi thịt và rau củ xuất hiện trên đường, Diệp Khuynh và đối tượng xem mắt vừa đứng trước cửa một nhà hàng tạm biệt nhau.

Thẩm Ngang giả vờ như không nhìn thấy, còn Diệp Khuynh hơi ngạc nhiên gọi tên anh: “Thẩm Ngang?”
Khóe miệng Thẩm Ngang âm thầm nhếch lên, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, trên mặt lộ ra biểu cảm vô cùng ngạc nhiên.

Theo lời của Thẩm Việt chính là: Thẩm Ngang, em không phải học ở trường Phúc đại mà là học viện điện ảnh Ficus Marcia mới đúng.

“Đây là em trai hàng xóm của tôi.” Diệp Khuynh giới thiệu anh với đối tượng xem mắt như vậy chứ không giới thiệu tên họ như bình thường: “Tôi và cậu ấy cùng đường, tạm biệt.”

Cô vốn đã nói tạm biệt với đối phương rồi, nói xong lời này liền dứt khoát gật đầu với anh ta một cái rồi đi về phía Thẩm Ngang, theo thói quen cúi đầu tìm hoá đơn mua hàng trong túi áo của anh: “Tối nay cậu ăn gì vậy?”
Có lẽ vì tìm hiểu nhau khi xem mắt cũng thuộc một phần của nội dung công việc, nên lúc xem mắt Diệp Khuynh ít nhiều cũng mang một chút tính xâm lược chiếm hữu như trong lúc làm việc.

Thẩm Ngang lấy một tờ hoá đơn đã được gấp lại trong túi áo khoác mỏng của mình cho Diệp Khuynh, lơ đãng ngước mắt lên nhìn người đàn ông xem mắt lúc nãy vẫn đang đứng nguyên tại chỗ.

Thành thật mà nói, mặc dù Thẩm Ngang đã giả vờ rất tốt trong năm thứ năm này nhưng từ trước tới nay luôn chỉ giả vờ trước mặt Diệp Khuynh thôi.

Đối tượng xem mắt của Diệp Khuynh cau mày rồi nhìn chằm chằm vào người Thẩm Ngang, trong mắt lộ chút cảnh giác và thù địch.

Thẩm Ngang khẽ cười, cúi đầu nói: “Em đang định tối nay thử nướng một ít bánh nhồi nhân kem mật ong mà lúc trước chị nói muốn ăn ấy, muốn thử làm cho tốt trước rồi mới làm cho chị ăn.”

Diệp Khuynh có lúc cũng rất dễ lừa, cô lập tức mong đợi: “Không cần thử đâu, hôm nay làm luôn đi.”

“Nếu ăn nhiều quá bụng chị sẽ không thoải mái đấy.” Thẩm Ngang dịu dàng khuyên nhủ: “Không phải đã ăn tối rồi sao?”
“Hai cái, tôi chỉ ăn hai cái thôi.” Diệp Khuynh nghiêm túc thề: “Hơn nữa không được giống lần trước đâu đấy, thân là một vận động viên mà lại giúp tôi giải quyết hết phần thừa còn lại, nếu nhiều quá tôi sẽ mang đến phòng làm việc chia cho đồng nghiệp.”

Hai người đi từ từ về rồi nói mấy câu, lúc Thẩm Ngang quay đầu lại nhìn tình địch của mình, đối tượng xem mắt kia đã thức thời rút lui từ lâu rồi.

……

Đến tối, Diệp Khuynh vẫn không nhịn được mà ăn bốn cái bánh nhỏ, sau đó chịu đau nhìn Thẩm Ngang đặt hết phần bánh thừa vào hộp để cô dễ mang theo.

“Hình như mỡ bụng lại nhiều thêm rồi.” Cô ngồi trên ghế lười, nhéo cái bụng của mình, tư thế thoải mái như ở nhà mình vậy.

Từ mấy năm trước, Thẩm Ngang đã từng nói hai chữ “mỡ bụng” này, Diệp Khuynh hình như năm nào cũng quan tâm đến nó.

Trong thâm tâm, Thẩm Ngang luôn cảm thấy mỡ bụng tốt hơn nhiều so với cơ bắp.

Ví dụ như…

……

Thẩm Ngang nhanh chóng bóp chết ý nghĩ dễ dàng bị bén lửa kia đi.

Hơn nữa, trên người Diệp Khuynh vốn không có tí mỡ thừa nào, bình thường nhìn vào vẫn cảm thấy khá gầy.

Cô đôi lúc cũng lo lắng về hình thể mình có lẽ bắt nguồn từ việc cô “ngày nào nhìn thấy một người có tỷ lệ cơ thể hoàn hảo này”.

“Tôi có một đồng nghiệp đã bắt đầu đến phòng tập gym để tham gia các lớp học riêng rồi, một tuần ba buổi.” Diệp Khuynh vẫn đang nghiêm túc nghiên cứu cơ thể của mình: “Nghe nói người nào bóp lên được như này, toàn bộ đều là mỡ đó nhưng có thể giảm được.”

Thẩm Ngang đúng lúc bước đến gần, ngồi xổm xuống nhìn Diệp Khuynh đang cố gắng bóp mỡ bụng của mình lên một lúc, nhưng không làm chủ được hành động, ma xui quỷ khiến duỗi tay ra chọc vào một cái.

Đầu ngón tay xuyên qua bộ đồ ngủ mỏng manh mặc ở nhà chạm vào vùng bụng gần như chưa bao giờ vận động, làn da chưa từng bị người khác chạm vào hơi lún xuống khoảng nửa centimet, rồi đụng vào lớp cơ săn chắc phía dưới.

Hầu như mọi người đều có cơ bụng nhưng phần lớn chúng được mỡ bao phủ bên trên rồi.

Nói cách khác, khi anh ấn ngón tay xuống, Diệp Khuynh căn thẳng nên cơ bắp toàn thân sẽ căng cứng, giống như một con hươu phát hiện mình bị kẻ săn mồi nhìn chằm chằm vậy.

Thẩm Ngang gần như cảm thấy nếu mình không ra tay vào lúc này, mình thật sự không phải đàn ông nữa rồi.

Yết hầu anh khẽ động, nhưng không dám liếm đôi môi đã khô khốc của mình, buộc bản thân phải ngước mắt lên nhìn Diệp Khuynh như không có chuyện gì xảy ra rồi nói: “Không có đâu, lớp mỡ mỏng lắm.”

Diệp Khuynh nín thở nhìn anh chằm chằm.

“Hơn nữa chị vừa mới ăn khuya nên như vậy cũng bình thường thôi.” Thẩm Ngang rút tay lại rồi đứng dậy: “Đừng lúc nào cũng lo mình béo hết, chỉ số BMI của chị khá gầy đó.”

Diệp Khuynh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra cũng không nghi ngờ gì: “Do vừa nãy tôi hít thật sâu vào rồi đó… không đúng, vậy cậu cũng không thể chọc vào mỡ bụng người khác như vậy được!”
Quan tâm cái này sao?
Thẩm Ngang ngoan ngoãn làm động tác vén áo mình lên: “Em biết rồi, cho chị véo lại một cái đó.”

Diệp Khuynh bật cười, lấy gối đánh vào người anh: “Cậu ở bên ngoài học xấu từ ai rồi vậy?”
Thẩm Ngang cũng không tránh né, chiếc gối đập vào khuôn mặt nóng bừng của anh rồi rơi xuống đất đã được anh đưa tay ra lấy về một cách tự nhiên.

Nguy hiểm quá đi mất, may mà qua rồi.

Nhưng ranh giới an toàn được bảo vệ nhiều năm qua, vừa nãy đã bị chính tay anh xé rách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp