Editor: TTTN

"Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, con người có thể điên đến mức độ như thế."

Bên ngoài phòng toilet là hiện trường hôn lễ vô cùng náo nhiệt, nhưng trong toilet lại không có một tiếng động nào.

Trước tấm gương chiếm một bức tường, Hứa Nguyện cầm khăn tắm bên bồn rửa tay, cẩn thận lau những giọt nước trên ngón tay.

Cô ngước mắt nhìn mình trong gương, nháy mắt cũng không nháy, giống như là đang ngẩn người.

Đèn phòng toilet sáng trưng trên đỉnh đầu, lớp trang điểm tinh tế không giấu được vẻ mệt mỏi giữa lông mày.

Hôm nay Hứa Nguyện mặc váy lễ phục dài kín đáo nhất, người vốn đã gầy, màu đen lại càng trông gầy hơn.

Cô nghĩ, mình thật ngu ngốc đến hết có thuốc chữa mới đến dự đám cưới người yêu cũ một mình.

Người đàn ông vừa đứng ở cửa đón khách, mặc âu phục, đi giày da, nhẹ nhàng tao nhã, một chút cảm giác thiếu niên đã biến mất, thay vào đó là sự chững chạc.

Anh của ngày hôm nay giống như bộ dáng mà cô từng muốn.

Tưởng tượng qua dáng vẻ mặc âu phục trong hôn lễ của thiếu niên cô yêu thích nhất.

Chỉ là cô không nghĩ tới, năm năm sau khi trở về lần nữa, lần đầu tiên gặp mặt lại là trong hôn lễ của anh.

Tả Vu Hàng đứng ở lối vào, mỉm cười dịu dàng, nhưng khi anh nhìn thấy cô, trên khuôn mặt hoàn hảo của anh xuất hiện một vết nứt.

Anh thấp giọng gọi "Hứa Nguyện" một tiếng, giọng nói không còn trong trẻo lạnh lùng như lúc thiếu niên, mà là ôn nhu lại trầm thấp.

Cũng giống như năm năm bên nhau, khi còn yêu nhau, anh luôn thích gọi “Hứa Nguyện” thay vì “Nguyện Nguyện” hay những từ thân mật khác.

Hai người bọn họ cứ như vậy đứng ở cửa nhìn nhau, mãi đến khi đến vị khách tiếp theo, cô mới lấy lại tinh thần từ trong hội trường náo nhiệt.

Hứa Nguyện biết anh muốn hỏi cái gì, cũng không muốn làm anh khó xử, nên lên tiếng trước: "Là Vệ Ngưng mời tôi tới đây."

Cô luôn như vậy, luôn dễ dàng mềm lòng, luôn mềm lòng với anh.

Đã từng chỉ cần hai người ở bên nhau có thể nói chuyện không dứt, nhưng hôm nay lại nhìn nhau không nói gì.

“Tôi đi vào trước.” Cô xoay người, nhìn đi chỗ khác trước.

Đôi mắt anh vẫn sáng ngời, giống như một thiếu niên mười tám tuổi, nhưng bây giờ Hứa Nguyện nhìn thế nào cũng không thể hiểu được.

Khi cô ấy mới bắt đầu làm việc, trong thời gian rảnh rỗi vào cuối tuần, cô ấy đã rúc vào vòng tay của Tả Vu Hàng trên ghế sô pha cạnh cửa sổ sát đất, tưởng tượng tất cả cảnh tượng hôn lễ của hai người.

"Em thích hoa hồng màu hồng, màu vàng, hôn lễ của chúng ta liền đổi thành những hoa này đi!"

"Được.''

"Em muốn một chiếc váy nàng tiên cá đính sequin màu xanh, trong hôn lễ có thể thay đổi."

"Được."

"Sau này chúng ta nuôi một con mèo ở nhà, hoặc là một con chó cũng được, có thêm chút náo nhiệt."

"Được, sau này lại sinh một tiểu công chúa, sẽ xinh đẹp như em."

Những ký ức đơn giản ấm áp nhất, kết quả lại có thể cố tình khắc hoạ những vết sẹo trong tim.

Thế gian này vốn cũng không có đúng sai, Tả Vu Hàng không có sai, Hứa Nguyện cũng không sai.

Đã nhìn thấy mặt mũi tuấn tú nụ cười tùy ý của anh, đã thấy anh thấp giọng thì thầm bộ dáng cưng chìu, cũng đã gặp anh mắt đỏ bừng nhìn mình giống như kẻ thù.

Khung cảnh hôn lễ giống như những gì họ đã mơ ước từ nhiều năm trước, duy chỉ có tiếc là -- cô dâu không phải cô.

Cô nở nụ cười xa cách, xung quanh là những khuôn mặt xa lạ, không ai nhận ra cô ấy.

Cho đến khi -- "Hứa Nguyện?"

Sau lưng Hứa Nguyện là một người phụ nữ mặc váy hồng. Tóc cô ấy được búi lên xinh xắn, có một lớp trang điểm tinh tế trên khuôn mặt vẫn còn hơi bụ bẩm như trẻ con của cô ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play