Do vậy, gần đến điểm hẹn, cô vỗ vỗ vào bả vai thiếu niên trước mặt, ý bảo anh ta dừng lại.
Tả Vũ Hàng vẻ mặt nghi hoặc: “Còn chưa tới mà?”
“Tôi biết, đoạn đường còn lại tôi tự về.”
Anh lập tức hiểu ý cô, hơi nhíu mày lại, không đồng tình nói: “Có cần thiết vậy không? Cô bị thương nên tôi mới cõng cô, chúng ta không có chuyện gì, sao phải chột dạ!”
Hứa Nguyện cố chấp, mặc kệ anh nói gì gì, cô tự mình đi xuống.
Thấy không lay chuyển được cô, Tả Vũ Hàng đành ngồi xuống rồi đặt cô xuống dưới, “Tôi phục cô luôn rồi.”
Khi hai người chậm rãi đi bộ đến điểm hẹn, hầu hết bạn học đã ở đó.
Giáo viên tiếng Anh thấy mắt cá chân của Hứa Nguyện sưng lên nhưng vẻ mặt của nam sinh bên cạnh lại như không liên quan, nhíu mày nói: “Sao em lại té sưng chân thế này! Tại sao không để cho bạn nam kia cõng xuống hả?”
Không có ai biết Tả Vũ Hàng đã cõng Hứa Nguyện xuống núi.
Nhưng Thẩm Khinh biết, bởi vì Tả Vũ Hàng sẽ không lừa dối anh ta.
Thẩm Khinh vừa hỏi, anh liền nói.
Kể hết mọi chuyện xảy ra trên núi.
Bởi vì Tả Vũ Hàng không thèm để ý.
Chuyến du xuân qua đi, vì sự kiện kia mà mối quan hệ của hai người vô tình thân thiết hơn nhiều.
Mối quan hệ này tốt, nhưng biểu hiện bên ngoài không phải thân thiện, mà là hai người thường xuyên giận dỗi nhau.
“Đồ lùn, chân ngắn như vậy còn dám cản tôi sao!”
“Chị ơi tôi có chân dài hai mét đó, tin tôi một chân đá bay chị không?”
“Con heo chạy không nổi kia làm sao đá tôi hả!”
Hứa Nguyện vốn học dốt toán, cô thường xuyên phải chào thua các bài toán khó và đi hỏi người học giỏi toán là Tả Vũ Hàng.
Thiếu niên cao hứng, nhàn nhã xoay bút: “Đề bài đơn giản như vậy mà không làm được! Trong đầu cô đang giả vờ gì hả?”
Hứa Nguyện trừng mắt nhìn anh, nhưng mà đôi mắt tròn xoe không tạo ra sự uy hiếp gì, cô phồng má đẩy bài tập đến trước mặt anh: “Không nói được thì nói ít lại đi! Mau mau giải đề đi.”
Dù hai người hằng ngày vẫn giận dỗi nhau, nhưng cũng chỉ là ngẫu nhiên nói vài câu, không gây sự chú ý trong lớp.
Chỉ là, Thẩm Khinh đã thu vào tầm mắt sự tương tác giữa bọn họ.
Tối thứ bảy, là hai đêm nghỉ ngơi duy nhất, đương nhiên phải tận dụng khoảng thời gian này.
Hứa Nguyện mới vừa trò chuyện với Lê Sơ xong, khi cô mở video app xem một bộ phim truyền hình, một tin nhắn xuất hiện ở đầu màn hình.
Nhấn mở, thì ra là “Ứng dụng kết bạn”, cô do dự một giây, nhưng vẫn nhấn vào.
“Thẩm Khinh: Mời cô gia nhập Vương Giả Vinh Diệu.”
Danh sách vừa mới thêm người bạn mới, đúng là Thẩm Khinh.
Hứa Nguyện nhìn tin nhắn chuyển tới, ánh mắt đầy nghi hoặc, ngón tay gõ mấy chữ.
【 Hứa một nguyện vọng đi: Tôi không chơi Vương Giả. 】
【 Hứa một nguyện vọng đi: Cô không cảm thấy đây là ám chỉ cô sao? 】
【 Hứa một nguyện vọng đi: Tôi đi xem phim, bái bai 】
Cô châm chọc người xong, cười híp mắt rời khỏi nói giao diện trò chuyện.
Mà bên kia, Tả Vũ Hàng thấy người bên cạnh bỗng nhiên nhìn chằm chằm với vẻ khó chịu, có vài phần rất giống khi Hứa Nguyện hỏi giải đề toán.
Đột nhiên anh cười cười, giây tiếp theo anh thu hồi những suy nghĩ rối loạn trong đầu, sắc mặt bình tĩnh: “Làm sao vậy, trận này chưa tới sao?”
“Tới tới tới.” Thẩm Khinh ngồi ở trên sô pha, nghe vậy thì lập tức mở lại giao diện trò chơi.
Bọn họ chơi theo hình thức 5v5, đang chờ người chơi ghép cặp.
Trong nhà trở nên yên tĩnh, mà Thẩm Khinh đột nhiên lên tiếng, như thể đang trả lời câu hỏi vừa rồi của anh.
“Vừa rồi tôi mới trò chuyện với Hứa Nguyện, cô ta mắng tôi 250 (đồ ngốc).”
“Chà.” Tả Vũ Hàng lên tiếng nhưng vẫn không nhúc nhích, anh đang cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình, Thẩm Khinh cũng không nhìn thấy sự thay đổi cảm xúc gì từ anh.
*
Lại là một tiết học toán khó khăn, giáo viên đứng yên trước bục giảng, đôi mắt đảo qua nhóm học sinh đang im lặng, hô lên: “Lâm Hạ, em lên bảng giải đề này đi.”
Ông ta vừa dứt lời, đám người đang ngồi nghiêm chỉnh thở phào nhẹ nhõm.
“Làm sao vậy?” Chúc Ý Bạch ngồi ở phía sau Hứa Nguyện, lúc này chọc chọc vào vai cô, cũng không nói lời nào, che miệng cười không ngừng.
“Vừa rồi Lâm Hạ còn đang xem tiểu thuyết kìa.” Khi cô ta cười rộ lên, đôi mắt cong lên thành vầng trăng, so với khi cô cười phải đẹp hơn nhiều, Hứa Nguyện cũng nghĩ như thế.
“Cô thấy hả?” Lâm Hạ vẫn ngồi ở hàng ghế phía sau, Hứa Nguyện thắc mắc làm sao cô ta thấy.
“Trần Thừa nói.”
“Hả.” Người tên Trần Thừa này, đi học không ngủ cũng là nói chuyện riêng, đôi mắt cũng không thèm xem giáo viên, sách vở và bảng đen, có thể nhìn thấy thì cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng mà, “Lâm Hạ học giỏi, cô có cảm thấy anh ta sẽ không nghe giảng bài, không giải được sao?”
Chúc Ý Bạch nghe vậy cũng cảm thấy không có gì vui sướng khi người gặp họa, nhún nhún vai nói: “Giải được!”
Mà Lâm Hạ trên bục giảng, giống như Hứa Nguyện nói, viết đầy đủ đáp án cho các đề bài lên bảng đen.
Trong hai ngày thi tốt nghiệp cấp ba và tuyển sinh đại học, nhà trường cho học sinh lớp mười và mười một nghỉ.
Hứa Nguyện vốn định ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, nhưng 7 giờ rưỡi sáng ngày đầu tiên đã bị mẹ kéo dậy, bèn đến thư viện.
Tháng sáu, thời tiết ngày càng nóng lên. Thư viện cũng phải mở máy điều hòa, Lê Hiểu nhìn người đối diện không ngừng ngáp, trợn trắng mắt, nói: “Tối hôm qua mấy giờ cô mới đi ngủ hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT