Nguyễn Hân từ nhà hàng lẩu đi ra, trên người còn dính mùi lẩu, cô trực tiếp đi thẳng đến cửa hàng thời trang mà cô thường đến, chọn một chiếc váy dài màu trắng và một chiếc áo khoác màu hồng, đứng chiếc gương ngắm nghía, những phần khác thì rất vừa vặn nhưng mà ở phần eo lại hơi rộng.
Quản lý cửa hàng cầm thước đo tới: “Chiếc váy là đã là cỡ nhỏ nhất rồi, tiểu thư Nguyễn, có phải dạo này cô lại gầy đi rồi không? Vòng eo thon gọn của cô thật khiến cho người khác ghen tị, cô có muốn sửa lại phần eo này một chút không?”
Cô ta cúi người, định đo vòng eo của Nguyễn Hân, Nguyễn Hân đưa cho cô ta một chiếc thẻ, nói: “Không cần sửa lại, hai bộ này tôi muốn mặc luôn, cô gói bộ quần áo ban đầu lại giúp tôi, quẹt thẻ đi.”
Quản lý cửa hàng nhận lấy thẻ, cười cười với cô: “Hẹn hò buổi tối sao?”
“Cũng gần như vậy, tôi đi gặp mấy người bạn, quần áo tôi để tạm ở đây, mai tới lấy nhé.”
Đi ra khỏi trung tâm mua sắm, đèn neon trên đường sặc sỡ, tiếng còi xe liên tiếp vang lên, chỗ này là ở trung tâm thành phố, khu phố phồn hoa, đường xá tương đối tấp nập, gió đêm hơi lạnh, Nguyễn Hân quấn chặt áo khoác, đứng ở bên đường đợi tầm mười phút mới nhìn thấy tài xế lái chiếc Ferrari màu đỏ của cô tới.
Tài xế xuống xe, mở cửa xe cho Nguyễn Hân, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi phu nhân, tôi đến muộn rồi.”
Nguyễn hân ngồi vào xe, nói: “Không sao, đường xá cũng khá đông đúc mà, đi thôi, đến quán bar Anh Quan.”
Quán bar Anh Quan cách chỗ này không xa lắm, nhưng mà tắc đường quá, lúc đến quán bar Anh Quan thì cũng phải mất hơn nửa tiếng.
Vừa đến đây, cô đã nhìn thấy Vạn Kỳ đứng đợi ở ngoài cửa, Nguyễn Hân vừa mới hỏi anh ta địa chỉ cũng không nói là muốn đến đây, nhưng mà nhìn dáng vẻ này thì có vẻ là đã đoán được rồi.
Vạn Kỳ nhận ra xe của cô, sải bước đi tới chào hỏi: “Phu nhân.”
Nguyễn Hân ừ một tiếng, giọng bình tĩnh hỏi: “Phó Tư Nghiên ở trên đó đang nói chuyện gì, bây giờ tôi đi lên có tiện không?”
Vạn Kỳ nói: “Tần tổng mời Phó tổng ra ngoài ôn lại chuyện cũ, cũng chỉ là quan hệ cá nhân khá tốt thôi, lần trước lúc cô và Phó tổng kết hôn đã gặp qua bọn họ rồi, bọn họ biết cô muốn tới đây nên đều rất vui.”
Đã từng gặp qua trong hôn lễ thì chắc là những người trong nhóm【 Đội hỗ trợ tình yêu đích thực 】
Biết cô muốn tới đây nên đều rất vui?
Nghĩ đến sự nhiệt tình của những người đó trong nhóm chat, Nguyễn Hân vốn đang tỏ ra nghiêm túc muốn xem xem Phó Tư Nghiên có đang làm xằng làm bậy trong quán bar hay không đột nhiên có hơi lúng túng, không dám đi lên trên.
Nếu như bọn họ hỏi cô tại sao không chấp nhận lời mời kết bạn của bọn họ thì phải làm sao?
Thang máy đặc biệt trực tiếp đi lên tầng cao nhất chậm rãi di chuyển lên trên, Vạn Kỳ đứng ở bên cạnh cô, đương nhiên, bây giờ cô muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi, hơn nữa còn muốn nhờ Hàn Nhậm Bân giúp đỡ, thứ hai tuần sau đã phải xác nhận xem ai sẽ là người được lên bìa tạp chí rồi, thời gian cấp bách, bỏ qua cơ hội lần này thì không còn lần sau nữa.
Nguyễn Hân hít một hơi thật sâu, cong cong khóe mắt, chỉnh lại khuôn mặt tươi cười của mình một chút.
Tầng trên cùng chỉ có duy nhất một phòng bao, quán bar này do Tần Cảnh Diệu mở, tầng cao nhất thuộc về lãnh địa riêng tư của anh ấy, không cho người ngoài thuê, người bình thường không thể vào được, cửa phòng bao thậm chí còn không đóng cửa.
Vạn Kỳ dẫn cô đi thẳng, giữa phòng bao tinh tế, hoa mỹ, bày một chiếc bàn mạt chược, tất cả mọi người đều vây quanh cái bàn đó......chơi mạt chược. Nguyễn vừa mới bước vào đã thấy được một phong cách vô cùng thuần khiết, khác xa với quán bar trong tưởng tượng của cô, không có gái hầu rượu, thậm chí còn chẳng có nhân viên phục vụ.
Cô vừa bước vào đến cửa, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa hòe đứng dậy, cười tủm tỉm chào hỏi cô: “Chị dâu tới rồi, mau đến đây ngồi đi.”
Nguyễn Hân nhận ra anh ấy chính là chủ quán bar, Tần Cảnh Diệu, mỉm cười gật đầu, đi thẳng đến chỗ Phó Tư Nghiên.
Những người khác trong phòng cũng lần lượt chào hỏi cô, Phó Tư Nghiên ngồi ở đối diện cửa ra vào, người hơi ngả ra sau, dáng ngồi lười biếng, từ lúc cô vào đến giờ, anh cũng chẳng thèm nhìn cô một cái, như thể đang tập trung nghiên cứu những quân bài trước mặt.
Nguyễn Hân đi đến bên cạnh anh, nhìn xung quanh một vòng.
Trong phòng không có mùi nước hoa hay son phấn gì đó của phụ nữ, trên bàn trà cũng chỉ có năm chiếc chén đã đậy nắp, xem ra bọn họ thật sự không dẫn phụ nữ đến đây.
Cô nhìn sang Hàn Nhậm Bân đang ngồi bên cạnh Phó Tư Nghiên, không nhìn quá lâu, rồi lại đưa ngón tay ra chọc bả vai Phó Tư Nghiên: “Tư Nghiên.”
Phó Tư Nghiên lúc này mới ban ân thưởng cho cô một ánh mắt: “Sao em lại tới đây?”
Câu nói tràn đầy sự ghét bỏ.
Nguyễn Hân thu tay lại, siết thành nắm đấm, trên mặt nở một nụ cười thật tươi, dưới ánh mắt của những người khác trong phòng bao, cô nắm lấy cánh tay anh, liếc anh một cách đầy oán hận, tủi thân nói: “Anh đã rất nhiều ngày rồi không nghỉ ngơi tử tế, em lo lắng cho anh nên mới tới xem xem.”
Tần Cảnh Diệu vỗ tay la lớn: “Chị dâu thật là ôn nhu ân cần, xinh đẹp lại rộng lượng, Tư Nghiên, cậu đúng là may mắn nha.”
Nguyễn Hân đón nhận lời khen của anh ấy mà không hề cảm thấy chột dạ, ngượng ngùng hướng mặt lại gần Phó Tư Nghiên, như kiểu muốn trốn trong lồng ngực anh.
Phó Tư Nghiên nhíu mày, ánh mắt khó hiểu nhìn cô, Nguyễn Hân biết rõ, trong lòng anh nhất định là đang cảm thấy cô uống lộn thuốc.
Nhưng không sao, vì muốn tạo mối quan hệ tốt với Hàn Nhậm Bân, cô có thể chịu đựng được, dù sao thì Phó Tư Nghiên đã từng nói, ở trước mặt bạn bè thân thiết của anh cô phải phối hợp để làm tròn vai diễn vợ chồng tình cảm. Bây giờ anh em của anh đều đang ở đây, tình huống này bắt buộc phải tỏ ra tình cảm.
“Tư Nghiên, có phải tôi làm phiền các anh rồi không, hay là các anh cứ chơi đi, tôi sẽ chờ anh ở nhà.”
Cô buông cánh tay Phó Tư Nghiên ra, làm bộ phải rời đi.
Phó Tư Nghiên bình tĩnh ngồi đó, dù đang bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô diễn, không nói một lời.
Thế mà cũng chẳng thèm mở miệng níu giữ cô, hình tượng vợ chồng tình cảm sắp sửa sụp đổ trong giây lát, ngày hôm qua ở trước mặt ông nội đâu có như vậy, đàn ông thôi thế mà lại thật sự có hai mặt.
Đương nhiên là cô không muốn rồi đi thật, nhưng bây giờ đã nói đến nước này rồi, Phó Tư Nghiên không xuống nước thì cô cũng không có cách nào mặt dày ở lại được nữa.
Cô quay đầu lại, cúi người, thì thầm bên tai Phó Tư Nghiên: “Tôi đi thật đó nha.” Ở dưới bàn, cô nhấc chân lên, giày cao gót không chút do dự mà đạp thẳng vào giày da của anh, giữ vững nụ cười tươi trên mặt: “Anh đừng chơi muộn quá, về nhà sớm một chút đi nhé.”
Phó Tư Nghiên bị cô đạp vào chân, cũng không tức giận, nhàn nhạt nói: “Nếu đã tới rồi thì ờ lại một chút đi.” Sau đó đưa tay kéo cô ngồi lên ghế bên cạnh.
Nguyễn Hân hướng lưng về phía mọi người, nhìn anh cười đắc chí, cô ngồi xuống bên cạnh anh, phát hiện nơi cổ áo mở ra của anh hơi ửng hồng.
“Uống rượu à?”
Phó Tư Nghiên ừ một tiếng.
Nguyễn Hân thấy trên bàn trước mặt mỗi người đềy bày ra một chai rượu và một cái chén, đoán rằng bọn họ chơi mạt chược có thể là không phải cược tiền mà là phạt ai thua thì uống rượu, cô cũng không nhiều chuyện, bảo Phó Tư Nghiên uống ít lại làm phá hỏng niềm vui của mọi người.
Cô xoay người, lấy một hộp thuốc giải rượu từ trong túi treo trên ghế ra, đưa cho Phó Tư Nghiên, ghé vào tai anh, thì thầm: “Tôi biết anh đến quán bar nhất định sẽ uống rượu, tửu lượng của anh không tốt, uống rượu xong hay bị đau đầu, tôi mua thuốc giải rượu cho anh, uống một viên đi.”
Giọng cô nhỏ nhẹ, mềm ngọt như kẹo bông gòn, hơi thở phả vào cổ anh, khiến lòng anh gợn sóng.
Đôi mắt đen láy, dịu dàng của Nguyễn Hân nhìn anh, tràn đầy tình cảm.
Mặc dù đã biết hành động của cô chỉ là đang cố ý lấy lòng anh để anh giúp cô thuyết phục Hàn Nhậm Bân chụp bìa tạp chí những tim anh vẫn không kiềm chế nổi mà nhũn ra.
Anh mím môi, trong ánh mắt khẽ hiện ra một ý cười, vừa rũ mắt vừa ừ một tiếng: “Để đó trước đi, tay tôi hơi bẩn.”
Tay anh vừa sờ mạt chược, thuốc trực tiếp tiếp xúc với da tay rất mất vệ sinh.
Đúng là một người khó chiều.
Nguyễn Hân trong lòng khẽ than một câu, trên mặt lộ ra một nụ cười cưng chiều: “Trong túi tôi có khăn ướt, anh lau tay đi.”
Lúc Nguyễn Hân lấy khăn ướt từ trong túi ra, cô cảm thấy tự bội phục chính mình.
Mọi người trong phòng bao bị bọn họ thồn cơm chó đều ra mặt la lên: “Hai người thật quá đáng, có phải là đang bắt nạt những người không có đối tượng như chúng tôi phải không?”
Nguyễn Hân nhìn Phó Tư Nghiên nuốt viên thuốc giải rượu, vặn nắp chai nước cô mang theo, đưa đến bên môi Phó Tư Nghiên, ra vẻ ngượng ngùng nói: “Mọi người và Phó Tư Nghiên cùng lớn lên với nhau, cũng biết tửu lượng của anh ấy không được tốt, cho nên trong túi tôi luôn có sẵn thuốc giải rượu, mọi người có muốn uống không?”
Tần Cảnh Diệu nói: “Cảm ơn chị dâu, tửu lượng của mấy người chúng em vẫn còn tốt lắm, không cần đến thuốc giải rượu.”
Nguyễn Hân cười nói: “Tư Nghiên cũng nói với tôi là tửu lượng của mọi người rất tốt, lúc chúng tôi kết hôn mọi người cũng uống giúp anh ấy, tôi vẫn còn chưa kịp cảm ơn mọi người, hay là tôi kính mọi người một ly nhé.”
Cô đứng lên định lấy chén rượu, Phó Tư Nghiên cau mày, kéo cánh tay cô, bảo cô ngồi xuống: “Không cần khách khí với bọn họ.”
Tần Cảnh Diệu: “Đúng vậy, chị dâu, bọn em và Tư Nghiên đều là anh em trong nhà cả, giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện nên làm, sau này chị có chuyện gì thì cứ nói ra, bọn em sẽ tận lực giúp đỡ.”
Anh quay đầu nhìn về phía Hàn Nhậm Bân, muốn Hàn Nhậm Bân phụ họa giúp anh ấy một chút, Hàn Nhậm Bân áy náy nhìn Nguyễn Hân, hận không thể khâu miệng Tần Cảnh Diệu lại.
Tần Cảnh Diệu không biết chuyện Phó Tư Nghiên cố tình không cho Hàn Nhậm Bân giúp Nguyễn Hân chụp bìa tạp chí, thấy ánh mắt né tránh của Hàn Nhậm Bân, nhấc chân đá anh ấy một cái, cười mắng: “Làm sao vậy, cậu câm à?”
Hàn Nhậm Bân thật sự muốn trở thành người câm.
Đang yên đang lành tự nhiên nhắc đến chuyện này làm gì, sao anh ấy có thể bảo cậu không giúp chị dâu trước mặt chị ấy như vậy, chẳng lẽ lại bảo là Phó Tư Nghiên không cho à?
Phó Tư Nghiên có thể bóp chết cậu.
Cậu lạnh mặt, phát huy khả năng diễn xuất thượng thừa của ảnh đế, giữa hai lông mày mang theo nét uể oải: “Gần đây tôi có chút việc, rất bận, ngày mai còn phải ra nước ngoài.”
Nói xong, cậu đứng lên, lấy ra một điếu thuốc và bật lửa từ trong túi quần, đi ra ngoài ban công.
Nguyễn Hân nhìn bóng lưng cô đơn, buồn bã của Hàn Nhậm Bân, lo lắng bắt lấy cánh tay Phó Tư Nghiên: “Cậu ấy làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nhìn có vẻ như là cuộc đời xảy ra một biến cố lớn.
Ánh mắt cô nhìn theo Hàn Nhậm Bân, thực sự rất chăm chú, sắc mặt Phó Tư Nghiên ngày càng tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Em thật sự quan tâm đến cậu ta à?”
“Đương nhiên rồi.”
Nếu như cậu thật sự có chuyện gì đó không vui, muốn thả lỏng tâm trạng thì lúc này cô nhất định không thể mời cậu đến chụp bìa tạp chí được.
Cô nói xong liền phát hiện Phó Tư Nghiên đang nheo mắt, sắc mặt u ám, như thể muốn bắn phát đạn vào người cô vậy, cô vội vàng bổ sung: “Đương nhiên rồi, cậu ấy là bạn của anh mà, hai người thân thiết như vậy, cậu ấy không vui thì nhất định anh cũng không vui.”
Phó Tư Nghiên lạnh lùng nói: “Cậu ta không vui thì có liên quan gì đến tôi?”
Nguyễn Hân: “……”
Vậy là, cái con người này không phải chỉ có tình cảm vợ chồng là giả tạo, đến cả tình anh em của giả tạo như vậy à?