Một tuần sau khi gặp lại Thẩm Việt, cuối cùng gia đình nhà họ Thẩm mời Dịch Khuynh đến nhà họ ăn tối.
Thẩm Ngang đặc biệt về nhà sớm trước một ngày, chuẩn bị vừa thấy mặt đã đánh Thẩm Việt một trận.
Thẩm Việt cảm thấy rất oan uổng: “Không phải anh cố ý tới tìm Dịch Khuynh, chính chị ấy tự mình tới cửa hàng của anh, hơn nữa cũng là chị ấy chào hỏi anh trước!”
Thẩm Ngang chế nhạo: Làm sao Dịch Khuynh có thể sai được, vậy tất cả đều là lỗi của Thẩm Việt.
Trước khi bị đánh, Thẩm Việt giơ hai tay lên cao, cái khó ló cái khôn nghĩ ra một cái cớ: "Đợi đã, đợi đã! Ngày mai, Dịch Khuynh sẽ đến làm khách. Ngộ nhỡ mặt mũi anh bị sưng tím thì phải giải thích với chị ấy thế nào?"
Động tác của Thẩm Ngang dừng lại một chút.
Thẩm Ngang thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Thẩm Ngang nhàn nhạt nói: “Anh không xuất hiện là được.”
Cha Thẩm từ trong phòng làm việc thò đầu ra xem cuộc chiến giữa hai người con trai, cảm thấy cuộc chiến không quá kịch liệt nên hắng giọng thu hút sự chú ý của bọn họ: “Có ai nhớ Dịch Khuynh thích ăn gì không? Ngày mai ta đi mua đồ mới về."
Thẩm Việt lập tức ôm chặt bả vai Thẩm Ngang, cực lực khuyên bảo: “Thẩm Ngang biết, nó đặc biệt đặc biệt biết!”
Thẩm Ngang liếc nhìn anh trai mình, vừa lật cổ tay, anh dễ dàng loại bỏ kỹ thuật mánh lới khóa khớp dở tệ của Thẩm Việt.
“Vậy thì tốt, Thẩm Ngang con đến, đến đây.” Cha Thẩm vẫy tay với Thẩm Ngang như tìm được cứu tinh: “Con lập một tờ danh sách cho cha, ngày mai cha sẽ dựa theo đó đi mua.”
“Con sẽ đi mua.” Thẩm Ngang từ chối.
“Ồ...” Cha Thẩm thở phào nhẹ nhõm, giao nhiệm vụ này cho đứa con trai út vừa mới trưởng thành mà không có chút gánh nặng nào: “Vậy thì con mua nhiều một chút, mua tốt một chút. Hai đứa các con đều ở tuổi ngay cả chó cũng ghét, Dịch Khuynh chăm sóc hai người các con, bây giờ đã lớn thành thiếu nữ rồi, tính tình khẳng định cũng rất tốt đúng không?"
Vợ chồng nhà họ Thẩm đối với Dịch Khuynh có gương lọc kỳ kỳ quái quái, nguyên nhân có lẽ là bởi vì hai vợ chồng luôn muốn có một cô con gái, nhưng cuối cùng lại sinh liên tiếp hai đứa con trai.
Ngoài ra, từ nhỏ Dịch Khuynh đã là một cô bé rất xinh đẹp, lại thân thiết với Thẩm Việt và Thẩm Ngang nên trong lòng vợ chồng nhà họ Thẩm cô ấy đương nhiên được gắn mác là "con nhà người ta".
Thẩm Ngang cũng không ngẩng đầu lên nói: "Rất tốt."
“Khi còn nhỏ đã đẹp, hiện tại chắc chắn càng xinh đẹp hơn!” Cha Thẩm tự tin nói.
Thẩm Ngang: "Xinh đẹp."
“Không biết có bạn trai chưa?” Cha Thẩm bắt đầu lo lắng: “Từ nhỏ cha cô bé đã nuôi thả, không biết có chấn giữ cửa ải tốt này hay không…”
Thẩm Ngang ngắt lời ông: “Không có bạn trai.”
Cha Thẩm yên tâm: "Cũng tốt, ta nhớ rằng Dịch Khuynh lớn hơn Thẩm Việt bốn tuổi, vẫn còn rất trẻ, những người xuất sắc không cần phải vội vàng tìm bạn đời."
Năm giây trôi qua.
Cha Thẩm đột nhiên ngẩng đầu: “Thẩm Ngang, sao con biết rõ ràng như vậy?”
Thẩm Ngang nghiêng đầu, với thái độ "Ai cần cha lo".
Thẩm Việt vốn đã vui đến thắt lưng cũng không thẳng lên được, dưới ánh mắt tử vong của Thẩm Ngang, anh cố gắng nhịn cười: “Cha, cha tiếp tục trở về viết văn chương của người đi, có ngày chủ biên lại giết đến tận cửa thúc giục.”
Cha Thẩm ''A'' một tiếng, vẻ mặt rất mất mát.
Ông ấy tội nghiệp cò kè mặc cả: “Nhưng ngày mai Dịch Khuynh tới làm khách, ta không thể nghỉ ngơi một chút sao…”
"Cha, chúng ta nói cho hợp lý đi. Cha đã nghỉ ngơi sáu tháng rồi." Thẩm Việt khẽ mỉm cười: "Hôm nay cha ở trong nhà bốn tiếng, viết được bao nhiêu dòng?"
Cha Thẩm không thể trả lời câu hỏi sắc bén này, đẩy đẩy kính mắt lặng yên không một tiếng động đóng cửa lại.
Mẹ Thẩm vội vã ra khỏi phòng thay đồ, tay trái và tay phải đều cầm một bộ quần áo: “Ngày mai mẹ nên mặc gì? Có nên ăn mặc đoan trang hào phóng hơn không?”
Thẩm Ngang ngước mắt lên, có chút hứng thú đảo mắt qua: “Sao cũng được.”
Thẩm Việt trả lời khéo léo hơn nhiều: “Mẹ, Dịch Khuynh đã nhiều lần nhìn thấy mẹ đi phỏng vấn về nhà với đóng bùn đất trên người.”
"..." Thẩm mẹ trừng mắt nhìn hai đứa con trai vô dụng, sau đó xoay người trở về phòng để quần áo.
“Em có cảm thấy Dịch Khuynh giống con của cha mẹ hơn hai chúng ta không?” Thẩm Việt vỗ vai Thẩm Ngang hỏi.
Thẩm Ngang cười xùy một tiếng.
“Nếu có thể đạt được thứ mình muốn, vậy cũng coi như một nửa con gái.” Thẩm Việt lại có chút suy nghĩ nói.
“...” Thẩm Ngang dừng lại hai giây, đập cánh tay Thẩm Việt trên vai mình.
Thẩm Việt tránh không kịp hoàn toàn nhận trọn cú đập, anh dùng khí thế muốn ăn đòn không biết sợ xông tới trước mặt Thẩm Ngang: “——Này, em có gan nghĩ, thì em có gan không đỏ mặt đi? Nếu đỏ mặt trước mặt Dịch Khuynh, chị ấy sẽ không nghi ngờ em chứ?"
Thẩm Ngang lạnh lùng liếc anh một cái.
“Sẽ không, bởi vì em xấu hổ .” Anh giải thích.
Thẩm Việt tưởng chèn ép được Thẩm Ngang xuống, lại bị bảy chữ này kích thích đến toàn thân nổi da gà.
...
Ngay khi Dịch Khuynh vừa đến nhà họ Thẩm, cô đã được chào đón nồng nhiệt.
Dù đã mấy năm không gặp nhưng cô ấy vẫn dung nhập vào gia đình này mà không gặp vấn đề gì.
Vài năm trước, Dịch Khuynh không hình dung được của nhà họ Thẩm như thế nào, nhưng bây giờ cô ấy biết cái này gọi là "ngốc bạch ngọt".
Cha Thẩm là một tiểu thuyết gia khoa học viễn tưởng, còn mẹ Thẩm là một phóng viên thể thao, cả hai đều rất thuận buồm xuôi gió trong công việc và là những người xuất sắc trong lĩnh vực của họ.
Nhưng quả thực giống như bổ sung cho nhau, hai người kia đang làm việc ngoại trừ chỗ làm vô cùng qua loa cho xong chuyện, lừa gạt cho có lệ.
Nghĩ đến đây, Dịch Khuynh đột nhiên im lặng.
——Chẳng lẽ thói quen biến thành cá muối sau giờ làm việc của mình là chịu ảnh hưởng từ nhà họ Thẩm khi còn bé?
“Ai nha, Tiểu Dịch.” Mẹ Thẩm nắm lấy tay Dịch Khuynh tràn đầy tình mẫu tử: “Trước đó ta đã nói rồi, cháu lớn lên nhất định sẽ thành mỹ nhân, quả nhiên không nói sai. Ở trường đại học nhất định có rất nhiều con trai theo đuổi cháu đúng không?"
Dịch Khuynh ăn ngay nói thật: "Thật ra không có, cháu khá bận rộn ở trường đại học cũng không biết nhiều người cùng chuyên ngành."
Mẹ Thẩm che miệng cười trộm: "Là cháu không để ý ai đúng không? Nam sinh đại học có nhiều hormone thịnh vượng nhất, đứa nào cũng muốn yêu hơn là học."
Bà vừa dứt lời Thẩm Việt bưng đĩa trái cây vừa đi vào phòng khách liền phụt một tiếng cười khúc khích, lại nhanh chóng nghiêm mặt lại.
“Con cười cái gì?” mẹ Thẩm cáu giận nói: “Còn không mau vào bếp phụ giúp đi!''
Thẩm Việt che khóe miệng đang nhếch lên điên cuồng, gật đầu với Dịch Khuynh, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
Mà Thẩm Ngang đã sớm bận rộn trong bếp.
Dịch Khuynh đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ: "Hai người bọn họ đều có thể nấu ăn, cháu còn lớn hơn họ, nhưng lại không thể làm được gì."
Mặc dù làm một người phế vật sinh hoạt thực sự rất vui vẻ.
"Con gái không muốn học thì không cần phải học." Mẹ Thẩm không cho là đúng: "Cháu có nghĩ rằng dì có thể sửa điều hòa, tủ lạnh, máy giặt hay thay bóng đèn không? Dù sao thì bây giờ Internet và dịch vụ ngành công nghiệp đang phát triển, bất kể cháu cần dịch vụ gì, chỉ cần tìm người tới sửa trên nền tảng dịch vụ phục vụ là tốt rồi.''
Dịch Khuynh vô cùng đồng ý: "Chỉ cần có tiền."
Mẹ Thẩm nắm chặt tay cô, như tìm được tri kỷ: “Đúng vậy, con gái nhất định phải có tiền!”
"Nhà thông minh bây giờ khá phát triển." Dịch Khuynh yên tâm nói cái lười của mình: "Cháu mới mua một chiếc máy tẩy rửa cách đây vài tháng, lau nhà sạch sẽ lại không có mùi khác thường, rất tiện lợi."
"Thật sao?" Mẹ Thẩm cảm thấy rất hứng thú:"Cái nào? Nhanh cho ta xem một chút ——đến, chúng ta kết bạn trước đi."
Cha Thẩm ở bên cạnh mấy lần mở miệng muốn nói lại thôi, cuối cùng cầm chén trà quyết định không nói nữa.
Buồn cười chết mất, căn bản không chen vào cuộc trò chuyện được.
Sau khi Dịch Khuynh và mẹ Thẩm thêm bạn bè thì mở điện thoại di động lên để tìm kiếm lịch sử đơn đặt hàng: "Với cái này, sức lực cháu yếu, nhưng khi sử dụng nó cũng không cảm thấy mệt mỏi. Thêm nước một lần có thể lau sàn 150 mét vuông... Nhưng gần đây đều là Thẩm Ngang sử dụng nó."
Cha Thẩm cuối cùng cũng tìm được cơ hội để cắt ngang, kinh ngạc đặt câu hỏi trước mẹ Thẩm: "Thẩm Ngang đang dùng?"
Dịch Khuynh cũng sửng sốt, cô không ngờ rằng Thẩm Ngang không nói với bố mẹ anh về công việc bán thời gian của mình.
Thẩm Ngang không có ở bên cạnh, Dịch Khuynh không biết mình có thể tiết lộ bao nhiêu, đành phải chọn chân tướng sự thật nói một câu: “Hiện tại cháu ở nhà cũ, tình cờ là hàng xóm, thỉnh thoảng ghé thăm nhau hay gì đó."
Hầu như ngày nào Thẩm Ngang cũng đến nhà cô, cô cũng đến nhà Thẩm Ngang một lần, đây là đến cửa thăm nhà nhau đúng không?
"Nó lau sàn nhà cho cháu à?" Mẹ Thẩm vui mừng: "Gần đây nó mới bắt đầu học nấu ăn. Không nghĩ tới lúc này mới mấy tháng nó còn bắt đầu tự học tổng vệ sinh? Sau sinh nhật 18 tuổi, giống như độ kiếp, thật lợi hại."
Cha Thẩm cảm thấy được giải thoát sâu sắc: "Trước kia trong nhà tôi đều là người nấu cơm, bây giờ có thể tính là có một người kế vị rồi."
Dịch Khuynh cảm thấy Thẩm Ngang nấu ăn thực sự rất ngon, điều này có thể liên quan đến di truyền và thiên phú, cha Thẩm là một đầu bếp dân gian.
Nhưng xét thấy giống như suýt chút nữa đã vạch trần bí mật nhỏ của Thẩm Ngang, Dịch Khuynh không nói điều này ra mà chuyển chủ đề sang nhà thông minh.
Lúc trước Dịch Khuynh rất thân với cha Thẩm mẹ Thẩm, cô dành phần lớn thời gian khi còn nhỏ của mình ở nhà họ Thẩm.
Vì vậy, nửa tiếng trước khi thức ăn được dọn lên cũng đủ để cô nhanh chóng hòa nhập lại với không khí gia đình.
Thẩm Việt và Thẩm Ngang ngồi trên bàn ăn đều rất im lặng, người này ăn còn nghiêm túc hơn người kia; Dịch Khuynh trò chuyện từ nam tới bắc với cha của Thẩm và mẹ của Thẩm, không hiểu sao cảm thấy mình và bọn họ thuộc cùng một thế hệ.
“Mà lại nói, hiện tại có rất nhiều thanh niên đều không vội kết hôn, hoặc là không có dự định kết hôn chút nào.” Mẹ Thẩm cảm thán dứt lời, sau đó rất tùy ý hỏi: “Dịch Khuynh thì sao? Về sau định tìm bạn trai không?"
Cha Thẩm cũng quan tâm đến chủ đề này: "Nếu cháu muốn, thích kiểu gì nói cho chú nghe một chút, về sau ta nhìn thấy thì sẽ để ý giúp cháu cho."
Có lẽ vì thái độ vợ chồng nhà họ Thẩm nhắc đến chủ đề này rất tôn trọng, Dịch Khuynh cũng không cảm thấy bị xúc phạm nên đã tổng kết tiêu chuẩn chọn bạn đời của mình: “Tính tình tốt, thích làm việc nhà và nấu ăn, tiền lương của cháu không tệ. Vì vậy, tiền lương của nhà trai ngược lại không quan trọng.”
Cha Thẩm vỗ đùi, nói thẳng: "Tính tình tốt, thích làm việc nhà, lại biết nấu ăn. Đó chẳng phải là Thẩm Việt nhà chúng ta sao!"
Mẹ Thẩm giơ tay tán thành: “Đúng vậy, vừa vặn Thẩm Việt cũng không có bạn gái, cháu suy tính một chút?”
Thẩm Ngang: "..."
Cảm thấy mình sắp gặp phải đại họa, Thẩm Việt chậm rãi đặt ra một dấu chấm hỏi, sau đó nhanh chóng tự mình sửa sai: “Không, tài nấu ăn của con chỉ ở mức cà chua xào trứng, chưa nói đến việc dọn dẹp, con còn vụng về nữa luôn làm vỡ đồ... Đúng rồi, Thẩm Ngang nấu ăn giỏi hơn đúng không? Cả một bàn này đều là nó làm!"
Cha Thẩm giống như bị chọc cười xua tay: “Thẩm Ngang không phải vì 'tính tình tốt' mà bị đánh trượt sao?"
Dịch Khuynh cảm thấy nghi ngờ trước lời nói của họ: "Tính khí của Thẩm Ngang rất tốt."
Trên mặt cha Thẩm mẹ Thẩm đồng thời lộ ra biểu cảm trìu mến.
Cha Thẩm lắc đầu: “Dịch Khuynh, con đừng chiều chuộng nó như hồi còn bé.”
Mẹ Thẩm cười, nhéo má Dịch Khuynh: “Cái miệng nhỏ nhắn này của con thật là biết nói lời dễ nghe.”
Dịch Khuynh bắt đầu cảm thấy rằng Thẩm Ngang mà người một nhà này biết hoàn toàn không phải là Thẩm Ngang mà cô biết.
——Nếu tính tình Thẩm Ngang còn không tốt,vậy trên đời này có ai tính tình không tốt sao?
Trước khi Dịch Khuynh hỏi lại lần nữa, cô ấy nhận thấy động tác Thẩm Ngang đang ngồi lùa cơm đối diện thấp hơn một chút, như thể cảm thấy không biết làm thế nào với đề tài này.
Có lẽ chỉ mới mười tám tuổi, bị cô lớn hơn vài tuổi lôi kéo cùng nhau nói đùa, cảm thấy xấu hổ?
Nhưng với dáng người của anh, cho dù anh cuộn tròn như thế nào thì vẫn là một quả bóng lớn.
Cười chết đi được, hoàn toàn không thể thu nhỏ cảm giác tồn tại.
Dịch Khuynh tốt bụng cứu Thẩm Ngang thoát khỏi rắc rối: "Cháu đều nhìn Thẩm Việt Thẩm Ngang lớn lên, giống như em trai mình vậy, sẽ không ra tay với hai người họ."
Những lời này giống như còi báo động phòng không, vừa vang lên trong nháy mắt, lập tức bốn người còn lại trên bàn đều dừng động tác, nhìn về phía Dịch Khuynh.
Lòng bàn chân Dịch Khuynh đột nhiên ẩm ướt, như vừa mới bắt tay vào làm, mỗi lời nói đều sợ làm mất lòng người khác: "...?"
Vẻ mặt cha Thẩm mẹ Thẩm thất vọng.
"Vốn còn muốn thân càng thêm thân đây."
"Đúng vậy, tuổi này ta cũng không muốn sinh thêm con... Hơn nữa, ngộ nhỡ nếu như còn là một con trai thì phải làm sao bây giờ!"
Thẩm Việt ha ha một tiếng: "Nghe chị nói như vậy, cảm giác giống như trở về thời thơ ấu. Nói đến đây, tôi còn nhớ rất nhiều chuyện khi còn bé, ví dụ như lần đó chúng ta lẻn đến văn phòng xã..."
Khi ba thành viên còn lại của nhà họ Thẩm bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ một cách thích thú, Dịch Khuynh nhìn Thẩm Ngang, phát hiện anh đã cúi đầu xuống tiếp tục lùa cơm, như thể người vừa rồi nhìn chằm chằm vào cô ấy là ảo giác.
Dịch Khuynh đang định gắp cho anh một miếng xương cao bồi, Thẩm Ngang dừng đũa một chút, ngẩng đầu cười nói: “Cảm ơn.”
Cha Thẩm đang uống trà đúng lúc nhìn thấy nụ cười của Thẩm Ngang, trong lúc ngây người đã xảy ra thảm kịch: "Phốc... khụ khụ khụ khụ khụ khụ!!"
...
Trong sự hỗn loạn trên bàn ăn, Thẩm Ngang cho miếng xương cao bồi mà Dịch Khuynh gắp tới đưa vào trong miệng nhai sạch.
Nếu không phải xương không cắn được, anh đã nhai nuốt cả xương cốt vào trong bụng rồi.
Nếu như Dịch Khuynh cũng có thể bị tách ra ăn vào bụng đơn giản như vậy thì tốt rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT