Lúc nghe Diệp Khuynh nói “Cậu là ngoại lệ trong đời tôi”, Thẩm Ngang đã bắt đầu đỏ mặt rồi.
Không cần sờ tai mình anh cũng tự biết nhất định đã nóng bỏng tay rồi.
Thẩm Ngang gần như theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, trên chiếc xe buýt còn chưa khởi hành, mọi người đều đang ngủ để bổ sung năng lượng hoặc đang chơi điện thoại, không ai chú ý đến những bất thường của anh.
Thẩm Ngang hít sâu một hơi, cúi đầu trả lời câu tỏ tình bất ngờ của Diệp Khuynh.
Đương nhiên không phải tỏ tình rồi nhưng có gì khác với tỏ tình đâu chứ? Với mức độ này hoàn toàn có thể nói là cầu hôn ấy chứ.
Tất nhiên Thẩm Ngang không thể trả lời [Diệp Khuynh, chị đang cầu hôn em sao?] được, anh xóa đi viết lại, cuối cùng gửi một câu: [Vậy trong đời chị có bao nhiêu ngoại lệ?]
Ngay sau khi gửi đi, anh lại bắt đầu thấy có hơi hối hận: hình như có vẻ hơi chua ngoa thì phải, không phù hợp với tính cách hiện tại của mình.
Thẩm Ngang nhấn vào tin nhắn của mình một lúc lâu để chuẩn bị thu hồi nhưng Diệp Khuynh đã trả lời bằng ba dấu chấm hỏi, sau đó nói: [Có mình cậu rồi còn chưa đủ sao?]
Ý của Diệp Khuynh đại khái là “Có mình cậu tôi còn chịu chưa đủ sao?” nhưng dù sao cách một màn hình điện thoại, Thẩm Ngang có thể tuỳ tiện hiểu câu nói này theo cách hiểu của mình.
Diệp Khuynh thấy chỉ cần có Thẩm Ngang trong cuộc đời này là đủ rồi.
Thẩm Ngang đang cảm thấy lâng lâng, mãi cho đến khi điện thoại tự tắt mới nhìn thấy khóe miệng cười đến mang tai của mình trên màn hình.
Thẩm Ngang nhấn đi nhấn lại nhưng mãi không nhấn được, sau đó xấu hổ vùi đầu vào đầu gối để cố gắng bình tĩnh lại.
Nhưng có thể do tư thế này làm máu xông lên não hoặc cũng có thể do nguyên nhân khác, dù sao cũng chỉ có tác dụng ngược mà thôi.
Thẩm Ngang giãy dụa một lúc mới quyết định bỏ cuộc.
Khi anh ngẩng đầu lên, huấn luyện viên đúng lúc đi ngang qua chỗ của anh, anh ta cau mày, thấy chuyện này không đơn giản: “Thẩm Ngang, sao mặt lại đỏ vậy, có phải lúc nãy ở nhà thi đấu bị nhiễm lạnh phát sốt rồi không?”
Thẩm Ngang cạn lời ngẩng đầu lên để tránh bàn tay to lớn của huấn luyện viên đang muốn sờ trán mình.
“Hay là vết thương bị nhiễm trùng?” Vẻ mặt của huấn luyện viên càng càng thêm căng thẳng, anh ta tới cửa xe buýt: “Đội ngũ y tế, đội ngũ y tế…”
Phó huấn luyện viên cắn răng đuổi theo phía sau kéo lấy anh ta: “Thẩm Ngang người ta đang nói chuyện với bạn gái đấy.” Huấn luyện viên sững người một lúc, mấy giây sau mới nặng nề hắng giọng: “Khụ khụ! Không sao là tốt rồi, xe sắp khởi hành rồi, ai đã lên xe rồi thì đừng xuống nữa nhé!”
Sau khi nói xong câu này đã quay đầu bước ra ngoài, khẽ phàn nàn với phó huấn luyện viên: “Sao tôi có thể nghĩ tới việc Thẩm Ngang có thể đỏ mặt vì yêu chứ…”
Thẩm Ngang đúng lúc nghe được câu này: “…”
Thật sự yêu đương rồi cũng không sao.
Vấn đề là còn chưa tới bước đó.
Bị gián đoạn như vậy nên Thẩm Ngang cũng bình tĩnh lại, cúi đầu chụp màn hình những lời Diệp Khuynh nói vừa nãy, sau đó cắt hết chỉ còn lại một câu trong khung chat màu trắng kia cùng ảnh đại diện rồi lưu vào album ảnh.
Vừa lưu xong, Diệp Khuynh lại gửi đến một tin nhắn nữa.
[Diệp Khuynh: Tôi sẽ nghỉ phép để buổi chiều đến xem cậu thi chung kết nhé?]
Thẩm Ngang:…
Anh ngước mắt lên nhìn tất cả mọi người trong xe.
Mặc dù đều là người cùng trường nhưng anh không nhớ được tên của mấy người.
Về phần bạn bè, ngay cả một người cũng không có.
Trong một buổi huấn luyện sau khi khai giảng không lâu, đã có một tên biến thái thích khoe hàng đã lẻn vào phòng thay đồ nữ của nhà thi đấu, làm các nữ sinh trong phòng sợ hãi vội choàng áo khoác lên rồi bỏ chạy, đúng lúc gặp phải Thẩm Ngang.
Nhưng vì Thẩm Ngang đang bực bội vì chuyện phát hiện Diệp Khuynh đi xem mắt nên đã lôi tên biến thái kia đến cửa rồi đánh hắn ta ngã nhào xuống đất, trước khi bảo vệ và cảnh sát đến, hắn ta bị Thẩm Ngang đánh cho đầu và mặt be bét máu.
Vốn dĩ mấy nữ sinh muốn cảm ơn Thẩm Ngang nhưng bị tư thế đánh người kia của anh dọa cho suýt khóc.
Dù sao Thẩm Ngang đánh người không phải vì cứu người, sau sự việc đó anh cũng không quan tâm đến thanh danh của mình trong trường, lúc đó chỉ có hai chuyện khiến anh mệt mỏi nhất.
Một là trên đốt ngón tay có hằn dấu vết đánh người, nếu bị Diệp Khuynh phát hiện ra phải làm thế nào đây?
Hai là nếu lấy lời khai, không về kịp để nấu cơm cho Diệp Khuynh thì sao?
Nhưng bây giờ…
Thẩm Ngang cúi đầu rồi bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để không bị lộ trước mặt Diệp Khuynh.
Xe buýt chuẩn bị khởi hành, những người đi phía sau lần lượt lên xe, đúng lúc có người đi ngang qua trước mặt Thẩm Ngang.
Thẩm Ngang ngẩng đầu nhìn một lúc, thấy hơi quen mặt do lúc nãy vừa gặp trong vòng sơ loại, vì thế nở nụ cười như ở trước mặt Diệp Khuynh, vẫy tay với cậu ta: “Buổi chiều cố lên nhé!”
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy nam sinh kia giật mình một cái, ánh mắt hoảng hốt nhìn xung quanh.
Bạn học bên trái lắc đầu nguầy nguậy.
Bạn học bên phải duỗi tay ra để ra hiệu “chính cậu, chính là cậu đấy”.
Nam sinh căng thẳng nắm chặt tay vịn, lắp bắp nói: “Cảm… cảm ơn…nhưng tôi không được vào vòng chung kết.” Thẩm Ngang: “…” Nụ cười trên mặt anh vẫn không thay đổi: “Vậy lần sau cố lên nhé!” “Hả…lần sau tôi sẽ cố gắng hết sức để vào vòng chung kết…”, nam sinh ngơ ngác trả lời xong, cẩn thận liếc nhìn Thẩm Ngang một cái, thấy anh không cười nữa mà cúi đầu xem điện thoại, sau đó mới như đứng đống lửa như ngồi đống than đi tới trước rồi ngồi xuống.
Sau thí nghiệm nhỏ này, Thẩm Ngang thấy mình có thể cầm cự được.
Chỉ cần giả vờ chào hỏi những người khác một cách thân thuộc, hầu hết mọi người đều sẽ lịch sự trả lời lại dù không biết chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi trận đấu kết thúc, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của Diệp Khuynh là được rồi.
Nghĩ như vậy, Thẩm Ngang trả lời tin nhắn của Diệp Khuynh: [Được, vậy để em nói với thầy một tiếng rằng có người nhà đến.]
……
Khi Diệp Khuynh đến gần Trung tâm thể thao tỉnh, cô đã cảm nhận được bầu không khí của trận đấu.
Sinh viên mặc quần áo thể thao khắp mọi nơi, vô cùng có mùi vị thanh xuân.
Diệp Khuynh ở trong đó chỉ một chút cũng đã bị lây…
Không thể không bị lây được.
Sau khi tan làm, Diệp Khuynh bắt đầu buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài, lấy ly latte vừa mua xuống xe.
Ở lối vào của Trung tâm thể thao, có vài cô gái đang phân dụng cụ để cổ vũ.
Diệp Khuynh ở cách vài bước nhìn thoáng qua, thấy các huy hiệu trường khác nhau được in trên các dụng cụ này.
“Chúng tôi là trường Tuyệt đại, hãy cổ vũ cho đội của chúng tôi nhé!” Có một cô gái nhiệt tình chạy đến chỗ của Diệp Khuynh, chớp mắt nhìn cô: “Chị gái, đội tuyển bơi của trường em rất mạnh đấy.” Diệp Khuynh đang chuẩn bị từ chối, một bóng người cao lớn đã nhanh chóng chen vào giữa hai người, tách cô ra khỏi cô gái nhiệt tình kia: “Xin lỗi, cô ấy đến cổ vũ tôi.”
“Thẩm Ngang.” Diệp Khuynh cười gọi anh một tiếng, sau đó nháy mắt với cô gái đang chớp mắt hình như hơi sợ hãi kia: “Như cậu ấy nói đấy, tôi chỉ đến cổ vũ cho đội bơi của trường Phúc đại thôi.”
Cô gái: “À…à…” Thẩm Ngang xoay người lại hỏi: “Chị đến cổ vũ đội bơi trường Phúc đại hay đến cổ vũ em?” “Cậu, chỉ cổ vũ cậu thôi được chưa.” Diệp Khuynh vừa nói vừa cười kéo cổ áo bị kẹp vào trong của Thẩm Ngang ra.
Chắc do vội ra ngoài nên kéo xong khoá áo rồi đi ra ngay, không chú ý đến việc chỉnh cổ áo lại cho ngay ngắn.
Chút ý cười trên khóe miệng Thẩm Ngang lúc này đã thành một nụ cười mãn nguyện.
Anh cúi người xuống, đeo thẻ người nhà lên cổ Diệp Khuynh, hài lòng nghiêng đầu nhìn một cái rồi kéo cô đi vào trong.
“Trường của em cũng cố lên nhé.” Diệp Khuynh quay đầu lại vẫy tay với cô gái lúc nãy rồi cười nói: “Nhưng chị vẫn thấy bạn nhỏ nhà chị sẽ thắng đấy.”
Cô gái phồng má lên không phục: “Hừ, trường Tuyệt đại sẽ thắng!”
Thẩm Ngang cũng không quay đầu lại, bước chân nhẹ nhàng như đi trên mây: “Diệp Khuynh, nếu như em thắng, có phần thưởng gì không?” Diệp Khuynh thấy cũng có lý, nghĩ một lúc rồi bất đắc dĩ đề nghị: “Đúng lúc được nghỉ phép năm, dẫn cậu đi chơi nhé?”
Mặc dù vốn định ở nhà lười biếng nửa tháng không bước ra khỏi cửa.
Thẩm Ngang bật cười thành tiếng, sau đó quay lại trêu chọc cô: “Chị đồng ý vì em mà đặc biệt ra ngoài chen chúc trong kì nghỉ phép năm à?” Diệp Khuynh thở dài: “Không muốn lắm. Nhưng cậu giành được quán quân, phải cho cậu phần thưởng lớn một chút mới được.”
Trong tâm lý học có một thuật ngữ gọi là “không gian cá nhân”, có nghĩa là khoảng cách không gian cảm thấy thoải mái giữa một người với người khác hoặc thứ khác trong các trường hợp khác nhau.
Yêu cầu của Diệp Khuynh về không gian cá nhân rất lớn, vì thế cô sẽ cố ý tránh tiếp xúc cơ thể với người khác trong bất kì môi trường nào.
Dù biết tàu điện ngầm rất tiện nhưng Diệp Khuynh vẫn thích tự mình lái xe ra ngoài hơn.
Đi du lịch, đặc biệt là trong các kỳ nghỉ, giống như muốn lấy mạng của người lười như Diệp Khuynh.
“Đơn giản thôi.” Thẩm Ngang vô cùng dịu dàng nói: “Nếu em thắng, m muốn muốn lấy một phần thưởng khác.” “Đó phải là thứ tôi có thể mua nổi đấy.” Diệp Khuynh cảnh cáo anh.
“Chị chắc chắn mua được mà.” Thẩm Ngang vừa nói vừa cười, chào vài sinh viên đi ngang qua bọn họ.
Những nam sinh đó hơi sững người một lúc mới ngập nừng giơ tay lên chào lại.
Dọc đường đi, Diệp Khuynh và Thẩm Ngang gặp vài nhóm người, nhưng bọn họ đều có một phản ứng giống hệt nhau.
Diệp Khuynh thấy hơi kỳ lạ, nhưng cũng lười hỏi, nên dứt khoát phớt lờ thái độ của những người này.
Chắc là tò mò xem là ai đi bên cạnh Thẩm Ngang? Thẩm Ngang sắp xếp chỗ ngồi cho Diệp Khuynh xong, còn chưa kịp dặn dò cô vài câu đã bị huấn luyện viên lớn tiếng gọi lại.
Diệp Khuynh chống cằm nhìn Thẩm Ngang chạy đi, trong lòng thấy hơi tò mò không biết anh sẽ đưa ra yêu cầu gì.
Câu nói đó của Thẩm Ngang rõ ràng đã nghĩ xong muốn thứ gì rồi.
Ừ…vì coi anh như nhóc con nhà mình nên dù anh phát huy không tốt, không giành được vị trí đầu tiên cũng phải cho anh phần thưởng, như vậy có thể khích lệ cổ vũ anh một chút.
Nhưng không biết vì sao, Diệp Khuynh lại có một niềm tin không thể lý giải rằng: Thẩm Ngang nhất định sẽ thắng.
Nửa giờ sau, trận chung kết 400 mét tự do bắt đầu, Thẩm Ngang đã giành quán quân với lợi thế hơn một mét rưỡi, anh đột nhiên lao ra khỏi mặt nước, nhìn bảng thành tích một cái rồi leo lên bờ, phớt lờ các huấn luyện viên và đồng đội đang hào hứng chạy về phía mình mà chạy về phía của Diệp Khuynh.
Huấn luyện viên dang rộng vòng tay chuẩn bị ôm Thẩm Ngang nhưng không thành: “…” Anh ta ngượng ngùng trong chốc lát rồi vội xoay người lại hét lên: “Thẩm Ngang, mặc quần áo vào! Đừng để bị cảm đấy!”
Thẩm Ngang giả điếc, trong mắt hiện giờ chỉ có Diệp Khuynh.
Rõ ràng anh đã chạy rất nhanh nhưng lúc đến gần Diệp Khuynh, tốc độ đã chậm lại, những bước cuối cùng biến thành những bước đi bộ, đứng trước mặt cô nhưng không nói lời nào, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt chờ mong.
Chàng trai trẻ vừa từ bể bơi lên, cả người còn ướt sũng, tóc dính vào cổ và má, nước chảy xuống xương quai xanh đọng lại một vũng nước nhỏ, cả cơ thể anh căng tràn hơi thở thanh xuân.
Diệp Khuynh ra hiệu cho anh: “Bọc người lại!”
Thẩm Ngang chớp mắt, ngoan ngoãn đi lấy khăn tắm khoác lên người, sau đó háo hức nhìn Diệp Khuynh ám chỉ nhắc nhở cô: “Diệp Khuynh, em thắng rồi.”
“Vậy cậu muốn gì?” Diệp Khuynh cười hỏi, thật ra trong lòng cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, dù Thẩm Ngang có đưa ra yêu cầu quá đáng nào thì cô cũng sẽ đáp ứng ngay lập tức.
Thật ra biểu cảm vừa rồi của Thẩm Ngang quá đáng yêu, giống như một đứa trẻ đang chảy nước miếng khi nhìn những viên kẹo đắt tiền mà mình không mua nổi ở ngoài cửa của cửa hàng vậy.
Diệp Khuynh làm sao đành lòng không đưa nó cho anh chứ.
Ánh mắt Thẩm Ngang sáng ngời: “Em muốn sau này trước khi chị quyết định có quan hệ tình cảm với ai khác, chị có thể hỏi ý kiến của em trước.”
Diệp Khuynh sững sờ hai giây.
Trong khoảng hai giây này, Thẩm Ngang vô cùng căng thẳng, anh nhanh chóng giải thích: “Là bố mẹ em đấy, bọn họ sợ chị bị đàn ông xấu lừa đi, lải nhải rất lâu, cho nên em nghĩ…”
“Có thể.” Diệp Khuynh ngắt lời anh.
“…” Bây giờ đến lượt Thẩm Ngang sửng sốt, anh như không dám tin nên hỏi lại một lần nữa: “Thật sao? Chị thật sự đồng ý rồi sao?” “Thật mà.” Diệp Khuynh bật cười sau đó véo má anh: “Cậu thắng rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT