Hàn Nhậm Bân phát ngốc, sau khi chắc chắn là mình không hiểu lầm ý của Phó Tư Nghiên, cậu gỡ khẩu trang xuống, đặt tay lên vai anh: “Tư Nghiên, chính là vợ của cậu chủ động gửi lời mời kết bạn cho tôi, muốn nhờ tôi hỗ trợ, tôi mà từ chối thì cũng không hay lắm đâu, dù cho muốn từ chối thì cậu cũng phải cho tôi một lý do chính đáng chứ, nếu không lần sau đến nhà cậu chạm mặt nhiều lần với chị dâu cũng ngượng ngùng lắm nha.”

“Không có lý do gì cả, cứ làm theo là được.”

Hàn Nhậm Bân thấy vẻ mặt u ám của anh, đoán được đại khái là anh đang chơi trò giận dỗi với Nguyễn Hân, khóe miệng nở ra một nụ cười hứng thú: “Có phải là do chị dâu có việc nhờ tôi giúp đỡ nhưng lại không nhờ cậu, nên cậu ghen tị chứ gì.”

Phó Tư Nghiên mím môi, không nói gì, ánh mắt bất cần nhìn xuống màn hình điện thoại đã tắt ngúm.

Hàn Nhậm Bân không nhìn được cười nói: “Một người đàn ông to xác như cậu lại để ý tí chuyện cỏn con này à, cậu suốt ngày đều bận rộn như vậy, chị dâu trực tiếp nhờ đến tôi đoán chừng chắc cũng là vì sợ làm phiền cậu nên mới không kể chuyện này cho cậu nghe thôi.”

Cậu ngoài miệng thuyết phục anh, quay đầu lại liền châm chọc rồi nhắn lên trên nhóm, cũng chẳng hề quan tâm Phó Tư Nghiên có ở trong nhóm hay không, thẳng thắn gửi tin nhắn cho tất cả mọi người trong nhóm.

Phó Tư Nghiên nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, khuôn mặt ảm đạm.

“Hàn Nhậm Bân.”

Hàn Nhậm Bân bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Phó Tư Nghiên, giật mình, giơ điện thoại lên nói: “Bây giờ tôi lập tức gửi tin nhắn cho chị dâu, bảo tôi không thể đồng ý giúp cô ấy chụp bìa tạp chí.”

Phó Tư Nghiên im lặng nhìn cậu, cậu cúi đầu nhìn giao diện trò chuyện cùng Nguyễn Hân, tuy rằng bình thường cậu từ chối không ít lời mời, nhưng đó đều là những người cậu không quen biết, nghĩ đến đối phương là vợ của Phó Tư Nghiên, cậu liền không biết từ chối như thế nào, cau mày, khó xử nói: “Tư Nghiên, tôi thật sự không cách nào mở miệng được, hay là cậu nhắn đi.”

Cậu đưa điện thoại cho Phó Tư Nghiên.

Phó Tư Nghiên cầm lấy điện thoại, không cần nghĩ nhiều, trực tiếp gõ mấy chữ.

【 Chị dâu, xin lỗi, em rất bận, không có thời gian. 】

Nguyễn Hân gửi tin nhắn cho Hàn Nhậm Bân mời cậu chụp bìa tạp chí giúp xong vẫn luôn để ý điện thoại, cơm cũng ăn chưa được hai miếng, Hàn Nhậm Bân bên kia mãi vẫn chưa thấy trả lời lại, cô cảm thấy việc này hơn phân nửa là toang rồi.

“Aida, cậu đừng nhìn điện thoại nữa, ăn trước đi kìa, nếu có tin nhắn thì sẽ có âm thanh thông báo nhắc cậu.”

Hai tay Nguyễn Hân siết chặt điện thoại, ngả người ra sau, uể oải ỉu xìu, nói: “Đợi lát nữa rồi ăn, bây giờ nuốt không trôi.”

“Vẫn còn chưa trả lời lại sao? Cậu có muốn gửi một tin nhắn dò hỏi chút không.”

Nguyễn Hân mím môi, những lời nên nói đều đã nói hết rồi, đối phương không trả lời tin nhắn chứng tỏ không hề có chút hứng thú nào với việc này, lại không biết từ chối như thế nào, hoặc là còn đang do dự, bây giờ vội vã tra hỏi có thể sẽ khiến đối phương cảm thấy phản cảm.

Trong đầu Nguyễn Hân bắt đầu tự hỏi nếu lát nữa nhận được tin nhắn từ chối của Hàn Nhậm Bân thì sẽ phải thuyết phục cậu như thế nào để cậu thay đổi ý định.

Giao diện trò chuyện đột nhiên hiện biểu tượng đối phương đang nhập, Nguyễn Hân ngay lập tức ngồi thẳng người, Hạ Y Đồng thấy cô phản ứng như vậy liền biết là Hàn Nhậm Bân đã trả lời tin nhắn rồi, bỏ đôi đũa xuống, đi đến chỗ cô cùng nhau xem.

Hai người bọn họ cùng nhìn vào màn hình di động, nín thở.

Ba giây sau, phản hồi của Hàn Nhậm Bân đã được gửi đến.

【 Chị dâu, xin lỗi, em rất bận, không có thời gian. 】

Lạnh lùng xen lẫn vô tình, Nguyễn Hân cảm thấy luồng khí lạnh quen thuộc này là từ cùng một chỗ tỏa ra, câu trả lời cho có lệ này đến lý do từ chối cũng chẳng thèm bịa ra, cách nói chuyện tiếc chữ như vàng này cực kỳ giống người chồng lên danh nghĩa ba gậy không đánh ra được cái rắm kia của cô.

Nếu không phải trước câu nói từ chối này có thêm xưng hô chị dâu, cô cũng phải nghi ngờ đây có phải là tin nhắn Phó Tư Nghiên gửi cho cô hay không.

Quả nhiên là những người giống nhau thường chơi với nhau, bạn bè của Phó Tư Nghiên cũng lạnh lùng y như Phó Tư Nghiên vậy.

Hạ Y Đồng thấy cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn trong điện thoại phát ngốc, tưởng cô bị đả kích bởi sự từ chối của Hàn Nhậm Bân rồi, duỗi tay quơ quơ trước mặt cô.

“Này, cậu không sao chứ.”

Nguyễn Hân ừ một tiếng, nói: “Mình không sao.”

Hạ Y Đồng an ủi nói: “Với vị trí hiện tại của Hàn Nhậm Bân, muốn mời anh ấy chụp bìa tạp chí thì cũng phải hẹn trước ít nhất nửa năm, huống hồ bây giờ anh ấy còn đang tạm dừng hoạt động, cậu đột nhiên nói chuyện chụp bìa tạp chí như vậy, anh ấy không đồng ý cũng là chuyện bình thường, không bằng cậu thử cùng anh ấy thương lượng lại một chút, dù sao thì anh ấy vẫn còn gọi cậu là chị dâu, sau này ngày lễ ngày tết kiểu gì cũng chạm mặt, anh ấy không thể để mọi chuyện tệ đi được.”

Nguyễn Hân: “Cậu xem với giọng điệu này có thể thương lượng được tiếp sao?”

Trong một câu ngắn ngủi này, ngoại trừ cách gọi chị dâu khách sáo kia, mỗi một từ còn lại đều tràn ngập ý không kiên nhẫn, không hề có chút tình người nào.

Nguyễn Hân càng nhìn dòng tin nhắn này càng cảm thấy cách nói chuyện của Hàn Nhậm Bân vô cùng giống Phó Tư Nghiên, đều là bị một câu nói làm cuộc nói chuyện đi đến điểm kết thúc.

“Vậy là cậu định từ bỏ việc mời Hàn Nhậm Bân đến sao?”

“Từ bỏ?” Nguyễn Hân cúi cầu, ngậm ống hút, uống lên một ngụm nước trái cây: “Không bao giờ, xét đến thái độ này của Hàn Nhậm Bân, mình nhất định phải mời anh ta về cho bằng được.”

“Thế bây giờ cậu định làm thế nào?”

Nguyễn Hân vén tóc, lại cầm điện thoại lên, nhếch môi cười: “Nhờ Phó Tư Nghiên giúp đỡ, anh ta không nể mặt tôi thì cũng không thể không nể mặt Phó Tư Nghiên chứ.” Hơn nữa, cô tin rằng chỉ cần thu phục được Phó Tư Nghiên, Phó Tư Nghiên có rất nhiều biện pháp để đối phó với Hàn Nhậm Bân.

Hạ Y Đồng: “......” Còn nói cái gì mà vợ chồng trên danh nghĩa không can thiệp vào chuyện của nhau.

Nguyễn Hân nhấp vào ảnh đại diện của Phó Tư Nghiên, trên điện thoại hiển thị 7 giờ 23 phút, Phó Tư Nghiên gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô bao giờ thì về nhà.

Cô ngước mắt lên, nhìn vào thời gian ở góc trên điện thoại.

Bây giờ là 7 giờ 59 phút, 36 phút mới trả lời tin nhắn cũng không tính là quá muộn đâu nhỉ?

Nguyễn Hân ấn vào khung nhập liệu, dùng 20 giây để suy nghĩ tin nhắn để gửi đi.

【 Vừa nãy tôi đang ăn cơm với bạn, không tiện xem điện thoại, không nhìn thấy tin nhắn của anh, có thể là hai mười phút nữa tôi sẽ về đến nhà, anh có đang ở nhà không? 】

Sau khi tin nhắn này được gửi đi, rất lâu sau vẫn chưa thấy phản hồi lại giống như đá chìm vào đáy biển.

Nguyễn Hân đợi mười mấy phút đã gửi thêm một dấu chấm hỏi đi.

Một lát sau, Phó Tư Nghiên đã trả lời lại.

【 Không có. 】

Nguyễn Hân: 【 Bao giờ anh về 】

Phó Tư Nghiên: 【 Bận, đêm nay tôi không về 】

Nguyễn Hân: “......”

Đêm nay anh không về nhà?

Thế thì anh gửi tin nhắn hỏi bao giờ cô về nhà để làm cái gì?

Vấn đề là anh không về nhà thì cô lấy lòng anh bảo anh giúp cô thuyết phục Hàn Nhậm Bân chụp bìa tạp chí thế nào được.

Bình thường, lúc anh bảo hân, Nguyễn Hân đều tự giác yên lặng, không làm phiền anh, nhưng nghĩ đến trong cuộc họp định kì thứ hai tuần sau phải quyết định nhân vật nào sẽ được lên trang bìa tạp chí, Nguyễn Hân chần chừ một lát, tiếp tục gửi tin nhắn cho anh.

【 Làm việc cũng phải chú ý sức khỏe một chút nhé, đêm nào cũng tăng ca không tốt cho sức khỏe đâu, vẫn nên cố gắng không làm việc thâu đêm, về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi, nếu gấp quá, phải xử lý ngay trong hôm nay thì đợi lát nữa tôi đem cơm hộp đên công ty cho anh cũng được, gần đây có một quán nấu canh xương hầm ngao rất ngon. 】

Phó Tư Nghiên: 【 Không cần, tôi không ở công ty. 】

Nguyễn Hân: 【 Vậy anh đang ở đâu? 】

Phó Tư Nghiên: 【 Bận, không nói chuyện nữa. 】

Phó Tư Nghiên lại giết chết một cuộc nói chuyện nữa,

Nguyễn Hân nhìn chằm chằm tin nhắn của Phó Tư Nghiên, tức đến mức suýt chút nữa thì đập vỡ điện thoại.

Cô tỏ vẻ quan tâm, lo lắng nói chuyện với anh như vậy, thế mà anh lại tỏ ra thiếu kiên nhẫn.

Anh có còn là con người không vậy?

Hạ Y Đồng an ủi nói: “Dù sao thì cậu cũng không thật sự quan tâm anh ta, nói không chừng cậu đột nhiên thay đổi thái độ với anh ta, làm anh ta cảm thấy bất ngờ, ngại ngùng, không biết trả lời cậu như nào nên mời tùy tiện tìm một cái cớ thì sao.”

Nguyễn Hân nói: “Với tính cách của Phó Tư Nghiên, nếu anh ta không muốn trả lời thì sẽ không bao giờ trả lời, căn bản sẽ không tìm lý do gì cả.”

“Vậy thì có thể là do anh ta thật sự đang rất bận, dù sao cũng quản lí một tập đoàn lớn như vậy, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà chơi trò *hư tình giả ý này với cậu.”

* Hư tình giả ý: Giả dối, không có ý tốt, thành ngữ tương đương: Khẩu phật tâm xà.

Tuy là thế, nhưng Nguyễn Hân vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Quan hệ của cô và Phó Tư Nghiên không xa cũng chẳng gần, vẫn duy trì mối quan hệ sống chung với nhau, sau khi kết hôn với Phó Tư Nghiên cũng vài lần không trở về nhà, nhưng đó đều là anh phải đi công tác, không thể nào về nhà được, khi trở về Nam Thành thì chưa bao giờ có trường hợp qua đêm bên ngoài.

Lúc trước có một lần anh tăng ca ở công ty đến nửa đêm, bốn giờ sáng mới về đến nhà, nghỉ ngơi hơn một tiếng rồi lại bay ra nước ngoài.

Trong lịch trình mà Vạn Kỳ gửi đến, gần đây anh không phải đi công tác ở nước ngoài, làm sao mà lại không có thời gian rảnh rỗi để về nhà.

Hơn nữa, trước đây khi anh có công việc đột xuất, Vạn Kỳ đều sẽ nói cho cô biết, bây giờ những người khác đều không có ở công ty, anh lại thờ ơ với sự quan tâm của cô thậm chí còn cảm thấy phiền phức, bên phía Vạn Kỳ cũng chẳng có động tĩnh gì, Nguyễn Hân dường như còn cảm nhận được mình đang bị chụp mũ xanh trên đầu.

Cô ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc lại: “Cậu nói xem anh ta có phải đang lừa mình hay không?”

Hạ Y Đồng: “......”

Nguyễn Hân nheo mắt, nhớ lại lúc Phó Tư Nghiên từ nhà cũ về có gì đó không ổn, mắt không ra mắt, mũi không ra mũi, nhìn thế nào cũng thấy anh muốn tìm người ta cãi nhau, nếu không phải tính tình cô tốt, không so đo với anh thì có thể tốt hôm qua nháo nhào hết cả lên rồi.

Nghe nói một khi đàn ông có phụ nữ ở bên ngoài thì thái độ đối vợ sẽ càng ngày càng lạnh lùng, trường hợp này của Phó Tư Nghiên hoàn toàn phù hợp, hơn nữa, hôm qua bọn họ nói về chuyện sinh con cái, ông nội nói năm sau muốn bế cháu trai, Phó Tư Nghiên còn phụ họa theo, sau khi xác nhận rằng cô sẽ không sinh con, vẫn không cảm thấy việc sinh chắt cho ông nội vào năm sau có vấn đề gì.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy Phó Tư Nghiên có người phụ nữ khác, anh ra ngoài tìm người khác sinh con cho anh.

Hạ Y Đồng cảm thấy biểu cảm của cô trông không giống như đang nói đùa, thu lại thái độ cà lơ cà lất, nhướn mày nói: “Chắc là không đâu, anh ta nhìn có vẻ không giống một người sẽ ngoại tình đâu.”

Nguyễn Hân hừ lạnh một tiếng, sắc mặt u ám, giọng nói cũng lạnh đi vài phần: “Kẻ mặt người dạ thú ngụy trang quân tử cũng có rất nhiều, đàn ông có thể ngoại tình hay không của không thể chỉ nhìn qua vẻ bề ngoài được.”

Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, ai mà có thể ngờ được người cha ngoài mặt ra vẻ có trách nhiệm với gia đình của cô lại lén lút nuôi đàn bà ở bên ngoài, lại còn vì người đàn bà mà làm tan nát hạnh phúc gia đình.

Hạ Y Đồng biết cô bị ảnh hưởng bởi cha cô nên đối với chuyện ngoại tình cực kỳ nhạy cảm, đề xuất với cô: “Hay là cậu thử hỏi lại xem anh ta đi đâu đi?”

Nguyễn Hân ậm ừ một tiếng, cầm điện thoại lên gửi ngay một tin nhắn.

Nhưng mà lại có gửi cho Phó Tư Nghiên, mà trực tiếp gửi thẳng cho Vạn Kỳ.

Vạn Kỳ giống như một người máy 24 giờ đợi lệnh, trong chốc lát đã trả lời lại.

【 Phó tổng và Hàn Nhậm Bân đang cùng nhau đi đến bar Anh Quan. 】

Nguyễn Hân nhìn tin nhắn của Vạn Kỳ gửi đến, ánh mắt sáng lên.

Phó Tư Nghiên ở quán bar Anh Quan, và Hàn Nhậm Bân cũng ở đó!!

Đây đúng là một niềm vui ngoài mong đợi.

Cô còn đang lo là Hàn Nhậm Bân đang ở nước ngoài, muốn nhờ anh hỗ trợ cũng không tiện lắm, không ngờ được cậu đã về nước rồi, đúng là cầu còn không được.

Cô cầm túi lên, xuân phong đắc ý nói với Hạ Y Đồng: “Mình đã trả tiền rồi, cậu cứ từ từ mà ăn, mình đi trước đây.”

Hạ Y Đồng sửng sốt, hỏi: “Cậu đi đâu vây? Bắt gian à?”

Nguyễn Hân vén tóc, cười ma mị: “Đi quán bar Anh Quan, đến làm quen với mấy người anh em của chồng mình một chút, nhân tiện xem xem anh ta ở bên ngoài có làm chuyện gì xằng bậy hay không.”

Hạ Y Đồng: “……”

Vậy là chồng có ngoại tình không cũng không quan trọng bằng việc làm quen với anh em của chồng à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play