Editor: TTTN

Thẩm Ngang đang ngồi ở hàng cuối cùng của lớp học, mở sách giáo khoa ra trước mặt mình, cảm thấy trong lòng vô cùng sung sướng sảng khoái.

Do yêu cầu của các trại huấn luyện và thi đấu, những học sinh có năng khiếu thể thao đặc biệt không thể tham gia các lớp học như các học sinh khác nên thường lập thành một lớp học riêng.

Nhưng mấy ngày nay Thẩm Ngang bị thương không thể tham gia huấn luyện, nhưng anh có thể tham gia mấy lớp học sinh bình thường.

Tóc vàng và tóc đỏ bên cạnh còn đang tranh cãi: "Chỉ cần một điều ước có thể thành sự thật, đương nhiên có thể hóa đá thành vàng!!"

"Không, tuyệt đối là tạm dừng thời gian càng trâu bò."

"Tạm dừng thời gian có ích lợi gì! Cậu cái đồ nam sinh xấu xa, có phải muốn làm chuyện bị lên án đạo đức không!"

"Biến đá thành vàng có ích lợi gì? Cậu còn có thể bán lại với số lượng lớn mà không bị thu hút sự chú ý sao? Cậu giải thích nguồn gốc số tiền của mình như thế nào?"

"-- Thẩm Ngang cậu phân xử thử đi!"

Hai người đồng thời nhìn Thẩm Ngang.

Thẩm Ngang đang chống cằm xuất thần, cây bút được múa giữa các ngón tay của anh để lại tàn ảnh.

Nếu tâm trạng không tốt, bình thường anh sẽ phớt lờ hai tên ồn ào này, nhưng hôm nay đúng lúc tâm tình anh rất tốt.

“Du hành xuyên thời gian.” Thẩm Ngang lười biếng nói: “Chính xác mà nói là xuyên đến ngày sinh nhật thứ 22 của tôi.”

"... Chính xác như vậy, ngày đó cậu định làm gì à?"

“Kết hôn.” Thẩm Ngang nói.

Lần này ngay cả một số học sinh ở hàng ghế đầu đang làm bài cũng hoảng sợ quay lại nhìn Thẩm Ngang.

Thẩm Ngang híp mắt: “Nhìn cái gì?”

Các sinh viên im lặng quay đầu lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Kể từ hôm nay, tin tức bắt đầu lặng lẽ lan truyền trong trường: Thẩm Ngang có bạn gái, sau khi tốt nghiệp đã quyết định kết hôn!

Nhưng bạn gái của Thẩm Ngang lại cực kỳ thần bí, dù sao cũng chưa có ai nhìn thấy cô ấy xuất hiện trong trường, hơn nữa cô ấy còn nhanh chóng được thăng lên thành một trong mười huyền thoại hàng đầu của trường.

...

Dịch Khuynh nhìn thấy Thẩm Việt hoàn toàn xuất phát từ một lần trùng hợp.

Khi mới bước vào ngành thiết kế, Dịch Khuynh không có quy tắc không làm việc ngoài giờ, thường dành hai hoặc ba đêm trong phòng làm việc.

Về nhà? không tồn tại.

Cà phê, phải có.

Ngay cả khi dù cho không tăng ca nữa, cũng để lại di chứng - những người nghiện cà phê nặng.

Khi đi họp với giám đốc Lương, Dịch Khuynh tìm thấy một quán cà phê nhỏ nhưng được đánh giá cao ở gần đó, hâm mộ tiếng tăm đến, phát hiện nhân viên quán bên trong có phần quen thuộc.

"Xin chào." Dịch Khuynh thử nói chuyện với nhân viên bán hàng: "Tôi là Dịch Khuynh, có thê mạo muội hỏi tên của cậu chút không?"

Nhân viên đeo kính nửa vành kinh ngạc mở to hai mắt: "Dịch Khuynh? Tôi là Thẩm Việt."

Xác nhận nghi vấn, Dịch Khuynh cười bắt tay với Thẩm Việt: “Cậu và khi còn bé lớn lên tương đối giống nhau.”

“Thật sao?” Thẩm Việt ranh mãnh hỏi: “Thẩm Ngang không giống khi còn bé sao?”

"Tính khí của cậu ấy tốt hơn nhiều so với khi còn nhỏ đi?" Dịch Khuynh cũng không cần nhớ lại tuổi thơ liền có thể so sánh: "Khi còn nhỏ, cậu ấy không thích để ý nhiều người, nhưng bây giờ cậu ấy rất cởi mở và thân thiện."

Thẩm Việt: "... Đúng vậy, đặc biệt cởi mở thân thiện, cả nhà chúng tôi đều rất vui mừng."

"Tôi nghe Thẩm Ngang nói chú Thẩm và dì Thẩm đều đang đi công tác?" Dịch Khuynh gõ điện thoại: "Khi nào thì bọn họ rảnh? Tôi muốn chính thức tới thăm một chút."

Thẩm Việt chớp mắt một cái, có chút buồn cười nói: "Dịch Khuynh, chị nói 'chính thức thăm' có hơi quá nghiêm túc trịnh trọng, giống như hẹn hò xong sau đó gặp mặt cha mẹ."

“Bây giờ không phải Thẩm Ngang ở trên tầng dưới tầng là hàng xóm tôi sao?” Dịch Khuynh hai ba câu giải thích tình hình rồi nói: “Cậu ấy vừa mới lớn, tôi nghĩ người nhà của các người có thể lo lắng cậu ấy sẽ bị lừa bên ngoài thì sao, gặp một lần tương đối yên tâm hơn.”

“Ài, lừa thì lừa.” Thẩm Việt tùy ý xua tay: “Nếu có tên lừa đảo tìm tới thằng nhóc Thẩm Ngang kia, người chịu thiệt sẽ không phải là Thẩm Ngang.”

“Thật sao?” Dịch Khuynh suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nhắc nhở Thẩm Việt: “Mặc kệ nói như thế nào, cậu ấy còn nhỏ, trưởng bối cũng cần chăm sóc cậu ấy, cho dù Thẩm Ngang có thể chất tốt sức lực lớn, nếu cậu ta bị lừa dối về tình cảm và tiền bạc, cũng không chỉ đơn giản là đòi lại.''

Thẩm Việt kinh ngạc: "Lừa dối tình cảm? Ai lừa nó?"

Dịch Khuynh thậm chí còn ngạc nhiên hơn cả Thẩm Việt: "Dựa vào điều kiện của Thẩm Ngang, từ cấp hai, cấp ba các cô bắt đầu xua như xua vịt nam sinh đẹp trai đi?"

Thẩm Việt trầm tư chốc lát, sau đó lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh: "Chắc là như vậy."

Dịch Khuynh: "..."

Rõ ràng hai anh em nhà họ Thẩm chỉ cách nhau hai tuổi, sao lại có vẻ như là người đi sau một thế hệ, không hiểu rõ về nhau.

“Nhưng nếu chị muốn đến nhà chúng tôi, lúc nào cũng hoan nghênh.” Thẩm Việt cười nói: “Cha mẹ tôi nhìn thấy chị nhất định sẽ rất vui vẻ.”

“Thẩm Ngang cũng nói như anh.” Dịch Khuynh dừng một chút, nghi ngờ hỏi: “Nhưng bây giờ không phải bọn họ đều đi công tác sao?”

Thẩm Việt dừng một chút, nụ cười không thay đổi: "Đúng vậy, ngày hôm qua mới vừa về tới, tạm thời sẽ không ra ngoài, lúc nào chị cũng có thể tới."

Dịch Khuynh nhìn chằm chằm anh ấy một lúc, sau đó cau mày hỏi: “Chẳng lẽ Thẩm Ngang lén chuyển ra ngoài mà không nói cho anh biết sao?”

"Không có, chị suy nghĩ nhiều rồi." Thẩm Việt bật cười: "Phúc Châu lớn như vậy, nó có thể lén lút đi đâu? Hai tháng trước nó đề nghi chuyển đến nơi đó sinh sống, không nghĩ tới chị cũng trở về ở."

Anh ấy nói xong, quay đầu nhìn lại hướng của quầy.

“Anh bận đi.'' Dịch Khuynh cầm cà phê lên, ra hiệu: “Đúng lúc tôi có cuộc họp ở gần đây, có thời gian sẽ liên lạc với anh sau.”

“Này, chờ đã, kết bạn với tôi đi.” Thẩm Việt vội vàng lấy điện thoại ra.

Dịch Khuynh lấy điện thoại di động ra để quét mã QR, lâm thời nghĩ đến một chuyện: “Thẩm Ngang bị trầy xước cánh tay trong lúc luyện tập ngày hôm qua, có vẻ hơi nghiêm trọng, nhưng cậu ấy nói loại chấn thương này rất phổ biến trong quá trình luyện tập, không cần đi bệnh viện?"

Trong lúc ấn phím Thẩm Việt nhanh chóng ngước mắt lên nhìn Dịch Khuynh, ừ một tiếng: “Đúng vậy, Thẩm Ngang xử lý vết thương khá có kinh nghiệm. Chỉ là… Đam mê thể thao mạo hiểm mà thôi.”

“Trông khá là đau đấy, vận động viên cũng không dễ dàng gì.” Dịch Khuynh nói, cẩn thận quan sát biểu cảm của Thẩm Việt.

Thẩm Việt vừa mới gửi lời mời kết bạn, lông mày hơi nhíu lại: “Ừm, chị cũng biết tình huống trước đây của nó, chịu khổ rất nhiều mới khôi phục được.”

Nhìn giống như không có gì khác thường.

Dịch Khuynh gật đầu, lắc nhẹ điện thoại sau khi đồng ý lời mời kết bạn: "Vậy thì hẹn thời gian đến nhà cậu sau."

“Được, gặp lại sau.” Thẩm Việt cười nói tạm biệt.

Nụ cười của anh ấy thực sự khác với nụ cười tỏa nắng của Thẩm Ngang.

Nghĩ đến đây, Dịch Khuynh bước ra khỏi cửa và nhấp một ngụm cà phê.

Ồ.

Cô ngay lập tức quyết định nếu có cơ hội, cô sẽ thường xuyên đến gần đây để họp.

...

Sau khi về đến nhà, Dịch Khuynh bất ngờ nhìn thấy Thẩm Ngang trong trong nhà mình.

Có lẽ vì tuổi còn trẻ, thể chất tốt nên vết thương của Thẩm Ngang lành rất nhanh, Dịch Khuynh luôn cảm thấy vết thương trên cánh tay anh chỉ sau hai ngày đã tốt hơn rất nhiều.

Cô đưa cho Thẩm Ngang gói đồ ăn mang đi từ nhà hàng, nói: “Hôm nay tôi đã gặp Thẩm Việt.”

“Thẩm Việt?” Thẩm Ngang có chút kinh ngạc: “Trùng hợp như vậy?”

“Ừ, rõ ràng là tôi chỉ đi uống cà phê thôi, cậu ấy đang làm việc ở đó.” Dịch Khuynh giơ điện thoại lên: “Tôi đã kết bạn với cậu ấy rồi, như vậy rảnh rỗi có thể hỏi lúc nào đi gặp cha mẹ cậu."

Thẩm Ngang cười nói: “Không phải anh ấy làm việc ở đó, mà là anh ấy và một người bạn cùng nhau mở cửa hàng.”

Dịch Khuynh bừng tỉnh hiểu ra: “Khó trách tôi đã nói chuyện phiếm với cậu ấy rất lâu nhưng cậu ấy cũng không vội quay lại làm việc.”

Trong lúc nói chuyện, cô ấy dùng một chân chống vào tường để thay giày, khi ngẩng đầu lên lập tức mất thăng bằng quơ quơ, đúng lúc ngã vào người Thẩm Ngang đang đứng bên cạnh.

Nghĩ đến cánh tay của Thẩm Ngang vẫn còn bị thương, Dịch Khuynh vô thức tránh vết thương của anh, nhưng cuối cùng lại đụng phải cơ ngực được rèn luyện tốt đẹp của thanh niên trẻ.

Đập vào không phải trán, mà là miệng.

Thẩm Ngang mặc cho Dịch Khuynh đâm đầu vào, chân không nhúc nhích, thậm chí còn đưa tay ra đỡ khuỷu tay cô.

Dịch Khuynh rít lên, che miệng có chút chật vật mượn sự hỗ trợ của Thẩm Ngang đứng vững: "Xin lỗi, cậu không sao chứ?"

Miệng đau quá.

Không phải nói thả lỏng cơ ngực đều mềm sao? Tại sao cảm thấy cứng hơn răng?

“...” Thẩm Ngang không nói lời nào, thấy Dịch Khuynh đứng vững, anh liền thu tay về.

Dịch Khuynh liếm môi không nếm thấy mùi máu, vì vậy yên tâm, xỏ dép, đi dép lê ném chìa khóa vào trên tủ giày rồi bước vào, mang theo sự mong đợi vui vẻ của động vật xã hội vào hai ngày nghỉ: "Ăn cơm đi."

Đi được hai bước nhưng không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Dịch Khuynh kỳ lạ quay lại nhìn thì thấy Thẩm Ngang đang cúi đầu không biết đang nhìn thứ gì đó.

Sau vài giây, Thẩm Ngang ngẩng đầu lên như thể lấy lại tinh thần, lùi lại nửa bước dưới ánh mắt của Dịch Khuynh: “... Hình như em quên nộp bài tập, chị ăn trước đi, em sẽ quay lại ngay."

Anh không biết tại sao mặt mình đỏ bừng, anh tránh tầm nhìn của Dịch Khuynh, đi ba bước thành hai bước đến bàn ăn để cất đồ ăn, vừa để xuống sau đó quay người giống như một cơn gió cuốn đi, nhìn bộ dáng giống như chạy trối chết.

Dịch Khuynh: "..." Cái bài tập quên nộp đó chắc quan trọng lắm đây.

Cô cầm hai đôi đũa về, từ từ mở gói thức ăn.

Gần mười phút sau, Thẩm Ngang lại mở cửa đi vào.

Dịch Khuynh liếc anh một cái: "Cậu thay quần áo làm gì?"

Thẩm Ngang kéo rộng cổ áo ra, mím môi nói: "... Không cẩn thận, làm đổ đồ."

...

Sau khi ăn xong, Dịch Khuynh âm thầm soi gương kiểm tra lưỡi của mình, xác thực không chảy máu, chỉ là trên đầu lưỡi có một vết thương mờ sẫm.

... Khó trách rõ ràng đồ ăn không cay lại trong miệng cảm thấy có chút đau.

Nhưng tình hình lúc đó nếu đập xuống đất có thể bị chấn động não, thôi bỏ đi.

“Em đã dọn rác rồi…” Thẩm Ngang tình cờ đi tới, ngẩng đầu lên thì thấy Dịch Khuynh đang thè một phần đầu lưỡi vào gương trang điểm cẩn thận quan sát, miệng vừa mới nói được nửa câu cũng không khỏi tự chủ kẹt.

"Không chảy máu.'' Dịch Khuynh quay đầu cho anh xem vết thương, nói: "Lát nữa sẽ lành, mấy ngày không ăn cay là được, có hơi đau."

Thẩm Ngang dường như không nhìn thấy rõ, anh cau mày khom người lại gần.

Dịch Khuynh đang định cho anh xem lại, đột nhiên cảm thấy hành động lè lưỡi của mình có chút giống trẻ con làm mặt quỷ, liền ngậm miệng lại.

Hai người nhìn nhau vài giây, giống như đang phân cao thấp, Thẩm Ngang đứng thẳng người trước, sau đó sờ sờ gáy mình: "... Không có việc gì là tốt rồi."

Dịch Khuynh nhìn bộ dạng khó xử của anh có chút buồn cười: "Lại không phải cậu cắn, cậu căng thẳng cái gì."

Ngôn ngữ cơ thể của Thẩm Ngang càng trở nên co quắp hơn.

Một lúc sau, anh mới ngoảnh mặt đi, nhỏ giọng nói: "... Mới sẽ không cắn chị."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play