Nụ cười trên gương mặt Hứa Nguyện từ từ được thu lại, giống như là ăn nhầm quả quýt chưa chín, vị chua nhợn cổ họng.

Bên ngoài hành lang mưa gió xen lẫn vào nhau, cô mím miệng, che giấu thật tốt ánh mắt bất an, cười nói: "Con người này, xem bề ngoài tưởng rằng rất lạnh lùng, nhưng mà tiếp xúc rồi nhận thấy thật ra là chàng trai rất ấm áp! Tôi thấy mối quan hệ giữa cậu ta với nữ sinh khá tốt."

"Thoạt nhìn thấy cậu ta không đứng đắn, nhưng kỳ thực lại là người rất thâm tình!" Thẩm Khinh nhỏ giọng nói với Hứa Nguyện, nụ cười lả lơi nhưng giọng điệu lại nghiêm trang.

"Hứa Nguyện, tuy rằng tôi với cậu ta là anh em tốt, nhưng tôi vẫn cho cô một lời khuyên: Ngàn vạn lần đừng yêu cậu ta."

"Tại sao chứ?" Hứa Nguyện theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về phía người con trai cao 1 mét 8 bên cạnh, trong lòng đầy nghi hoặc.

"Bởi vì, cậu ta rất thâm tình."

"Hả ~"

Hứa Nguyện nghe anh ta nói xong, bước chân của cô hơi khựng lại, sau đó cô lại khôi phục vẻ mặt bình thường, giọng nói nhẹ nhàng.

Sau đó, cô cười cười không nói gì nữa.

Bởi vì trong lòng Hứa Nguyện đã rõ ràng, bản thân cô và Tả Vu Hàng dường như có cảm giác không giống nhau.

Tuy vậy, cô cũng hiểu rõ, bây giờ không phải lúc nói những việc này.

Mà Thẩm Khinh cũng hiểu rõ, từ khi cô hỏi câu "Tại sao chứ", sự việc đã sớm không thể kiểm soát được rồi.

Trong một tiết học, lầu hai đã dọn trống trơn, Hứa Nguyện nhìn xung quanh phòng học mới, không có khác biệt nhiều, chỉ là bỗng nhiên cô cảm nhận được áp lực của học sinh năm ba.

Không biết là do thời tiết, hay là thay đổi môi trường mới, lúc này tâm trạng cô vô cùng nặng nề.

Đương nhiên, còn có một khả năng là do cô đã thấy Tả Vu Hàng tương tác với Vệ Ngưng.

Ở cửa sau của lớp học bên cạnh, cô gái cắt tóc ngắn ngang tai mắt cười linh động, cô ta duỗi tay ra đón lấy chồng sách trên tay Tả Vu Hàng.

Thật là một hình ảnh đẹp!

Hứa Nguyện chỉ nhìn thoáng qua nhưng trong lòng nghĩ ngợi.

*

Nhiều năm sau, tôi vẫn như cũ hâm mộ bản thân lúc ấy không biết sợ.

Sau này, tôi ngày càng yếu đuối.

Đáng yêu hơn nhiều.

Nói ra, ở buổi chiều Hương Sơn kia cô còn không xác định được bản thân có động lòng hay không.

Sau đó, vào buổi tối hôm đổi phòng học kia, cô biết chắc chắn bản thân đã động lòng.

"Thích không có lý do, chỉ là vừa khéo lại là cậu ta."

"Động lòng cũng không có lý do, chỉ là vừa khéo vào đêm kia, ngọt ngào đáng yêu hơn nhiều."

—— Hứa Nguyện.

Bầu trời xanh thẳm có vài đám mây trắng trôi ngang qua.

Vệ Ngưng nhìn người con trai to lớn trước mặt mình, trán đổ mồ hôi, ướt đẫm vùng chữ T, cô rũ mắt đầy áy náy: "Hôm nay làm phiền cậu rồi."

"Không sao đâu." Tả Vu Hàng nhìn chằm chằm vào cô ta vài giây, mở miệng "Tôi về đây."

"Khoan đã."

Thấy anh xoay người đi, Vệ Ngưng theo bản năng giữ chặt góc áo của anh.

Đây là cử chỉ nhỏ mà trước kia khi hai người quen nhau cô ta thường làm.

Tả Vu Hàng bất giác nhìn về phía cô ta, anh chú ý tới động tác tay của cô ta rồi nhíu mày.

Vệ Ngưng cong môi cười: "Em nghe nói cửa hàng kia có món sườn đặc biệt ngon, không quá chua cũng không quá ngọt, buổi tối chúng ta cùng đi ăn nhé!"

Nhiều năm quen biết, khẩu vị của hai người cũng dần dần giống nhau, đặc biệt yêu thích món sườn xào chua ngọt.

Tầm mắt của thiếu niên rời khỏi ngón tay đang lôi kéo góc áo của cô ta, thấy cô ta mở to đôi mắt, giọng điệu vừa thận trọng lại mang theo chút phấn khích.

Ánh mắt anh tối sầm, cau mày từ chối: "Không được, buổi tối tôi còn phải đi tập luyện bóng rổ."

Anh từ chối vừa đơn giản lại trực tiếp.

Hôm nay cô ta đến tìm anh với vẻ mặt rối như tơ vò nhờ giúp đỡ, lúc ấy anh đáp ứng, nhưng chỉ là mềm lòng.

Chỉ là, không phải với thân phận bạn trai cũ, mà là bạn bè nhiều năm.

Cho dù là một cô gái xa lạ tới xin giúp đỡ, với đạo đức của anh cũng khó có thể từ chối.

*

Sau hai tiết tự học buổi tối, nhận bài tập toán học theo yêu cầu của giáo viên, cảnh ầm ỹ sau giờ học đã không còn, hầu hết mọi người đã chui đầu vào vị trí của mình để làm toán học.

"Wow, hôm nay cậu tự mình làm toán học?!"

Cho nên, trong phòng học tương đối yên tĩnh, lúc này có một giọng nam hơi cao giọng và rõ ràng.

"Cậu có ý gì hả!" Hứa Nguyện đứng trước bàn của Tả Vu Hàng, một góc tờ giấy bài làm của cô nằm trong tay của thiếu niên kia.

Vẻ mặt hờ hững, nhưng mà ở đây mọi người đều đã nghe thấy, trong lòng của cô dường như có chút không vui.

Mặt Tả Vu Hàng nghệt ra, anh không ngờ một câu nói đùa ngày xưa lại khiến cho cô phản ứng mạnh như vậy.

Tiết tự học buổi tối chỉ trong hai mươi phút, trước đây Hứa Nguyện thường vào lúc này tới hỏi Tả Vu Hàng một số vấn đề toán học, chỉ là hôm nay cô không tới, cho nên Tả Vu Hàng mới nói những lời trêu chọc này.

Trong khi Tả Vu Hàng đang sững sờ, Hứa Nguyện cũng bị chính thái độ của mình làm cho hoảng sợ, rốt cuộc cô cảm thấy tính cách mình xưa nay đều không tệ.

Tại sao lần này lại phản ứng mạnh như vậy?

Các bạn học ở xung quanh trước mắt muốn làm xong bài tập nên không có tâm tư xem diễn trò, Hứa Nguyện ra vẻ bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt trong veo kia, trên mặt hơi ửng hồng.

Cô hạ giọng nói: "Tôi phải vươn lên." (?)

Thẩm Khinh mới vừa tan học đã ngồi xuống bên cạnh Tả Vu Hàng, chứng kiến cảnh này, anh ta hơi ngẩn người, chờ một lát sau anh ta mới hiểu nguyên nhân vì sao cô làm như vậy.

Là bởi vì lúc chiều nay dọn sách chăng?

"Vừa rồi tôi… nói quá nhiều sao?" Tả Vu Hàng nhíu mày nhìn về phía bạn tốt, hỏi.

Khi Thẩm Khinh nghe anh hỏi chuyện, cơ thể anh ta cứng đờ một chút, "ừ" một tiếng không rõ ràng.

Bỗng nhiên anh ta cảm thấy Tả Vu Hàng thay đổi.

Tả Vu Hàng mang chủ nghĩa đại nam tử, có thể đối với mọi người đều rất kiên nhẫn, có thể đối với bạn gái rất dịu dàng, nhưng rất hiếm khi… tự xét lại bản thân.

Nếu anh ta nhớ không lầm, trước kia đối với Vệ Ngưng, anh cũng không xấu hổ.

Tháng Sáu, gió nóng thổi vào mặt, trên sân thể dục có vài người tản bộ, nhưng mọi người chưa có tâm tư chú ý bầu trời đầy sao lấp lánh trên đỉnh đầu.

Tiết tự học buổi tối kết thúc, Hứa Nguyện đang trở về phòng ngủ với bạn cùng phòng, nhưng mà mới vừa đi vào sân thể dục đã bị người chặn lại.

"Mời cậu ăn."

Bên cạnh sân thể dục chỉ có một ngọn đèn đường, Hứa Nguyện ngước mắt nhìn đồ vật anh đưa qua, không ngờ là socola nhiều vị đáng yêu.

Chạm vào bên ngoài, đầu ngón tay hơi lạnh, nhưng lại làm dịu đi cái nắng nóng mùa hè, cô cúi đầu cong môi cười cười: "Cảm ơn."

Hai người đứng ở trong bóng tối, nếu không chú ý sẽ không ai biết nơi này có người.

Tả Vu Hàng dựa vào lan can, giọng nói không lạnh như trước, ngược lại mang theo chút dịu dàng, "Cậu đừng tức giận!"

Lạnh lẽo mà ngọt ngào, đó là hương vị của mùa hè.

Cô nhếch môi lên cười không kiêng nể gì trong bóng tối.

"Không sao, thật ra vừa rồi giọng điệu của tôi cũng không tốt lắm, thật xin lỗi!"

Dưới màn đêm, Hứa Nguyện không thấy rõ nét mặt của thiếu niên, chỉ nhìn thấy trong mắt anh ta có ngôi sao rạng rỡ.

So với bầu trời đầy sao đẹp nhất cô từng thấy thì còn đẹp hơn.

Trong phòng ngủ, khi Tả Vu Hàng chậm chạp lắc lư trở về, cách thời điểm tắt đèn chỉ vài phút.

Đơn giản là rửa mặt xong, khi anh đi ra thì đèn đã tắt, bạn cùng phòng đều đã chui vào trong chăn, nhưng mà bên gối đều có ánh sáng mờ.

【 Thẩm Khinh: Cậu vừa mới làm gì vậy? Sao muộn vậy mới trở về 】

Người ngủ cùng một gối với Tả Vu Hàng chính là Thẩm Khinh, nhưng mà sợ cửa có người kiểm tra, anh ta không mở miệng hỏi, cả người chui vào trong chăn, gửi tin nhắn.

【 Tả Vu Hàng: Xin lỗi 】

Thẩm Khinh ở đầu bên kia sau mười mấy giây mới trả lời tin nhắn, trong ổ chăn, khuôn mặt anh ta bị ánh sáng trên màn hình di động chiếu vào, vẻ mặt vô cảm, anh ta im lặng.

【 Thẩm Khinh: Hứa Nguyện? 】

【 Tả Vu Hàng: Ừ 】

【 Thẩm Khinh: Chơi trò chơi đi, thời gian còn sớm mà, chơi hai ván 】

Cùng ngồi chung giường, ngủ chung gối, chơi cùng một trò chơi, nhưng ai cũng có tâm sự riêng.

*

Năm ba trung học càng căng thẳng, bất kỳ hoạt động vui chơi giải trí gì đều bị hủy bỏ tàn nhẫn mặc cho mọi người ai oán.

Nhưng sinh hoạt và nghỉ ngơi càng quy củ hơn, những bạn năm nhất năm hai trung học thức đêm chơi di động đều bỏ đao đồ tể lập tức thành phật, càng có thêm tinh thần làm bài tập, ba bữa cơm mỗi ngày cũng không hề bỏ qua.

Các nữ sinh cũng ít nói xấu sau lưng nhau, mỗi ngày đều tương thân tương ái mà trao đổi bài tập, đề thi.

Hứa Nguyện vẫn luôn không quên lời nói của Thẩm Khinh với mình vào ngày hôm đó, cô biết không phải châm ngòi ly gián.

Nhưng khi tiếp xúc với Tả Vu Hàng sớm chiều, cô cũng dần dần học được cách kiểm soát khoảng cách tốt, nắm chắc được trái tim mình.

Mối quan hệ giữa hai người lại khôi phục bình thường như trước, cuộc trò chuyện buổi tối và ly kem ngọt ngào kia, dường như như chưa từng có.

Kỳ thật Thẩm Khinh nói không sai. Vẻ bề ngoài sạch sẽ và đẹp trai của Tả Vu Hàng rất hấp dẫn con gái, mà anh lại dùng những lời nói phổ biến trên mạng để tạo ra một người con trai ấm áp.

Đối với con gái, Tả Vu Hàng không bao giờ biết từ chối, trước sau anh cảm thấy con trai phải ga lăng, không thể xấu hổ.

Nói cách khác, anh là người do dự không quyết đoán.

Có một số nam sinh thoạt nhìn nho nhã lễ độ, ân cần dịu dàng, nhưng thật sự loại nam sinh này không hiểu cái gì là mờ ám. Bọn họ cho rằng nam nữ tiếp xúc bình thường, trong lúc vô tình khiến cho nữ sinh có cơ hội nghĩ ngợi linh tinh.

Cũng có thể, bọn họ biết rõ đây là mờ ám, nhưng vì sự phù phiếm mà duy trì mối quan hệ không rõ ràng.

Nếu nói Hứa Nguyện là cô gái ngoan, thì Lê Hiểu là đứa trẻ từ nhỏ đã làm cho cha mẹ phải đau đầu.

Mặc dù cha mẹ Lê Hiểu thường xuyên lấy Hứa Nguyện làm ví dụ "Con nhà người ta", nhưng điều đó không làm tổn hại đến tình cảm của hai người, ngược lại ngày càng tốt hơn.

Hứa Nguyện hâm mộ sự tự do tự tại, không bị gò bó của Lê Hiểu, còn Lê Hiểu hâm mộ Hứa Nguyện thận trọng và táo bạo, dịu dàng mềm mại.

Hai tuần họ mới về nhà một lần, cảnh này khiến Hứa Nguyện lẫn Lê Hiểu dù là bạn thân nhưng được giáo dục khác nhau, thường không gặp mặt.

Nhưng tình cảm của các cô lại không nhạt đi, mười mấy năm qua hai người thân thiết đem lại cảm giác rất giống đôi vợ chồng.

"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ!!! Tiểu Nguyện, tôi và nam thần của tôi bị quả báo rồi!"

Hứa Nguyện với đôi mắt ngái ngủ, cô ghé di động vào tai, mới sáng sớm tinh mơ đã nghe thấy tiếng gào rú, cô tỏ vẻ bất lực nhìn đồng hồ mới 6:30.

Cô lên tiếng hỏi: "Cái gì quả báo? Hiểu Hiểu cô lại bắt nạt ai?"

"Aiya, có người đã báo cáo tôi và nam thần thể hiện tình cảm trên bài đăng ở trường của chúng ta. Người ta rõ ràng còn chưa kịp theo đuổi nam thần…"

Hứa Nguyện ngồi dậy trên giường, chải lại đầu tóc rối bù, từ từ mặc quần áo, sau đó rửa mặt.

Đương nhiên, trong lúc đó cô vừa nghe Lê Hiểu miêu tả chuyện cô ta và nam thần sinh động như thật.

Thì ra Lê Hiểu và các cô gái trung học dựa theo lệ cũ, bọn họ ngầm bình chọn hot girl hot boy của trường, mà nam thần của Lê Hiểu chính là hot boy liên tục ba năm không bị đánh bại —— Vân Thượng.

Lúc trước mới vừa gặp Vân Thượng, Lê Hiểu chỉ cảm thấy chẳng phải là có chút đẹp hơn con gà luộc sao?! Nhìn trắng trắng gầy gầy, nào có đẹp trai hơn Bành Vu Yến đâu!

Làm nòng cốt của hội học sinh, Lê Hiểu và Vân Thượng một người là bộ trưởng bộ đời sống, một người là phó bộ trưởng, nhưng lại nhìn nhau không thuận mắt (kỳ thật chỉ là Lê Hiểu không quen nhìn trai đẹp).

Sự tình chuyển biến là vào học kỳ hai, trong lớp bỗng nhiên bắt đầu lưu hành thi đấu vật cổ tay. Từ nhỏ luyện Taekwondo nên Lê Hiểu vượt mọi chông gai, đánh bại tất cả nam sinh trong lớp, bị lớp giao cho trọng trách thi đấu với "Vua tay" lớp bên cạnh.

Mới đầu Lê Hiểu có chút kinh ngạc khi nhìn thấy đó là Vân Thượng, nhưng mà ba hiệp thi đấu qua đi, Lê Hiểu không ngờ mình đã bị đánh bại hoàn toàn bởi "Gà luộc".

Ngày đó, Lê Hiểu chẳng những thi đấu thất bại, cô ta còn bị thương ở cổ tay, may mà tay bị thương không phải tay viết chữ, nếu không cha mẹ cô ta chắc chắn là hai người cùng mắng mỏ.

Trong lòng Vân Thượng áy náy, buổi trưa mỗi ngày đều mang cơm cho Lê Hiểu, "Tay cậu còn đau không?"

"Không có việc gì, tôi chỉ bị thương ở tay không phải bị thương ở chân, cậu không cần mang hộp cơm cho tôi!" Khi đó cô ta chỉ nghĩ không thể làm phiền người khác, còn cười vô tình xua tay nói lời từ chối.

Hai kẻ "Oan gia" bởi vì liên quan đến vật cổ tay mà gần nhau hơn một bước. Mà Lê Hiểu tuy rằng không phải thành viên lâu năm của hiệp hội vẻ ngoài, nhưng bên người mỗi ngày có một hot boy chuyển động, tự nhiên dần dần trong lòng nổi ý xuân.

Vì hai người lại làm việc cùng một bộ phận, thời gian tiếp xúc tương đối nhiều, Lê Hiểu cũng không phải dạng con gái ngại ngùng, cô ta thường xuyên đánh bạo đùa giỡn Vân Thượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play