Cha Thẩm bị sặc một trận này cũng không quá nghiêm trọng, một lát rồi ngừng, nhưng trên mặt vẫn là kinh ngạc chưa tỉnh hồn, không ngừng vỗ ngực hít sâu.
Mẹ Thẩm tức giận véo cánh tay ông ấy: "Chỉ có sặc nước miếng thôi mà nhìn ông như mắc bệnh nan y vậy, ăn tiếp đi."
“Nói không chừng là bệnh nan y.” Vẻ mặt cha Thẩm nghiêm túc nói: “Là ở mắt.”
Thân là một nhà văn khoa học viễn tưởng, cha Thẩm thường nói những từ và liên tưởng người khác không thể hiểu được, đừng nói những người khác, ngay cả Dịch Khuynh cũng đã sớm quen với điều đó.
Mọi người không tiếp câu nói không đầu không đuôi này của ông, trực tiếp nhảy sang chủ đề tiếp theo.
Không biết có phải do sặc ngụm nước kia truyền đến cảm hứng hay không, mãi cho đến khi kết thúc bữa tối, vẻ mặt của cha Thẩm vẫn như bừng tỉnh, giống như hồn vía đã rời khỏi cơ thể vậy.
Dịch Khuynh nhìn đồng hồ hỏi Thẩm Ngang một câu: "Hôm nay cậu ở đâu?"
"Đi về cùng chị." Thẩm Ngang dừng một chút, bổ sung nói: "Ngày mai có huấn luyện."
Cha Thẩm đột nhiên tỉnh táo lại, lời nói ý vị sâu xa: “Dịch Khuynh, cháu đã vất vả rồi.”
Dịch Khuynh cười nói: "Dù sao một mình cháu lái xe trở về, không có việc gì."
Sắc mặt cha Thẩm nặng nề: “Thẩm Ngang, con theo cha vào phòng làm việc.”
Ông nói xong liền xoay người rời đi trước.
Dịch Khuynh giữ chặt Thẩm Ngang, nhỏ giọng hỏi anh: “Chuyện cậu làm việc ở nhà tôi cậu chưa nói cho bọn họ biết à?”
Thẩm Ngang cao hơn Dịch Khuynh rất nhiều, ngay cả khi cô ấy kiễng chân khi thì thầm thì cô ấy cũng phải dựa vào sự phối hợp của Thẩm Ngang nghiêng đầu sang một bên mới đạt được.
Nghe xong, Thẩm Ngang chợt "À" một cái, giống như lần đầu tiên nhớ tới chuyện này: "Em quên mất, lát nữa em sẽ nói với ông ấy."
Dịch Khuynh gật đầu.
Cô ấy cũng không muốn bị coi thành một ví dụ tin tức xã hội về việc lừa gạt buôn bán nam sinh viên đại học, như vậy công ty sẽ đi đời.
Thẩm Ngang đi theo cha Thẩm, mẹ Thẩm vui vẻ nói với Dịch Khuynh: “Thằng bé vẫn nghe lời cháu nhất, giống như khi nó còn nhỏ, nó cũng là người thân thiết nhất với cháu.”
Nghe những lời hồi tưởng của bà, Dịch Khuynh cũng không tự chủ nở nụ cười.
Khi cô còn nhỏ, Thẩm Ngang giống như một con thú cưng và đồ trang sức đi theo sau lưng - đặc biệt là sau khi sự kiện cắt ngón tay xảy ra.
“Nhưng nó cũng là người lớn rồi, nếu nó làm chuyện gì khiến cháu tức giận thì cứ mắng nó là được.” Mẹ Thẩm khoanh tay nói: “Không cần bởi vì chuyện lúc còn bé phải kiêng kỵ cái gì."
Dịch Khuynh gật đầu.
Mẹ Thẩm như là nhớ tới cái gì, khóe mắt mang theo ý cười: “Cũng đừng như trước, vô cớ khoác lên người bộ lọc, cho rằng tên tiểu tử Thẩm Ngang kia tính tình tốt a.”
Dịch Khuynh cho rằng bộ lọc của cô ấy không quá nghiêm trọng, nhưng vấn đề bộ lọc của nhà họ Thẩm đối với Thẩm Ngang ngược lại rất nghiêm trọng.
Liền có chút giống cha Dịch Khuynh, đến bây giờ vẫn tin chắc rằng món ăn yêu thích của Dịch Khuynh là cá chiên nhỏ.
Dịch Khuynh quả thực thích nó.
- Khi cô ấy khoảng mười tuổi.
Nhưng không thể ngăn được ký ức về cha vĩnh viễn dừng lại ở năm đó, mỗi khi trở lại gặp Dịch Khuynh, ông đều sẽ vui vẻ mua một đống cá đù vàng nhỏ và cá đù vàng lớn về ăn.
Dịch Khuynh cho dù khó hiểu nhưng cũng không nói, "Con gái tôi thích ăn cá đù vàng nhất" dường như đã trở thành một quy luật sắt trong tâm trí của cha Dịch.
Có khả năng nhà họ Thẩm với Thẩm Ngang cũng kiểu tình huống này .
Rốt cuộc, Dịch Khuynh vẫn tin tưởng mắt thấy mới là thật, Thẩm Ngang mà cô ấy gặp tính tình rất tốt.
Cái này cũng không thể bị làm giả đi.
...
Mặc dù đến nhà họ Thẩm Dịch Khuynh không đi tay không, nhưng khi cô rời đi, rõ ràng cô cầm nhiều đồ hơn lúc đến.
Thẩm Ngang giúp đỡ xách phần lớn chúng - hay nói cách khác, cha mẹ anh không nỡ lòng để Dịch Khuynh cầm, vì vậy đã nhét hết đồ vào trong tay người đàn ông cao to.
Cả nhà tiễn đến bãi đậu xe dưới lòng đất, khi Dịch Khuynh lái xe về phía lối ra, anh vẫn có thể nhìn thấy ba bóng người đang đứng đó từ kính chiếu hậu.
Sau khi về đến nhà, Dịch Khuynh thở dài từ đáy lòng: "Bọn họ vẫn như cũ, cảm giác mấy năm nay không hề thay đổi, thật tốt."
Đây có lẽ là cái gọi là tâm hồn trẻ thơ.
Dịch Khuynh thực sự cảm thấy rằng tâm lý của cô ấy khá già so với hai người bọn họ.
Thẩm Ngang, người vừa ra khỏi thang máy cùng tầng với cô, ừ một tiếng rồi nói: “Vừa rồi cha mẹ em nói với chị…”
Dịch Khuynh sửng sốt một lúc mới hiểu ra: "Chuyện chú dì muốn tác hợp tôi và cậu còn có anh cậu? Cậu đừng để trong lòng, tôi lớn lên cùng các cậu, mối quan hệ của chúng ta không khác nhau chị em ruột bao nhiêu. Tôi sẽ không xuống tay với hai người đâu."
Cô hài hước thêm giọng vào cuối câu để trấn an Thẩm Ngang dường như vẫn đang trầm tư.
"Chú dì cũng hay nói đùa, cũng không ép hôn."
Khi Dịch Khuynh nói xong, đèn cảm biến trong hành lang vừa tắt, mọi thứ xung quanh cô đột nhiên chìm vào bóng tối.
Có lẽ là do làm việc lâu năm nên đối với giọng nói bình thường luôn có phản ứng không quá nhạy bén.
“Chị cho rằng em vì chuyện này mà không vui sao?” Thẩm Ngang đứng tại chỗ hỏi.
Dịch Khuynh quay lại để nhìn khuôn mặt của Thẩm Ngang dưới ánh trăng chiếu vào từ bên ngoài, nhưng không thể nhìn rõ biểu cảm của anh.
Dáng người anh cao, được phác họa bởi bóng tối và đèn nền, khiến Dịch Khuynh có cảm giác áp bách không quá quen thuộc.
Dường như đề tài cảm xúc chân thật có chút điểm để bàn luận.
Dịch Khuynh suy nghĩ một lúc: "Vậy thì... Bọn họ đến bây giờ vẫn nghĩ tính tình cậu không tốt? Ấn tượng của cha mẹ đối với con cái của họ rất khó thay đổi, nhưng ít nhất tôi biết cậu bây giờ rất tốt. Tôi chắc chắn tôi có thể bù đắp một chút mất mác cậu bị phủ định?"
Thẩm Ngang lẩm bẩm câu gì đó.
“Hả?” Dịch Khuynh phát ra âm mũi dò hỏi.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Ngang đang dừng trên mặt mình, giống như muốn dùng ánh mắt dò xét lời cô nói là thật hay giả.
Trầm mặc hồi lâu, anh cuối cùng buông ra, trong giọng nói lộ ra ý cười: "... Chị là Dịch Khuynh, đương nhiên có thể."
Dịch Khuynh thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn dễ dỗ dành.
...
Sau hai tháng không ngừng đẩy nhanh tốc độ, Dịch Khuynh cuối cùng đã dẫn dắt đội hoàn thành việc trang trí biệt thự được sử dụng để ghi hình trước khi phát sóng chương trình tạp kỹ hẹn hò của đạo diễn Lương.
Việc nghiệm thu kéo dài cả buổi sáng, khi mặt trời lên đến giữa trưa mới kết thúc mỹ mãn.
"Vất vả rồi, không có sai sót gì, tôi hoàn toàn hài lòng, hợp tác vui vẻ." Đạo diễn Lương bắt tay với Dịch Khuynh, đùa giỡn hỏi: "Ăn bữa cơm trưa có tính là tăng ca không?"
Dịch Khuynh cũng liếc nhìn đồng hồ: "Ăn cơm hộp sao?"
Kỹ sư của đội xây dựng nghe thấy thì nói đùa: "Tôi biết, nhà thiết kế Tiểu Dịch của chúng tôi hôm nay chắc chắn lại mang cơm của mình đến."
“Mang cơm tới?” Đạo diễn Lương tò mò hỏi.
Một đám người lập tức mồm năm miệng mười giải thích với đạo diễn Lương.
"Mỗi ngày mang đến món ăn thịnh soạn như vậy, vừa nhìn là kết hợp tốt a!"
"Tác dụng giữ nhiệt của hộp cơm cô ấy thật hiệu quả, mở ra vẫn còn nóng, hộp cơm trên tay sẽ lập tức mất đi mùi thơm, ông nói có đúng không?"
Trong khi họ vẫn còn đang kể khổ, trợ lý của Dịch Khuynh vừa mang hộp cơm trưa của cô đến.
Dịch Khuynh đang định mở hộp cơm thì phát hiện một đám đông đang tiến lại gần mình, xếp thành một vòng tròn để cô ngồi ở giữa, với tư thế “không tin mắt thấy mới là thật”.
"Đạo diễn Lương, ông cũng đừng không tin, tôi nói cho ông biết, ông xem cái này xong càng không muốn ăn."
Đạo diễn Lương rất có tinh thần khiêu chiến: "Được, nếu tôi không muốn ăn cơm hộp, tôi mời mọi người ra ngoài ăn mừng kết thúc hạng mục."
Dịch Khuynh: "..." Một nhóm người ở độ tuổi ba, bốn năm mươi vẫn ngây thơ như học sinh tiểu học.
Đây có phải là cái gọi là "hạnh phúc của đàn ông rất đơn giản"?
Phớt lờ những ánh nhìn xung quanh, cô thong thả mở hộp cơm cách nhiệt ba lớp.
Tầng trên chia làm 2 ngăn để các loại rau củ xào theo mùa với cà chua bi và đậu hủ khô, tầng giữa là thịt kho tàu màu xốt, tầng dưới là cơm và ít ngũ cốc, bên cạnh là ngăn để đồ ăn cà tím với thịt băm.
Sau đó, trợ lý của Dịch Khuynh đi đ trở lại, vặn một chiếc bình giữ nhiệt nhỏ, trong đó có súp ngon.
Đều là món nhà nấu nhưng món nào cũng được chế biến đẹp mắt, đủ màu sắc và hương thơm.
Có câu nói rất hay, phản phác quy chân [1].
[1] Phản phác quy chân: Lúc đạt đến điểm cao nhất, cũng chính là lúc quay lại điểm xuất phát.
Có thể nấu những món ăn cầu kỳ không có nghĩa là đại diện cho trình độ, nhưng có thể làm cho mỗi món ăn nấu ở nhà trở nên hoàn hảo, đó nhất định là Trù thần thâm tàng bất lộ.
Đạo diễn Lương trước nay rất tự tin vào bản thân trong bụng ọt ọt một tiếng, ông không chút ngượng ngùng che bụng: "Được, tôi thua, vậy chúng ta ra ngoài ăn cơm."
"Không mang theo nhà thiết kế Tiểu Dịch!"
"Không mang theo cô ấy, đồ ăn của người ta so với chúng ta tốt hơn nhiều."
Một nhóm người chua xót rời đi, Dịch Khuynh vẫy tay ra hiệu tiểu trợ lý cũng đi ăn cơm, sau đó bình tĩnh ngồi xuống biệt thự bỏ hoang một mình thưởng thức thời gian ăn trưa.
Điện thoại rung vài cái, có tin nhắn.
Dịch Khuynh đưa tay cầm lên thì thấy đó là tin nhắn của Thẩm Ngang: 【Đấu loại đã kết thúc. 】
Kèm theo là ảnh chụp bảng xếp hạng kết quả sơ bộ, anh đứng đầu với lợi thế lớn.
Dịch Khuynh suy nghĩ một lúc và trả lời: [Khi nào là trận chung kết?】
[Thẩm Ngang: Buổi chiều.】
【Thẩm Ngang: Bữa trưa ngon không? Không nên bởi vì bận bịu công việc mà quên mất.】
Dịch Khuynh tùy tiện chụp lại hộp cơm đang ăn dở của mình, nghĩ nghĩ rồi quay lại phòng làm xin nghỉ làm buổi chiều.
Vừa kết thúc một hạng mục lớn nên Dịch Khuynh muốn nghỉ ngơi cũng không có gì đáng trách, dễ dàng được phê ngày nghỉ.
Ông chủ dễ nói chuyện thậm chí còn cho phép cô nghỉ thêm vài ngày để sử dụng hết số ngày nghỉ đông tích cóp không dùng đến.
Các đồng nghiệp trong bộ phận nhân sự giơ hai tay hai chân đồng ý: [Rõ ràng cô ấy không tăng ca, nhưng ở mức độ nào đó mà nói cũng là quỷ cuồng công việc. Cầu xin cô hãy sử dụng hết phép năm mà bạn đã tích trữ trong nhiều năm, tôi chỉ thiếu cầu xin ông chủ cưỡng chế cho cô nghỉ!】
Ông chủ xấu hổ: [Đó không phải là bởi vì lịch trình của Dịch Khuynh quá bận rộn sao. 】
[Dịch Khuynh: Bao nhiêu ngày? 】
[Nhân sự: Khoảng bốn mươi bảy ngày. 】
Ông chủ lặng lẽ rút lại tin nhắn trên để Dịch Khuynh dùng hết ngày nghỉ đông.
[Dịch Khuynh: Vậy thì tôi sẽ nghỉ hai tuần.】
[Ông chủ: Được, không phải bốn mươi bảy ngày là được. 】
[Nhân sự: Nhận được. Có thể đi du lịch nước ngoài? 】
[Dịch Khuynh: Không, ở nhà nằm, còn tiết kiệm tiền. 】
Sau khi hoàn thành các thủ tục nghỉ đông có lương, Dịch Khuynh đặt trạng thái làm việc của mình về [Đang nghỉ phép], tắt tiếng điện thoại và trực tiếp chuyển sang chế độ cá muối ngoài giờ làm việc.
Khi chuyển lại trang điện thoại để trả lời tin nhắn của Thẩm Ngang, Dịch Khuynh chợt nhớ ra một vấn đề.
-- Hóa ra trong giờ làm việc cô ấy chưa bao giờ trả lời tin nhắn riêng tư, cô ấy bắt đầu bỏ thói quen này từ khi nào?
... Nhớ lại, vết thương trên cánh tay của Thẩm Ngang còn chưa tốt liền trở lại đội sớm để tiếp tục huấn luyện thường ngày, Dịch Khuynh không khuyên nổi, lại không yên lòng, mỗi ngày buổi sáng buổi chiều đều phải nhắn tin cho anh xác nhận tình hình.
Giống như vàng krypton chỉ có số không và vô số lần, luật sắt sẽ bị phá vỡ một lần sẽ bị phá vỡ vô số lần.
Dịch Khuynh nhìn vào cửa sổ trò chuyện, trước đó không lâu Thẩm Ngang đã trả lời biểu tượng cảm xúc giơ ngón tay cái mà anh thường sử dụng, đại khái là anh cảm thấy hài lòng với việc cô ấy ăn đúng giờ.
Dịch Khuynh gõ với tâm trạng phức tạp: [Thẩm Ngang, cậu là ngoại lệ trong cuộc đời tôi. 】
Thẩm Ngang “Đang nhập…” một hồi, sau đó gửi một câu: [Vậy trong cuộc đời chị có bao nhiêu ngoại lệ?】
Dịch Khuynh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đời người có rất nhiều ngoại lệ! Thêm cái nữa liệu có quá đáng không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT