Nhưng mà, nghe nói Vân Thượng kia được xem như là người đẹp băng giá, làm việc nghiêm túc cẩn thận, nếu ngày thường bạn nói chuyện với cậu ta, bạn sẽ bị từ chối một cách lạnh lùng.
Lê Hiểu được coi như là một ngoại lệ, cũng không có gì khác nhau. Chẳng qua khi cô ấy nói chuyện, Vân Thượng sẽ đáp lại mấy câu.
''Nếu chị gái tớ học cùng trường các cậu thì tố cáo cái gì!''
Nghe Lê Hiểu nói xong, Hứa Nguyện không để ý nở nụ cười, mở miệng tổng kết.
"Đúng đúng đúng, tố cáo có gì tốt, đúng không!''
''Cầm thẳng cây đuốc đốt các cậu!''
''...''
Không bao giờ có thể tán gẫu cho tốt.
Hứa Nguyện ngồi trước bàn ăn chậm chạp uống sữa đậu nành và cơm nắm, chờ mẹ ra ngoài, chần chờ vài giây mới nhìn Lê Hiểu hỏi: ''Cậu rất thích cậu ta?''
Lê Hiểu đang uống sữa đậu nành, cũng không ngẩng đầu lên "Ừ" một tiếng.
Hứa Nguyện nhìn chằm chằm đầu cô ấy hai giây, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt nhòa, hỏi: ''Thích bao nhiêu?''
''Rất thích, chính là kiểu muốn ở cùng cậu ấy trà giấm gạo muối mắm[1] hàng ngày.''
[1] Trà giấm gạo muối mắm: thường được gọi là bảy thứ để mở cửa, bảy thứ cần thiết cho cuộc sống hàng ngày
Hứa Nguyện thấy trong mắt cô gái hiện lên ánh sáng, giống như là hồ nước dưới ánh chiều tà nổi lên gợn sóng, ánh sáng vỡ thành từng mảnh vàng, nhưng vẫn sáng chói lóa mắt.
Khi bạn chân chính yêu một người, đó chính là lúc bạn nguyện ý cầm tay anh ấy vượt qua cuộc sống tuổi già nhạt nhẽo không thú vị.
May mắn Lê Hiểu và Vân Thượng không tố cáo chủ topic kia nửa ngày liền xóa, chắc là đám bạn học chỉ đùa một chút thôi.
Nhưng sau khi sự việc xảy ra Hứa Nguyện thấm thía nói chuyện một hồi với Lê Hiểu.
Chẳng qua tất cả đều là lời lẽ tầm thường: Ví dụ như bây giờ là thời gian đặc biệt, lòng dạ phải đặt trên sách vở sao có thể đi yêu đương, chờ về sau sẽ còn gặp được người tốt hơn vân vân...
Lê Hiểu kêu oai oái: ''Hứa Nguyện, sao cậu còn lải nhải hơn là bác gái quản thúc chúng tớ vậy!''
''Hơn nữa, học cấp 3 không yêu sớm, về sau sẽ không có cơ hội, hối hận cũng không kịp!''
Thoải mái.
''Viên kẹo ngọt kia, đời này tớ ăn qua ngọt rồi, khổ nhất cay nhất.''
-- Hứa Nguyện
''Thực ra, tôi nhìn thấy ánh nước trong mắt cậu ấy.''
-- Thẩm Khinh
Trong tiết thể dục, đám con trai vừa đánh một trận bóng rổ đầy vui vẻ, dù cả người mồ hôi nhễ nhại, nhưng tâm tình lại khoan khoái dễ chịu.
Mặc dù nhà trường quy định không cho học sinh đến quầy bán quà vặt trong thời gian nghỉ giữa tiết, nhưng thầy Hạ dạy thể dục mắt nhắm mắt mở. Một đám người cứ như vậy tùy tiện ôm bóng rổ đi đến quầy bán quà vặt trên đường.
Tả Vu Hàng tiện tay cầm mấy chai nước đồ uống trong tủ lạnh, cũng không xoay người, cổ tay khẽ động, nhẹ nhàng linh hoạt ném vào trong lòng người sau lưng.
Trận bóng rổ bọn họ chơi trong tiết thể dục chỉ là trò đùa trẻ con, ví dụ như hôm nay đội kia thua phải mời đội thắng kia uống nước.
Cậu ta nhìn Thẩm Khinh đi bên cạnh, nhớ cậu ta vừa rồi không phát huy hoàn toàn năng lực, liền hỏi: ''Hôm nay cậu xảy ra chuyện gì vậy?''
''Không sao.'' Thẩm Khinh lắc đầu, chỉ cúi đầu tiếp tục đi.
Tả Vu Hàng cong môi nở nụ cười, cầm đồ uống lạnh đâm đâm vào vai cậu ta, nói: ''Cậu còn giả bộ.''
Hai người quen biết thời gian dài, quá rõ thói quen và cảm xúc của đối phương, chỉ cần liếc mặt một cái đã nhận ra cậu ta không thích hợp.
Cậu ta trầm mặc hai giây, nhưng vừa mới mở lời đã có chút hối hận: ''Cậu còn thích Vệ Ngưng không?''
Ý cười trên mặt Tả Vu Hàng thoáng cứng, do dự hai giây, đáp: ''Không biết.''
Cậu ta bỗng ngẩng đầu nhìn bầu trời, giọng nói rất nhẹ: ''Rốt cuộc thích là gì?''
Hai người đi cuối cùng, trước khi bước vào phòng học, Thẩm Khinh vẫn hỏi ra: ''Vậy... Hứa Nguyện thì sao?''
Mà Tả Vu Hàng, vẫn là đáp án kia.
''Tôi không biết.''
Không có người dạy cậu ta cái gì là thích, cái gì là yêu.
Trước kia, cậu ta cảm thấy hai người ở bên nhau vui vẻ, đó chính là thích.
Hiện tại, cậu ta vẫn không biết cái gì là thích.
Trong phòng học hò hét ầm ỉ, sau khi mọi người đi vào chuyện thứ nhất làm là mở điều hòa và quạt.
Hứa Nguyện ôm quyển sách trong ngực, đi từ phía sau trở về vị trí mình, khi đi ngang qua người thiếu niên, nhìn đồ uống lạnh trên bàn cậu, vẫn mở miệng nói một câu: ''Vừa vận động xong uống cái này không tốt lắm.''
Tả Vu Hàng đang bị hai câu hỏi kia làm cho tâm phiền ý loạn, bỗng nhiên nghe thấy Hứa Nguyện nói chuyện, trong đầu hiện lên câu nói của Thẩm Khinh khi đứng ở cửa ra vào.
Cậu ta chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhàn nhạt nói: ''Ah, được.''
Cô ngồi xuống vị trí, rũ mắt nhìn phong thư trên bàn mình vừa cố ý đi lấy về, ý cười trên mặt, khóe mắt có chút tự giễu.
Ánh mắt xa cách vừa rồi của cậu ta, khắc sâu trong đầu Hứa Nguyện.
Mình cần gì phải quản nhiều như vậy chứ!
Còn đặc biệt, cầm sách vì ngụy trang đi nhìn cậu ta.
Trên bảng đen treo lịch đếm ngược.
Lớp mười hai, là thời gian cần tỉnh táo một chút.
Mà Tả Vu Hàng ở sau lưng cô, ánh mắt rơi vào đồ uống lạnh trên bàn, con ngươi dần ảm đạm đi.
Khi Thẩm Khinh vừa mới hỏi đến ''Hứa Nguyện'', cậu ta lại có chút hoảng hốt, luống cuống.
*
Tâm Hứa Nguyện như đầm nước bình tĩnh kích thích không dậy nổi một gợn sóng thì Thẩm Khinh ngồi sau cô mang đến tin tức khiến cô phân tâm.
Tả Vu Hàng ở bên một đàn em lớp 10 mới nhập học.
Hứa Nguyện cảm thấy may mắn khi đó mình đang vùi đầu múa bút thành văn, trong nháy mắt đó không có ai nhìn thấy sự sững sờ trên mặt cô, nỗi buồn sâu trong đôi mắt chỉ có bản thân hiểu được.
Tả Vu Hàng bất đắc dĩ bị bạn học cùng lớp cuốn lấy, từng người đưa cho tục xưng ''kẹo mừng''.
''Cho, khẩu vị bạc hà!''
''Cảm ơn.''
Thế mà cậu ta vẫn nhớ rõ khẩu vị mình thích.
Khi đó đang trên đường xuống núi Hương Sơn, bản thân chê cười một người đàn ông cao lớn thích ăn dâu tây, sau đó trong lúc vô tình để lộ ra mình thích bạc hà.
Mát lạnh, hương vị như vậy có thể khiến người ta duy trì tỉnh táo bất cứ lúc nào.
''Không phải cậu muốn cách xa đường sao? Sao bỗng nhiên ăn?''
''Chợt nghĩ tới.''
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Thâm Thâm Hứa Nguyện xé giấy gói kẹo ra, chậm rãi đưa vào trong miệng.
Cậu ta tặng đồ, không từ chối được.
Kẹo bạc hà này, thực ra đã hơn nửa năm mình không ăn.
''Có hơi cay.''
Hứa Nguyện có chút muốn khóc, cô không biết mình bị kẹo bạc hà kích thích hay là bởi vì những thứ khác.
''Kẹo bạc hà này, rất cay a!'' Thẩm Khinh ngồi lên, cười nói với hai cô gái.
Quan hệ của Hứa Nguyện với bạn học trong lớp không tệ lắm, có thể nói đùa với bọn con trai giống như anh em.
Nhưng trong lòng cô biết có chừng mực, bạn nam nào đã có bạn gái rồi thì cách xa.
Từ khi Tả Vu Hàng và đàn em nhỏ hẹn hò, đi nhà ăn, về ký túc xá đều không đi cùng hay chờ Thẩm Khinh, đã có đôi có cặp.
Mà quan hệ giữa Hứa Nguyện và Tả Vu Hàng dường như trở lại lớp 11 vừa tựu trường, giống như người xa lạ.
Cô không cầm đề bài đến hỏi cậu ta nữa, sẽ không vạch trần cậu ta, ăn trưa không còn gặp nhau ghép bàn...
Cũng không biết có bởi vì quen biết Lâm Thâm Thâm, ngược lại Hứa Nguyện hay đi với Thẩm Khinh hơn, thỉnh thoảng phát hiện hai người có rất nhiều sở thích chung.
Ví dụ như đều thích Trương Quốc Vinh và Mai Diễm Phương, thích xem phim điện ảnh Hong Kong cũ, thích quả cam lại không thích vị quả cam, cũng không quá thích nghe nhạc...
Buổi tối cuối tuần, Hứa Nguyện đổi quần áo ngủ nằm lên giường, đột nhiên điện thoại thông báo có tin nhắn, không khỏi cảm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt.
【Thẩm Khinh: Chơi game không.】
【Thực hiện một điều ước: Thứ hai phải kiểm tra đấy, cậu không ôn tập?】
Buổi tối cậu ta vừa thêm cô, không phải cũng là mời mình chơi game à.
Nghĩ đến trước đó đám con trai thường xuyên liều lĩnh mạo hiểm chơi điện thoại ở trong lớp bị phát hiện, cô không khỏi nghĩ trong lòng: Trò chơi này vui như vậy?
【Thẩm Khinh: Ôn tập? Ôn tập là cái gì, có thể ăn không?】
Nhìn thấy tin nhắn cậu ta trả lời, Hứa Nguyện không nhịn được ''phụt'' bật cười một tiếng, ngón tay nhanh chóng gõ lên màn hình.
【Thực hiện một điều ước: Lớp mười hai nhà người ta vùi đầu làm đề, lớp mười hai của cậu vùi đầu cày top[2]?】
[2] cày top: như cày bảng xếp hạng tướng, điểm đỉnh cao,… trong Vương giả vinh diệu (mẹ của Liên quân mobile).
Thẩm Khinh là một trong thí sinh thể thao lần này, so sánh thành tích thể dục và văn hóa của cậu ta, quả thực là không cùng một đẳng cấp.
Cho nên cậu ta không lo lắng thành tích môn văn hoá, không học tập nghiêm túc chút nào, hơn nữa điểm thể dục cũng có thể vào trường cao đẳng không lớn không nhỏ trong tỉnh.
【Thẩm Khinh: Việc học tập này như tiểu yêu tinh giày vò.】
【Thẩm Khinh: Tôi sợ cô ấy sẽ yêu tôi.】
【Thực hiện một điều ước: Cười khóc.jpg】
Cô chưa kéo rèm cửa, ngôi sao bên ngoài bầu trời đêm sáng lấp lánh.
Cô đột nhiên phiền muộn, nghĩ tới thi đại học, nghĩ tới tương lai không rõ.
【Thực hiện một điều ước: Thẩm Khinh.】
【Thực hiện một điều ước: Có lẽ tương lai cậu sẽ cảm ơn nỗ lực học tập hiện tại của cậu.】
*
Trước khi bắt đầu nghỉ trưa, bình thường lúc này Tả Vu Hàng đang dính nhau trong góc thư viện với đàn em nhỏ của cậu ta.
Phòng học vẫn nhốn nháo loạn tùng phèo, giọng nói Thẩm Khinh truyền từ phía sau đến, theo đó là tiếng cười của Trần Thừa.
"Tôi cá là, Tả Vu Hàng và đàn em nhỏ này, không qua nổi học kỳ này.''
''Ha ha, vậy cũng không thể nhanh như thế! Học kỳ này còn không quá hai tháng. Nhưng hai người bọn họ chắc chắn không kéo dài tới khi Tả Vu Hàng tốt nghiệp.''
Tay Hứa Nguyện cầm bút đen dừng một chút, cô không muốn nghe, nhưng bởi vì đúng lúc ngồi phía trước hai người, không thể không nghe.
''Không thể nói? Nói không chừng người ta là chân ái thì sao!''
Chúc Ý Bạch đúng lúc cầm ly nước vào lớp học, nghe được bát quái không tự chủ nói chen vào một câu.
''Tiểu Bạch, cái này cậu không biết đâu!''
''Không biết cái gì?''
''Có cảm tình với một người rất dễ dàng, nhưng thích rất khó. Càng khó hơn là, từ bỏ người thích kia.''
Thẩm Khinh cười đến trịnh trọng, nói thật giống như rất có đạo lý.
''Oh.''
Rất nhiều chuyện trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Nhưng rốt cuộc, trong lòng biết gì chứ?
*
Ngày đó ba người Hứa Nguyện, Chúc Ý Bạch và Lý Du Hâm cơm nước xong xuôi đi ra từ quầy bán quà vặt, đúng lúc gặp được Tả Vu Hàng và đàn em nhỏ một trước một sau đi vào quầy bán quà vặt.
''Tack, bọn họ không sợ bị phát hiện sao?''
''Một nam một nữ đi chung với nhau, có rất nhiều. Nhà trường cũng không quản được!''
''Chờ xảy ra chuyện gì thì đã không còn kịp nữa rồi.''
''Vậy gặp họa, dù sao cũng không tới lượt chúng ta!''
''Ha ha, cẩu độc thân như chúng ta ăn thức ăn cho chó!''
''...''
Chúc Ý Bạch và Lý Du Hâm cầm nước đá, trò chuyện.
Mà Hứa Nguyện chỉ cụp mắt yên lặng đi, không phát biểu câu nào.
''Hứa Nguyện? Cúi đầu nghĩ gì thế?''
''Bỗng nhiên nghĩ đến một câu nói -- phòng cháy phòng trộm phòng anh em.''
''Phì!''
Chúc Ý Bạch và Lý Du Hâm nghe xong lập tức cười toe toét, gật đầu cảm thấy rất có lý.
Ánh nắng chiều chiếu từ sau lưng, trên mặt đất có ánh sáng, cũng không thuộc về bạn tôi.
Hôm thứ tư Hứa Nguyện dậy sớm.
''Bún xào, thêm một bát sữa đậu nành, cám ơn dì!'' Cô cười cầm khay từ tay dì nhà ăn, một thân một mình dùng bữa sáng trong nhà ăn.
Một ngày ba bữa cơm, chỉ có buổi sáng nhà ăn yên tĩnh nhất.
Một chuỗi tiếng cười thanh thúy như chuông bạc đột nhiên chui vào trong tai, Hứa Nguyện bị hấp dẫn xoay đầu nhìn, tò mò nhìn xung quanh một vòng.
Vừa nhìn, cơ thể cô cứng đờ một lúc.
Cô gái mặc đồng phục lớp 10, đôi mắt híp lại thành vầng trăng khuyết, lúm đồng tiền như hoa.
Mà đối diện cô ấy, là một thiếu niên mặc đồng phục lớp 12.
Chỉ là một bóng lưng, Hứa Nguyện đã nhận ra người nọ là ai.
Răng cắn thật chặt chiếc đũa, qua gần nửa phút, cô mới hoàn hồn tâm trạng bình tĩnh lại.
Thảo nào ngày trước Thẩm Khinh, Trần Thừa một đám người đóng gói đồ ăn sáng cho Tả Vu Hàng, gần đây không nhìn thấy cậu ta ăn ngấu nghiến bữa sáng trong phòng học nữa.
Trên bàn ăn có nhiều món ngon mỹ vị, cũng trở nên tẻ nhạt vô vị.
*
Khi Hứa Nguyện nhìn thấy đàn em nhỏ kia, bỗng nhiên bình thường trở lại, hiểu nguyên nhân Tả Vu Hàng ở bên cô ấy.
Tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng như vậy, cười rộ lên có má lúm đồng tiền.
Không giống năm phần, cũng có ba phần tương tự.
Còn nhớ có bài hát, trong lời bài hát có câu nói làm Hứa Nguyện khắc ghi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT